Vũ Vương

- Ngươi...

Thanh Hỏa tức giận đến toàn thân thẳng run run, nó vốn là ý định sau khi chấm dứt cùng Huyền Hoàng bảo thạch đối kháng, lại hướng Mộ Hàn ra tay, cướp lấy thân thể của hắn cùng hồn thể mình dung hợp, nhưng bây giờ Hỗn Nguyên tinh khí bị Mộ Hàn vụng trộm hấp thụ gần ba thành, đã không có khả năng lại khiến nó hoàn thành loại dung hợp này.

Hết lần này tới lần khác Thanh Hỏa lại bị Mộ Hàn chắn đến nỗi ngay cả một câu cũng nói không nên lời, chẳng lẽ nó có thể ở lúc ban đầu cứ như vậy nói cho Mộ Hàn, sau khi ta lợi dụng hết ngươi, ta còn có thể đối với ngươi động thủ?

- Thanh Hỏa, việc đã đến nước này, cho dù ngươi không muốn cũng hết cách rồi, những Hỗn Nguyên tinh khí kia, đều bị ta luyện hóa được.

Mộ Hàn rất lưu manh cười nhẹ một tiếng, ngay sau đó được một tấc lại muốn tiến một thước nói:

- Đúng rồi, còn lại những Hỗn Nguyên tinh khí kia, ngươi cũng không có gì dùng, không bằng tất cả đều đưa cho ta. Bởi vì ngươi, ta bị vây ở chỗ này thời gian dài như vậy, ngươi cũng nên một lần nữa cho ta chút bồi thường a?

Đang khi nói chuyện, Mộ Hàn đã đình chỉ tống xuất hấp lực, tia lực lượng thần kỳ bởi vì Hỗn Độn tiên pháp mà sinh kia cũng lặng yên trở lại trong cơ thể. Bên ngoài vòng xoáy, phiến Huyền Hoàng Thái Dương cương khí còn lại kia như được đại xá, sợ đến mức liên tục không ngừng hướng xa xa bốc lên mà đi, trong khoảnh khắc liền chui vàotrong mười tám chỗ thông đạo chung quanh.

Giờ phút này, Mộ Hàn biểu hiện ra là một bộ cà lơ phất phơ, cười đùa tí tửng, nhưng trong lòng của hắn đề phòng cũng đã tăng lên tới đỉnh.

Hắn hấp thu Hỗn Nguyên tinh khí chẳng khác gì là xúc phạm Nghịch Lân của Thanh Hỏa, việc này nếu đã phá, vậy thì ý nghĩa song phương đã vạch mặt, Thanh Hỏa tuyệt sẽ không dễ dàng buông tha Mộ Hàn. Từ trong ánh mắt Thanh Hỏa có thể nhìn ra được, nó giờ phút này chỉ sợ hận không thể giết mình.

Đương nhiên, Mộ Hàn cũng không muốn dừng tay như vậy, hắn còn ý định đem Hỗn Nguyên tinh khí cùng Huyền Hoàng Thái Dương cương khí ở đây toàn bộ hấp thu đến trong không gian Tâm Cung của mình.


- Ngươi đây là mơ mộng hão huyền!

Thanh Hỏa rốt cuộc khống chế không nổi lửa giận trong lồng ngực, sắc mặt nanh ác gào thét.

- Tiểu hỗn đản, ngươi hư mất đại sự của bổn tọa, bổn tọa tuyệt sẽ không nhẹ nhàng tha thứ ngươi.

Mộ Hàn vội vàng kêu lên:

- Chậm đã, chậm đã, Nguyệt Thần Mi Ấn của ngươi...

- Nguyệt Thần Mi Ấn?

Thanh Hỏa chê cười nói:

- Tiểu hỗn đản, ngươi thực cảm thấy bổn tọa sẽ đem mạch môn của mình giao do ngươi khống chế sao? Đối với U Ảnh tộc Ảnh Hầu ta mà nói, Nguyệt Thần Mi Ấn có hư thật song ấn. Bổn tọa tặng cho ngươi chẳng qua là hư ấn mà thôi, cho dù ngươi thủ sẵn nó không phóng, đối với bổn tọa cũng không có bất kỳ ảnh hưởng.

Cơ hồ là nháy mắt khi thoại âm rơi xuống, chỗ mi tâm của Thanh Hỏa liền có một quả loan nguyệt ấn ký mới màu đỏ nhạt, một lần nữa hiện ra.


- Ân?

Lông mày Mộ Hàn chau lên, lực chú ý chuyển dời đến không gian Tâm Cung của mình, lúc này mới phát hiện cái gọi là "Thực ấn" kia ở sau khi mi tâm của Thanh Hỏa hiển lộ, Nguyệt Thần Mi Ấn trong Tâm Cung đã trở nên cực kỳ ảm đạm, vốn trong ấn ký cái loại cảm giác lực lượng tràn đầy kia cũng không còn sót lại chút gì.

Chỉ trong chớp mắt công phu, Nguyệt Thần Mi Ấn kia đã tiêu tán vô tung.

- Hiểu chưa?

Thanh Hỏa cười lạnh một tiếng, giống như không bao giờ muốn cùng Mộ Hàn tốn nhiều nước miếng nữa, trong miệng bỗng dưng bạo rống lên tiếng.

- Tiểu hỗn đản, nạp mạng cho bổn tọa đi!

Thân ảnh nó khẽ động, cái vòng xoáy này liền kịch biến, trong nháy mắt đã khôi phục thành bộ dáng Hỗn Nguyên tiên châu.

Hô!

Lập tức, Hỗn Nguyên tinh khí còn sót lại từ vách tường chung quanh châu mãnh liệt mà ra, từ bốn phương tám hướng hướng Mộ Hàn gào thét mà đi, trói buộc chi lực liên tục không ngừng thấu tràn ra, như muốn đem Mộ Hàn một mực cuốn lấy. Tuy Mộ Hàn vụng trộm hấp thu gần ba thành Hỗn Nguyên tinh khí, nhưng còn thừa bảy thành Hỗn Nguyên tinh khí bạo phát ra lực lượng, y nguyên cực kỳ khủng bố, chúng còn chưa cùng thân thể đụng chạm, Mộ Hàn đã có loại cảm giác khó có thể nhúc nhích.


Nếu như đổi thành trước kia, gặp được Hỗn Nguyên tinh khí này, Mộ Hàn đoán chừng cũng chỉ có thể bó tay chờ bị bắt, sau đó chuẩn bị bỏ qua thân thể dùng Tâm Cung chạy trối chết.

Nhưng bây giờ, Mộ Hàn đã có phương pháp ứng đối mới.

Oanh!

Tâm Cung của Mộ Hàn run rẩy, ý niệm tầm đó, Huyền Hoàng Thái Dương cương khí bàng bạc liền từ Tử Hư Thần Cung tuôn ra, tầng tầng lớp lớp vờn quanh ở trước người Mộ Hàn, thoáng một phát liền đem Mộ Hàn cùng Hỗn Nguyên tinh khí cách ly ra, trước một khắc cảm giác trói buộc mới xuất hiện lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Phanh!

Điện quang thạch hỏa tầm đó, Hỗn Nguyên tinh khí kia cùng Huyền Hoàng Thái Dương cương khí liền đụng chạm lẫn nhau, tựa như hai cổ sóng biển hăng hái tới gần, hung mãnh va chạm lại với nhau, ở trong không gian Hỗn Nguyên tiên châu khơi dậy một mảnh âm thanh nổ đùng đinh tai nhức óc.

- Ngươi... Ngươi...

Chứng kiến hình ảnh này, dù Thanh Hỏa tâm chí kiên định, lúc này cũng nhịn không được đem một đôi mắt trừng đến căng tròn, trên mặt tức giận dữ tợn kia tất cả đều hóa thành khiếp sợ cùng không thể tưởng tượng, nó như thế nào cũng không nghĩ ra, trong Tâm Cung của Mộ Hàn lại đột nhiên tuôn ra Huyền Hoàng Thái Dương cương khí.

Thấy Huyền Hoàng Thái Dương cương khí kia xuất hiện càng ngày càng nhiều, lách đến Hỗn Nguyên tinh khí liên tục rút lui, Thanh Hỏa mạnh mẽ giật mình tỉnh táo lại:

- Bổn tọa đã biết, trước kia những Huyền Hoàng Thái Dương Cương khí kia biến mất, cũng không có bị tiêu hao hết, mà là bị ngươi hấp thu.

- Đã đoán đúng!


Mộ Hàn ha ha cười cười, hai đầu lông mày ẩn ẩn toát ra hưng phấn chi ý, hắn vụng trộm đánh cắp nhiều Huyền Hoàng Thái Dương cương khí như vậy, chờ đúng là giờ khắc này.

Nghe Mộ Hàn chính miệng thừa nhận, sắc mặt Thanh Hỏa càng thêm khó coi.

Trước kia sau khi phát hiện dị trạng bên trong vòng xoáy kia, nó còn tưởng rằng Mộ Hàn chỉ là ăn cắp ba thành Hỗn Nguyên tinh khí của mình, lại không nghĩ rằng Mộ Hàn ăn cắp Huyền Hoàng Thái Dương cương khí càng nhiều nữa....

Vừa rồi những Huyền Hoàng Thái Dương cương khí tán đi kia đoán chừng chỉ chiếm hai ba thành cả tòa Linh Tiêu Sơn, còn lại bảy tám phần đều bị Mộ Hàn hút đi?

Nghĩ đến điểm này, mặc dù là Thanh Hỏa cái tam trọng Hư Kiếp siêu cấp cường giả này cũng nhịn không được kinh hồn táng đảm, Huyền Hoàng Thái Dương cương khí kia là khắc tinh của U Ảnh tộc, mà ở lúc cùng Huyền Hoàng bảo thạch đối kháng, nó lại tiêu hao đại lượng lực lượng bổn nguyên, nếu Mộ Hàn đem tất cả Huyền Hoàng Thái Dương cương khí đều phóng xuất ra, lực lượng của nó nhất định sẽ bị suy yếu đến càng thêm lợi hại, thậm chí còn không thể so với ban đầu ở trên đỉnh Linh Tiêu Sơn.

- Đáng giận!

Thầm mắng một tiếng, Thanh Hỏa nhìn xem Huyền Hoàng Thái Dương cương khí cuồn cuộn mà đến kia, đáy lòng đúng là không khỏi sinh ra một tia cảm giác nguy cơ. Nếu như trước kia xuất hiện cảm giác như vậy, Thanh Hỏa nhất định sẽ cảm thấy là đầu óc mình xảy ra tật xấu gì, nhưng hôm nay, Thanh Hỏa lại thật sự cảm nhận được nguy hiểm lớn lao.

- Thanh Hỏa, ngươi trước kia đưa ta một phần đại lễ, hiện tại ta liền trả lại ngươi một phần đại lễ!

Chứng kiến thần sắc của Thanh Hỏa, Mộ Hàn cười dài, tâm niệm vừa động, Huyền Hoàng Thái Dương cương khí từ trong Tử Hư Thần Cung toàn bộ mãnh liệt mà ra, thoáng một phát liền đem Hỗn Nguyên tinh khí dồn đến biên giới Hỗn Nguyên tiên châu nhất, thậm chí ngay cả Thanh Hỏa cũng không thể ngoại lệ, thân hình liên tục rút lui, ngay lập tức qua đi, phần lưng đã chống lấy vách châu.

Cái Huyền Hoàng Thái Dương cương khí này, là đại lễ ta tiễn đưa cho ngươi. Hỗn Nguyên tiên châu của ngươi, ta chắc chắn vui lòng nhận, lễ vật của ta, kính xin ngươi cũng cần phải nhận lấy!

Ở dưới bóng mờ của Thanh Hỏa, cẩn thận từng li từng tí ẩn tàng thời gian dài như vậy, hôm nay cố kỵ diệt hết, ý chí của Mộ Hàn khoan khoái dễ chịu, chân nguyên trong cơ thể cuồn cuộn như nước thủy triều, cái tu vi một mực trì trệ không tiến kia, giờ phút này đúng là mơ hồ toát ra dấu hiệu đột phá.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận