Vũ Vương

Oành! Oành...

Thanh âm trái tim trầm ổn hữu lực nhảy lên, tựa như chuông lớn đại lữ từ trong cơ thể Mộ Hàn thấu tán mà ra, ở trong không gian Hồn Ngục Kim Cương Tráo phong ấn quanh quẩn mà ra.

Giờ phút này, cự kén bao vây lấy Mộ Hàn cũng đang lóe lên ánh quang năm màu sáng chói hoa mỹ, làm cho người hoa mắt thần mê.

Mà ở bên người Mộ Hàn, bọn người Tiêu Tố Ảnh, Yến Thu Mi cùng Đồ Giang đã lần lượt từ trong khi tu luyện đã tỉnh hồn lại, một đôi ánh mắt tò mò vòng quanh cái cự kén năm màu kia đổi tới đổi lui.

Trong cự kén, Mộ Hàn cùng năm đại chân linh pháp thân trong không gian Tâm Cung như trước đang không ngừng vận chuyển Hỗn Độn tiên pháp.

Thời gian trôi qua như phi toa, lẫn nhau cái loại cảm giác này cũng càng phát ra mãnh liệt.

Cùng lúc đó, năm đại pháp thân như từ trong cơ quan nội tạng ràng buộc, chậm rãi dung nhập đến trong cơ thể Mộ Hàn, để cho Mộ Hàn cảm giác thân thể của mình như hóa thành một đoàn Hỗn Độn...

- Ba ngày kỳ hạn đã đến, Mộ Hàn, nhanh chóng đến Huyền Băng Điện!

Giống như trong nháy mắt, lại như đã qua ngàn vạn năm, một thanh âm giống như tiếng sấm đột nhiên ở bên tai Mộ Hàn nổ vang, hai mươi sáu người Tiêu Tố Ảnh ở chung quanh cũng cơ hồ đồng thời nghe được thanh âm này, mặc dù đối với Mộ Hàn rất có nắm chắc, nhưng sự đáo lâm đầu, lại vẫn là hơi cảm giác khẩn trương.

- Ba ngày cuối cùng đã đến!

Mộ Hàn đột nhiên từ trong loại cảm giác hỗn hỗn độn độn này tỉnh táo lại.

Trải qua một thời gian ngắn tu luyện như vậy, Mộ Hàn cùng năm đại chân linh pháp thân liên hệ càng phát ra chặt chẽ. Trước kia, năm đại chân linh pháp thân chỉ là do Mộ Hàn dùng lực lượng Ngũ Hành cực hạn ngưng luyện mà thành, bọn hắn bị Mộ Hàn ảnh hưởng thao túng, như Khôi Lỗi, mà bây giờ, năm đại pháp thân kia lại giống như một bộ phận thân thể của Mộ Hàn tạo thành.

Đương nhiên, hiện tại chỉ là có một loại cảm giác kỳ diệu như vậy, muốn để cho năm đại pháp thân cùng mình thức dung hợp, còn phải trải qua một đoạn thời gian dài dòng buồn chán.

Nhưng dù vậy, cũng có thể nhìn ra Hỗn Độn tiên pháp kỳ diệu rồi.

- A!

Ngay lập tức, Mộ Hàn thở nhẹ khẩu khí, ý niệm khẽ động, tầng cự kén quanh người do khí tức ngũ sắc ngưng tụ mà thành kia liền giống như thủy triều ẩn vào trong cơ thể, cùng Chân Linh pháp lực tương dung.

- Mộ Hàn, đã đến giờ rồi!

- Mộ Hàn sư đệ, chỗ phong ấn tổn hại kia có tìm được không?

- Không tìm được cũng không có sao, chúng ta cùng ngươi chung một chỗ gánh chịu.

...

Chứng kiến Mộ Hàn hiển lộ ra thân hình, thanh âm ân cần liên tiếp vang lên.

- Mọi người yên tâm, chúng ta đi qua!

Mộ Hàn bắn người mà lên, như đã tính trước cười nhẹ một tiếng, tiếp theo bàn tay lớn bãi xuống, liền hướng Huyền Băng Điện phi đi. Tuy chỉ là tám ký tự đơn giản cùng một nụ cười tự tin, nhưng mọi người lại tâm thần đại định, lập tức hóa thành một đạo lưu quang, đi theo Mộ Hàn về phía trước bắn mạnh tới.

- Sở trưởng lão, xin mời đi theo ta!

Lúc đến cửa vào Huyền Băng Điện kia, Mộ Hàn lại không đi vào, chỉ là hét lớn một tiếng, liền theo hư vô thông đạo bay đi, không có chút trì trệ nào.

- Mộ Hàn, ta ngược lại muốn nhìn ngươi có thể làm ra cái gì trò!

Trong Huyền Băng Điện, Sở Bang lão thần khắp nơi xếp bằng ở bên cạnh Huyền Băng Tỏa Long trận, nghe vậy cười lạnh ra tiếng.

- Đi!

Vừa mới nói xong, thân ảnh Sở Bang đã xuất hiện ở bên ngoài hư vô thông đạo của Huyền Băng Điện. Thần Hải Cảnh tu sĩ khác thương thế mấy ngày nay đã cơ bản khôi phục, thấy thế rất nhanh trao đổi ánh mắt, cũng như thiểm điện đi theo, chỉ có một người giữ lại. Về phần hơn 100 Dương Hồ cảnh tu sĩ, càng là nhịn không được lòng hiếu kỳ, chen chúc mà ra.

Thần Hải Cảnh cùng Dương Hồ cảnh tu sĩ tốc độ đều là nhanh đến cực điểm, qua trong giây lát, đã từ trong hư vô thông đạo tối om bay mấy ngàn dặm.

- Trưởng lão, là chỗ này!

Xoay mình, Mộ Hàn dừng bước, đưa tay chỉ hướng vách tường không gian phong ấn.

- Chỗ này?

Sở Bang nhíu mày.

Tên đệ tử Tiên Phủ phụ trách giám thị động tĩnh của Mộ Hàn kia đột nhiên "A" gọi :

- Ta nhớ rồi, ngày đó hắn ở bên ngoài Hồn Ngục Kim Cương Tráo đi vài ngàn dặm, là từ vị trí này tiến vào không gian phong ấn lại quấn trở về, chẳng lẽ lúc kia hắn liền phát hiện rồi hả?

Ngay sau đó đệ tử Tiên Phủ kia lại phối hợp lắc đầu:

- Không thể nào đâu, ngay cả nửa ngày thời gian cũng chưa tới đây này!

- Ân?

Liếc nhìn tên đệ tử Tiên Phủ kia, lực lượng tinh thần khổng lồ của Sở Bang lập tức tuôn ra Tâm Cung, lập tức đem vách tường trong không gian phong ấn đối diện kia tất cả đều bao phủ ở bên trong, tỉ mỉ dò xét cảm ứng, chỉ có điều sắc mặt lại trở nên có chút âm trầm, cả buổi không tìm ra phong ấn tổn hại, nói đùa gì vậy! Trước đó những pháp sư kia, tối thiểu phải mười ngày nửa tháng, thậm chí mấy tháng thời gian mới có thể làm được!

Một khu vực phong ấn như vậy, đối ứng lấy mười chỗ văn điểm của Hồn Ngục Kim Cương Tráo.

Chỉ là mặc cho Sở Bang dò xét như thế nào, cũng không phát hiện mười chỗ văn điểm này có chỗ khác biệt gì. Ánh mắt Sở Bang càng ngày càng lạnh, một lát sau, bỗng dưng quay đầu, hai ánh mắt lại như điện mang đâm về Mộ Hàn, lạnh giọng nói:

- Mộ Hàn, ngươi biết lừa bịp ta, sẽ có hậu quả gì không?

Nói xong lời cuối cùng, trên mặt Sở Bang đúng là nổi lên một vòng vui vẻ dữ tợn.

Mộ Hàn tuy là pháp sư hết sức xuất sắc, năng lực luyện chế Thánh khí xa xa các pháp sư khác, nhưng hắn rốt cuộc là người mà không phải thần, Sở Bang cũng không tin Mộ Hàn có thể trong thời gian ngắn như vậy hoàn thành nhiệm vụ, hiện tại xem ra, quả là thế. Đối với cái này, hắn sớm đã có chỗ chuẩn bị.

Một nhiệm vụ đi ra không gian phong ấn, tiến vào Thái Tố Cổ Thành, đã sớm vì Mộ Hàn chuẩn bị xong, mặc dù là hắn hoàn thành nhiệm vụ kia, cũng còn có nhiệm vụ cùng loại khác đang chờ hắn.

Nghe được lí do thoái thác của Sở Bang, Tiêu Tố Ảnh cùng bọn người Yến Thu Mi trong lòng căng thẳng, xem ý tứ của Sở Bang, tựa hồ trong lòng đã nhận định phong ấn phiến khu vực này không có tổn hại.

Mộ Hàn sớm đã ngờ tới Sở Bang sẽ có phản ứng như vậy, dù sao ở thời điểm cảm ứng Đạo Văn, không phải ai cũng có thể làm đến tình trạng như hắn, huống chi Sở Bang này ngay cả Đạo Văn Sư cũng không phải, chỉ là một võ đạo tu sĩ bình thường.

Mí mắt có chút nhấc, Mộ Hàn không chút hoang mang, chậm rãi cười nói:

- Sở trưởng lão, ngươi đã là Thần Hải lục trọng thiên, ta chỉ là Dương Hồ thất trọng thiên, luận tu vi, ngươi mạnh hơn ta không biết bao nhiêu, thế nhưng mà luận năng lực cảm ứng Đạo Khí, không biết Sở trưởng lão tự giác có thể có mấy thành thực lực của ta?

Không đêợi Sở Bang trả lời, Mộ Hàn lại cười nhạo nói:

- Một thành? Hay là hai thành?

- Mộ Hàn, ngươi...

Khuôn mặt Sở Bang tức giận đến chợt thanh chợt hồng.

Lời nói kia của Mộ Hàn, có thể nói là cuồng ngạo vô cùng, chẳng khác gì là trực tiếp chỉ vào cái mũi Sở Bang nói hắn là ngu ngốc ở phương diện Đạo Khí. Bất quá, Mộ Hàn cũng hoàn toàn chính xác có tư cách cuồng ngạo, mỗi cách bốn ngày luyện chế ra một kiện Cực Phẩm Thánh Khí, đừng nói ở Côn Luân Tiên Phủ không có, toàn bộ Bảo Tiên Thiên Vực cũng tìm không thấy.

Luận năng lực phương diện này, chỉ sợ Mộ Hàn đã hoàn toàn xứng đáng là Bảo Tiên Thiên Vực đệ nhất nhân! Sở Bang đừng nói là một thành hai thành của hắn, đoán chừng ngay cả nửa thành cũng chưa tới.

Bất quá, cái này tuy là sự thật, nhưng Mộ Hàn dùng phương thức như vậy biểu đạt đi ra, lại không khỏi quá làm cho Sở Bang cái Tiên Phủ trưởng lão này khó chịu nổi rồi... Nhìn vẻ mặt không đếm xỉa tới của Mộ Hàn, còn có khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, giống như phẫn nộ tới cực điểm của Sở Bang, chung quanh tất cả mọi người là trợn mắt há hốc mồm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui