Vũ Vương

Hơn 100 vạn Thái Tố Tiên Khí, trong Linh Tiêu sơn tuyệt đại bộ phận Huyền Hoàng Thái Dương cương khí, hơn nữa khỏa Hỗn Nguyên tiên châu Hỗn Nguyên tinh khí kia...

Nhiều lực lượng như vậy, đầy đủ chèo chống Thiên Anh năm biến!

Nếu cộng thêm mảng lớn Bích Lạc Tiên Tuyền từ Đại Động tiên khư lấy được kia, nói không chừng sau Thiên Anh năm biến, còn có thể cô đọng ra không ít Anh Lôi.

Mộ Hàn hưng phấn vô cùng, đã qua một hồi, mới thoáng bình tĩnh trở lại, ánh mắt nhìn về phía U Ảnh tộc cường giả bên hông kia, cười mỉm nói :

- Thanh Hỏa, Bảo Tiên Thiên Vực này hôm nay mặc dù đã không thấy được đồng tộc của ngươi, bất quá ngươi có lẽ có biện pháp thuận lợi trở lại U Ảnh tộc a?

- Ngươi... Ngươi muốn thả ta trở về?

Thanh Hỏa ngẩn người, có chút kinh hỉ.

Mộ Hàn gật đầu cười cười: 

- Hi vọng lần sau lúc gặp lại ngươi, ngươi đã là U Ảnh tộc Ảnh Vương!

Ảnh Vương?

Thanh Hỏa nở nụ cười khổ, trong ánh mắt hiện lên một vẻ giãy dụa, nhưng rất nhanh đã kiên định xuống.

Trong linh hồn bị trồng vào miếng Tử Diễm Đồ Đằng kia, thương thế trong linh hồn nó đang không ngừng khép lại, dùng không được bao lâu, ung tật có thể toàn bộ tiêu tán, nếu có thể tiếp tục thôn phệ lực lượng linh hồn đồng tộc, chẳng những có thể nhẹ nhõm khôi phục tu vi tam trọng Hư Kiếp, thậm chí còn có hi vọng thật lớn trùng kích Võ tiên cảnh.


- Cầm, khỏa Hỗn Nguyên Kim Châu này là của ngươi!

Mộ Hàn nghĩ xong, một đoàn kim mang liền lao ra Linh Không Tiên Hồ Lô, bay tới trước mặt Thanh Hỏa.

- Đa tạ.

Thanh Hỏa mừng rỡ, hướng Mộ Hàn chắp chắp tay, liền không nói thêm lời, thần sắc phức tạp liếc nhìn Mộ Hàn, hướng phương hướng U Ảnh Thần Điện chạy như bay mà đi.

Trong chốc lát, thân ảnh Thanh Hỏa đã từ trong tầm mắt Mộ Hàn biến mất.

Đảo mắt nhìn về phiến Băng Nguyên mênh mông xa xa kia, Mộ Hàn không khỏi than nhẹ lên tiếng: 

- Ta cũng cần phải trở về, cũng không biết hôm nay đi qua bao lâu rồi?

Lời còn chưa dứt, Mộ Hàn đã tiến vào Linh Không Tiên Hồ Lô, cái tiên phẩm đạo khí này lập tức hóa thành một đạo bạch sắc lưu quang, biến mất ở phía chân trời...

Côn Luân tiên phủ, vụ khí Phiêu Miểu.

Trên vân đạo giăng khắp nơi, thỉnh thoảng có thể thấy được thân ảnh võ đạo tu sĩ, chỉ có điều cùng trước kia so sánh, hôm nay Côn Luân tiên phủ lại nhiều ra không ít khuôn mặt mới.

Một năm trước cùng U Ảnh tộc đại chiến, dùng U Ảnh tộc toàn diện lui lại mà chấm dứt.

Nghe nói là bởi vì Vạn Giới Võ Minh cùng U Ảnh tộc ở Thần U Thánh Thiên vực đã đạt thành hiệp nghị nào đó.


Tuy đại chiến không có kéo thời gian quá dài, nhưng tám thế lực lớn như trước tổn thất thảm trọng, ở trong trận chiến ấy võ đạo tu sĩ tử vong nhiều đến hơn năm ngàn người, trong đó Côn Luân tiên phủ chiếm một ngàn, cho dù tuyệt đại đa số đều là Dương Hồ cảnh tu sĩ, nhưng Thần Hải Cảnh tu sĩ cũng có hơn mười người vẫn lạc.

Thậm chí, trong đó còn có một gã nhị trọng Hư Kiếp thái thượng trưởng lão!

U Ảnh tộc lui lại, cơ hồ tất cả võ đạo tu sĩ của Bảo Tiên Thiên Vực đều thầm nhẹ nhàng thở ra, dù sao ở bên trong loại đại chiến thảm thiết này, cho dù võ đạo tu sĩ cường đại, cũng là nhân mạng như con kiến, có thể tránh được tự nhiên không thể tốt hơn, ít nhất Bảo Tiên Thiên Vực sẽ không rơi vào kết cục như Trầm Tinh Thiên vực.

Không cần lại phòng bị U Ảnh tộc xâm lấn, chiến đấu vừa kết thúc, tất cả thế lực lớn bắt đầu bổ sung thực lực.

Côn Luân tiên phủ cũng không ngoại lệ, càng không ngừng từ bốn phía tuyển bạt đại lượng võ đạo thiên tài tư chất ưu tú, tối đa vài thập niên, Côn Luân tiên phủ liền có thể khôi phục nguyên khí.

Vèo! 

Bên ngoài tiên phủ, tiếng xé gió liên tiếp vang lên, mười mấy tên võ đạo tu sĩ chạy như bay mà đến.

Nhìn ngọn núi cao vút trong mây cùng với vách núi điêu khắc lấy hai chữ Côn Luân phía xa, cơ hồ trên mặt mỗi người đều tràn đầy kích động cùng hưng phấn khó có thể che dấu.

- Rốt cục đến Côn Luân tiên phủ rồi!

- Ân sư huynh, chúng ta phải đi vào như thế nào?

- Sư huynh, hối đoái một loại Thánh phẩm công pháp muốn bao nhiêu công huân?


...

Các loại vấn đề liên tiếp vang lên, tuyệt đại đa số ánh mắt đều đã rơi vào một gã nam tử trẻ tuổi trong đội ngũ. Nam tử trẻ tuổi này đúng là Côn Luân tiên phủ Thần Hải Cảnh tu sĩ Ân Lãng, mà mười mấy tên nam nữ trẻ tuổi chung quanh hắn kia, thì là từ Tứ đại phân tông tuyển ra một đám Linh Trì cảnh đệ tử. Nghe được những thanh âm ríu ra ríu rít kia, Ân Lãng phảng phất nhìn thấy mình năm đó mới vào Côn Luân tiên phủ, trên mặt nhịn không được lộ ra một vòng vui vẻ, cao giọng quát: 

- Chư vị...

Nhưng mà, mới nói ra hai chữ này, thanh âm của Ân Lãng liền két một tiếng dừng lại, hai con mắt nhìn về phía Hư Không bên trái, tựa hồ cực kỳ giật mình. Mọi người chung quanh không có nghe được Ân Lãng nói, đều vô ý thức mà men theo ánh mắt của hắn nhìn lại, chỉ thấy một đạo bóng đen ở phía chân trời thoáng hiện, đúng là càng ngày càng rõ ràng.

Trong khoảnh khắc, thân ảnh một nam tử áo đen liền khắc sâu vào tầm mắt, người nọ đúng là tuấn mỹ như nữ tử.

Chung quanh những đệ tử kia đều có chút nghi hoặc, người nọ đến cùng là lai lịch gì, có thể làm cho Thần Hải Cảnh Ân Lãng sư huynh đột nhiên trở nên thất thố như vậy?

- Mộ Hàn?

Trong miệng nhẹ nhàng nỉ non lên tiếng, trong ánh mắt Ân Lãng nhìn xem nam tử tuấn mỹ kia toát ra một vòng thần sắc khó có thể tin.

- Ân Lãng sư huynh, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ.

Trong khoảng điện quang hỏa thạch, Mộ Hàn đã xuất hiện ở đối diện Ân Lãng, cười mỉm chắp tay nói.

- Mộ Hàn, thật là ngươi? Ngươi còn sống! 

Ân Lãng như ở trong mộng mới tỉnh, lên tiếng kinh hô.

- Mộ Hàn? Hắn chính là Mộ Hàn xuất thân từ Chân Vũ Thánh sơn?

- Không phải nghe nói hắn sớm đã chết ở Thái Tố cổ thành sao?


- Từ khi đóng ở Thái Tố cổ thành đến bây giờ, có lẽ có năm năm thời gian rồi, cũng không biết hắn bây giờ là cái tu vị gì?



Nghe Ân Lãng rành mạch kêu lên cái tên Mộ Hàn này, chung quanh tất cả mọi người đều lên tiếng kinh hô. Bọn hắn tuy là biệt phủ đệ tử, nhưng cũng là một phần của Côn Luân tiên phủ, chưa nghe nói qua Mộ Hàn có thể nói là điên cuồng. Sau khi đại chiến kết thúc, cơ hồ tất cả đệ tử tiên phủ xuất thân bản thổ Bảo Tiên Thiên Vực đều nhẹ nhàng thở ra, cái Mộ Hàn kia có khả năng trở thành Côn Luân tiên phủ vị thánh tử thứ tư, vậy mà cuốn vào trong chiến đấu của hai vị Võ tiên, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, từ nay về sau không còn có xuất hiện.

Khi đó, cơ hồ mỗi người đều cho rằng Mộ Hàn đã hồn phi phách tán.

Mà đối với loại phỏng đoán này của mọi người, Chân Vũ Thánh sơn sơn chủ Cổ Thương Phong cũng không giải thích, chỉ là ở sau khi chiến đấu kết thúc yên lặng mà quay trở về Xích Thành Thiên Vực, đoán chừng cũng là cảm thấy Mộ Hàn hy vọng còn sống xa vời. Cử động của hắn, lại để cho tu sĩ tiên phủ càng là kiên định suy đoán Mộ Hàn đã tử vong.

Mộ Hàn biến mất, để cho không ít người là trong nội tâm thầm vui.

Thế nhưng mà để cho người không nghĩ tới, Mộ Hàn vốn nên tử vong, rõ ràng ở sau khi đại chiến chấm dứt nhiều ngày như vậy đột nhiên ở bên ngoài tiên phủ hiện thân.

- Nguyên lai không ngờ đi qua năm năm.

Bắt đến tiếng nói chuyện của những tu sĩ kia, ánh mắt của Mộ Hàn chớp lên, hơi có chút thất thần, nhưng chợt liền cười nói.

- Nhiều năm không trở lại Côn Luân tiên phủ, ta đã có chút ít không thể chờ đợi được rồi, Ân Lãng sư huynh, ta đi đầu một bước, ngày sau có thời gian sẽ cùng sư huynh hảo hảo tâm sự.

- Sư đệ xin cứ tự nhiên.

Ân Lãng nghe vậy, liên tục chắp tay, nhìn xem thân ảnh Mộ Hàn dần dần đi xa, lại cảm thấy có chỗ nào không đúng. Thẳng đến thân ảnh Mộ Hàn hoàn toàn ở trước mắt biến mất, Ân Lãng mới đột nhiên giựt mình tỉnh lại, vừa rồi từ trong cơ thể Mộ Hàn lộ ra khí tức đến xem, tu vi của hắn chỉ sợ đã đạt tới Thần Hải tam trọng thiên!

Thần Hải tam trọng thiên, lại chưa đủ 50 tuổi, cái này đã đạt tới tiêu chuẩn vì hắn cử hành Côn Luân tiên hội rồi!

Trong lúc nhất thời, sắc mặt Ân Lãng trở nên có chút khó coi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận