Vũ Vương

-Oanh!

Mộ Hàn hoàn toàn chính xác không có nhìn lầm, cơ hồ ở cùng thời khắc thân thể hắn chui vào vòng xoáy đó, Linh Tiêu Sơn phía dưới vòng xoáy tuyết trắng kia như đột nhiên sống lại, mạnh mẽ chấn run lên một cái, ngay sau đó, liền có hàng tỉ đạo tia sáng trắng chướng mắt từ trong sơn thể tỏa ra.

Phiến ánh quang này sáng chói như tuyết, lập tức xuyên thấu mây mù trùng trùng điệp điệp, hướng bốn phương tám hướng khuếch trương.

Chỉ một thoáng, cả tòa Thái Tố Cổ Thành đều trở nên sáng ngời thêm vài phần.

Lúc này, vòng xoáy tuyết trắng trôi nổi trên không Linh Tiêu Sơn lại kịch liệt co rút lại, một lần nữa ngưng tụ thành một khỏa Hỗn Nguyên tiên châu cực đại, trong châu ẩn ẩn có thể thấy được hai đạo thân ảnh nhàn nhạt.

- Đáng tiếc, có chút vội vàng, nếu là đến U Ảnh Thần Điện, lại...

Thanh Hỏa tựa hồ cũng không có phát hiện Linh Tiêu Sơn dị động, thanh âm hơi có chút tiếc nuối từ trong Hỗn Nguyên tiên châu truyền ra, nhưng nó lời còn chưa nói hết, thanh âm yếu ớt giống như tơ nhện này đã bị một tiếng vang thật lớn đánh gãy.

Răng rắc!

Thanh âm này từ trong ngọn núi đột nhiên bạo phát đi ra, trong khoảnh khắc liền đến đỉnh núi. Nháy mắt sau, tòa Linh Tiêu Sơn dốc đứng này vậy mà từ trung ương nứt ra một khe hở thâm thúy, phảng phất như một hung thú ngủ say vô số năm đột nhiên từ trong lúc ngủ say thức tỉnh, mở ra miệng lớn dính máu.

Hô!

Chợt, Huyền Hoàng Thái Dương cương khí trải rộng Linh Tiêu Sơn như nhận lấy kích thích mãnh liệt, trong nháy mắt liền từ bốn phương tám hướng hội tụ đến trên không Linh Tiêu Sơn, như là một khối cự thạch vạn cân đột nhiên oanh vào phía trên Hỗn Nguyên tiên châu, ép tới nó hăng hái chìm xuống giữa khe hở.

- Không tốt...

Tiếng kinh hô của Thanh Hỏa bỗng nhiên vang lên.

Trong tiếng chiến minh kịch liệt, hạt châu to lớn tuyết trắng kia đúng là hăng hái xoay tròn , tựa hồ mỗi xoay tròn một vòng, liền có một cổ lực đạo bàng bạc từ trong châu thấu tràn ra. Một lát qua đi, Hỗn Nguyên tiên châu lại ngạnh sanh ngừng lại xu thế trầm xuống, chậm rãi hướng lên bay vụt đi.

Nhưng mà, không đợi Hỗn Nguyên tiên châu lao ra khe hở, Linh Tiêu Sơn đã hoàn toàn bế hạp, tia sáng trắng chói mắt lập tức tiêu tán, mây mù tiếp tục ở trong núi quanh quẩn lưu chuyển.

Vừa rồi một màn kia, phảng phất chưa từng phát sinh qua.

- Bên Linh Tiêu Sơn kia xảy ra chuyện gì?

Người U Ảnh tộc giống như thủy triều lui bước, ở bên trong mười chín nơi đóng quân của Hồn Ngục Kim Cương Tráo, từng đạo thân ảnh phá tan lực lượng bình chướng, đi ra bên ngoài thành lũy, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn phương hướng Linh Tiêu Sơn.

Ngay tại vừa rồi, mặc dù là Dương Hồ cảnh tu sĩ đang cùng người U Ảnh tộc giao chiến, đều bị Linh Tiêu Sơn kia đột nhiên bạo tán ra tia sáng trắng vạn trượng kinh động. Khi tia sáng trắng kia biến mất, tất cả người U Ảnh tộc toàn bộ lui bước, hơn nữa hiển lộ ra thái độ hoảng sợ trước nay chưa có.

Đây càng để cho mọi người kinh nghi, nhịn không được nguyên một đám chạy ra nơi đóng quân trông xem thế nào .

Chỉ tiếc, sau khi phiến sáng trắng sáng chói trên Linh Tiêu Sơn kia nhạt nhòa, mọi người có khả năng chứng kiến, chỉ là một mảnh hư không tối tăm mờ mịt, âm u.

- Những người U Ảnh kia phát cái thần kinh gì?

Biên giới Thái Tố Cổ Thành, Cừu Huyền Sách cùng Nghê Diễm nhìn xem U Ảnh tộc Thần Hải Cảnh cường giả đột nhiên vứt bỏ mình, vội vàng rời đi kia, đều là đầu đầy sương mù.

Hai người bị phần đông U Ảnh tộc cường giả vây công, đã là chân nguyên sắp hết, mình đầy thương tích, máu tươi đầm đìa, nhất là Cừu Huyền Sách, thương thế cực nặng, tạng phủ trong cơ thể đều đã hóa thành bột mịn, mỗi lần thở dốc, đều có đại lượng nhục cặn hòa với máu tươi phụt lên mà ra, thập phần đáng sợ.

Chỉ cần thế công của những người U Ảnh kia lại tiếp tục một lát, liền có thể nhẹ nhõm cầm xuống hai người Cừu Huyền Sách cùng Nghê Diễm.

Nhưng khiến người ngoài ý chính là, chúng lại ngay cả một chút thời gian như vậy cũng không muốn trì hoãn, liền vội vàng lui hướng ở chỗ sâu trong Thái Tố Cổ Thành, như nhận lấy kinh hãi lớn lao. Cừu Huyền Sách cùng Nghê Diễm thu hồi ánh mắt, không khỏi hai mặt nhìn nhau, chỉ cảm thấy có chút không hiểu thấu.

Vèo! Vèo...

Phút chốc, tiếng xé gió liên tiếp vang lên, lại có mười đạo thân ảnh từ phương hướng nơi đóng quân Số 1 chạy như bay mà đến, càng ngày càng rõ ràng tiến vào ánh mắt của Cừu Huyền Sách cùng Nghê Diễm.

- Là bọn người Thương trưởng lão!

Nghê Diễm tinh thần đại chấn, trên khuôn mặt trắng như tờ giấy không khỏi nhiều ra một tia huyết sắc. Cừu Huyền Sách thấy thế, trong mắt cũng nhiều ra một vòng thần sắc giật mình, ha ha cười nói:

- Trách không được những người U Ảnh kia lại đột nhiên rút đi, nguyên lai là phát giác được có người đến cứu viện chúng ta.

Trong chớp mắt, mười đạo thân ảnh đã bay xuống trên mặt đất.

- Chư vị trưởng lão, đa tạ...

Cừu Huyền Sách cùng Nghê Diễm vội vàng chắp tay nói tạ, nhưng lời còn chưa nói hết, đã bị lão giả thân hình gầy cao phía trước nhất kia đánh gãy, vội vàng hỏi.

- Cừu trưởng lão, Nghê trưởng lão, Mộ Hàn kia đâu rồi?

- Mộ Hàn?

Hai người ngẩn người, lúc này mới phát hiện sắc mặt mười tên Tiên Phủ trưởng lão chạy đến đều cực kỳ khó coi.

Nghê Diễm cũng không rõ ràng lắm duyên cớ trong đó, sau khi cùng Cừu Huyền Sách nhìn nhau, nghiến răng nghiến lợi nói:

- U Ảnh tộc Ảnh Hầu Thanh Hỏa tọa trấn Thái Tố Cổ Thành này, tựa hồ đối với Mộ Hàn cảm thấy phi thường hứng thú, phát hiện tung tích của hắn đang lấy Thái Tố Tiên Khí, liền lập tức đuổi theo tới, hiện tại Mộ Hàn kia chắc hẳn đã bị nó bắt.

- Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi!

Lão giả gầy cao kia liên tục gật đầu, chín người còn lại cũng thầm nhẹ nhàng thở ra, sắc mặt dễ nhìn một chút, nhưng không qua hai giây, lão giả kia giống như nghĩ tới điều gì, lại kinh gọi.

- Cái gì? Hắn bị Ảnh Hầu bắt được? Các ngươi không nhìn lầm, là Ảnh Hầu kia tự mình động tay?

Không đêợi Cừu Huyền Sách cùng Nghê Diễm đáp lại, sắc mặt lão giả kia liền trở nên càng thêm khó coi.

- Trách không được Cổ Thương Phong sẽ xuất hiện, hơn nữa không hề cố kỵ tiến vào Thái Tố Cổ Thành, ... Lần này thật sự là không xong rồi, Hư Kiếp cường giả ra tay, U Ảnh tộc cùng võ đạo tu sĩ chúng ta một hồi đại chiến chỉ sợ sẽ bắt đầu...

Nghe nói như thế, không chỉ có chín người còn lại thần sắc đột biến, Cừu Huyền Sách cùng Nghê Diễm cũng là cả kinh, giống như phản xạ có điều kiện nhớ tới mấy năm trước Thượng Thiên Vực thiếu chút nữa bởi vì nhân loại tu sĩ cùng U Ảnh tộc đại chiến mà hủy diệt, Ảnh Hầu Thanh Hỏa ra tay bắt Mộ Hàn, dẫn tới Cổ Thương Phong đến đây cứu...

Nếu Cổ Thương Phong ở Thái Tố Cổ Thành động thủ, sẽ dẫn phát cái gì?

Chẳng lẽ Bảo Tiên Thiên Vực lại sẽ đi theo gót Thượng Thiên Vực thế giới kia? Đến lúc đó, bọn hắn những người này lại không biết còn có bao nhiêu người có thể ở trong chiến đấu còn sống sót...

Oanh!

Đúng lúc này, tiếng oanh minh cực lớn không hề dấu hiệu ở trong thiên địa nổ vang, mọi người vô ý thức ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy ở chỗ sâu trong Thái Tố Cổ Thành, một mảnh lục mang sáng chói càng lúc càng nhanh hướng bốn phía lan tràn ra, trong thời gian ngắn, liền đem trọn tòa Thái Tố Cổ Thành đều chiếu rọi đến sáng thêm vài phần.

Mọi người thấy thế, tâm thần điên cuồng mà hướng ở chỗ sâu trong Thái Tố Cổ Thành mang tất cả mà đi, cũng không lâu lắm, một bức họa liền ở trong đầu mọi người bày ra:

Ở trung tâm lục mang Vô biên vô hạn, một tòa cung điện màu đen khổng lồ như đã mất đi toàn bộ sinh cơ, rất nhanh mục nát, sụp xuống... Mà ở phía trên lục mang, một bóng trắng ngự hư mà đứng, nhìn qua người U Ảnh tộc từ bốn phương tám hướng hội tụ mà đến, trên khuôn mặt già nua phảng phất có một tầng sương lạnh, lãnh ý lạnh thấu xương.

- U Ảnh tộc U Ảnh Thần Điện hủy diệt... Cổ Thương Phong thật sự xuất thủ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui