Vũ Vương

Bán Thần cường giả, không phải Phản Hư cảnh như mình có khả năng địch nổi!

Oanh!

Mộ Hàn ý niệm tầm đó, Tử Hư Thần cung kia cùng bảy khỏa anh đan điên cuồng rung động lắc lư, Hỗn Độn tiên lực dùng tốc độ trước nay chưa có vận chuyển, mà bốn gã Thái Vi Võ Tiên kia thì lập tức bị lôi kéo vào trong tâm cung của Mộ Hàn.

Ngay sau đó, Mộ Hàn không chút do dự xoay người, Lôi Dực mãnh liệt vỗ, thân hình nhắm phương hướng Thiên Trụ Thần Khuyết bắn mạnh tới.

Vèo!

Mấy chục mét khoảng cách thoáng qua tức thì.

Cảm giác kỳ diệu nhanh chóng từ đáy lòng tuôn ra, Mộ Hàn đã tiến nhập trong phạm vi ngàn dặm của Thiên Trụ Thần Khuyết.

Phanh!

Sau lưng vang lên âm thanh nổ đùng cực lớn.

Mộ Hàn giống như phản xạ có điều kiện mà quay lại nhìn, lọt vào trong tầm mắt mà đến đúng là một mảnh bóng mờ đen sì, thời điểm ngón tay to lớn kia cách mình không đến một mét, bị một tầng bình chướng vô hình cứ thế mà chặn lại. Ngón tay kia hóa thành kình khí mênh mông điên cuồng mà tàn sát bừa bãi ra.

Hư Không trùng trùng điệp điệp nứt vỡ, trong thiên địa hiển lộ ra một cái hắc động thật lớn, đem khu vực trăm dặm bên ngoài bình chướng vô hình kia toàn bộ nuốt hết.

- Nguy hiểm thật!

Đồng tử Mộ Hàn đột nhiên co lại, lòng còn sợ hãi.

Vừa rồi chỉ cần hơi chậm hơn nửa giây tiến vào trong ngàn dặm Thiên Trụ, mình ở dưới ngón tay kia công kích đến, đoán chừng ngay cả Linh Hư tộc huyết mạch cùng Ngũ Hành Chân Linh pháp thể cũng không kịp chuyển di, muốn tan thành mây khói rồi. Mặc dù là chuyển di kịp thời, Tử Hư Thần cung có thể bảo tồn hay không cũng là ẩn số chưa biết.

- Tên kia gọi là Cái Thế Cái Thiên Thần tông tông chủ, quả nhiên lợi hại!

- Thái Thượng Thiên cũng là Bán Thần cường giả, thực lực có lẽ cũng sẽ không kém Cái Thế đi nơi nào...

Bất quá, nếu đột phá đến Thiên Nhân cảnh, hơn nữa có Tử Hư Thần cung áp chế, Mộ Hàn vẫn có tin tưởng cùng Thái Thượng thiên chiến một trận, Bán Thần cường giả, nói trắng ra cũng là Thiên Nhân Võ Tiên.

Chỉ có điều cùng Thiên Nhân Võ Tiên bình thường so sánh, Bán Thần đã lĩnh ngộ bộ phận Thần Vực, nhưng mà còn không có vượt qua Hư Thiên Thần Kiều.

- Mộ Hàn, ngươi quá làm càn!

Tiếng rống giận dữ kích động Thương Khung, một đạo thân ảnh dị thường cao lớn từ phía chân trời thoáng hiện, trong khoảnh khắc đã xuyên qua hắc động thật lớn kia, rơi vào đối diện Mộ Hàn.

Đó là một gã trung niên nam tử mặt đầy tức giận, thân hình cực kỳ khôi ngô, cao hơn ba mét. Một đôi mắt phảng phất ẩn chứa tinh thần, bễ nghễ không ai bì nổi. Giờ phút này, hai ánh mắt như thực chất kia thẳng rơi vào trên người Mộ Hàn, trong con ngươi lửa giận giống như có thể đem hắn đốt thành tro bụi.

- Cái Thế!

Mộ Hàn ánh mắt lạnh lùng nhắm lại.

- Nghiệp chướng, lập tức phóng thích tất cả tu sĩ của Cái Thiên Thần Tông. Chúng ta còn có thể tha cho ngươi một mạng, nếu không, nhất định cho ngươi trọn đời không được siêu thoát!

Trong tiếng quát chói tai lạnh như băng, lại là hai đạo thân ảnh từ phía chân trời thoáng hiện, rơi vào bên người Cái Thế, bên trái là lão giả, cao cao gầy teo. Tựa như cây gậy trúc, bên phải là một lục y thiếu nữ dung mạo tuyệt thế, chỉ là trên khuôn mặt xinh đẹp kia lại giống như Hàn Băng tạo hình thành, lãnh ý bức người.

Vừa rồi lên tiếng chính là lục y thiếu nữ.

Từ trên thân hai người để lộ ra khí tức, cũng là khủng bố tới cực điểm, so với Cái Thiên Thần tông tông chủ Cái Thế không kém bao nhiêu!

- Lại là hai Bán Thần cường giả!

Mộ Hàn nội tâm hơi nhảy, nhưng rất nhanh trấn tĩnh lại. Tuy chỉ cùng ba người Cái Thế cách xa nhau mấy mét, nhưng chỉ cần mình không đi ra ngoài. Đối với bọn họ mà nói, mấy mét khoảng cách này chính là Chỉ Xích Thiên Nhai, vĩnh viễn cũng không có khả năng vượt qua, trừ khi bọn hắn có thể đột phá đến võ đạo Thần Cảnh!

- Mộ Hàn, nam tử kia gọi Cao Thuận, nữ gọi Tào Trà. 

Tử Linh cũng nhận thức hai người kia, thanh âm thanh thúy ở trong tâm cung vang lên

- Cao Thuận, Tào Trà...

Đem hai cái danh tự này thì thầm một lần, Mộ Hàn chớp mắt, hai đạo ánh mắt trêu tức liền rơi vào trên người lục y thiếu nữ gọi Tào Trà kia, không kiêng kị cười nói.

- Lão thái bà, não của ngươi có phải là hư mất rồi hay không? Xem tu vi của ngươi, tối thiểu cũng tu luyện trên mấy vạn năm a, lời nói ngây thơ như vậy cũng có thể nói. Đến miệng hơn mười khối thịt mỡ, ngươi cảm thấy ta sẽ đem bọn họ nhổ ra sao?

- Ngươi, ngươi...

Lục y thiếu nữ kia thân là Cái Thiên Thần tông thái thượng trưởng lão, Bán Thần cường giả chí cao chí thượng, nàng từ trước đến nay sống an nhàn sung sướng, chưa từng bị người tùy ý mà cười nhạo qua như thế, lập tức bị tức đến toàn thân phát run, bàn tay trong suốt như ngọc mạnh mẽ về phía trước đánh đi, khí tức Lãnh Liệt lập tức đem Hư Không chung quanh đóng băng.

Phanh! Bàn tay thon dài của Lục y thiếu nữ ở phía trên bình chướng vô hình trước người Mộ Hàn, tất cả lực đạo đều bị chặn, không có cho Mộ Hàn tạo thành chút tổn thương nào.

- Xem ra não ngươi thật là hư mất rồi.

Mộ Hàn tiếc nuối mà lắc đầu, trong ánh mắt nhìn về phía Lục y thiếu nữ tràn đầy thương cảm.

- Nghiệp chướng miệng lưỡi bén nhọn!

Lão giả cao gầy kia sắc mặt âm trầm.

- Đáng giận! Ta muốn giết ngươi...

Lục y thiếu nữ lập tức ý thức được là chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn là nhịn không được sắc mặt dữ tợn mà gầm hét lên.

- Được rồi, Tào Trà trưởng lão, an tâm một chút chớ vội!

Cái Thế khoát khoát tay, hai mắt nhìn chằm chằm vào Mộ Hàn, trầm giọng nói.

- Mộ Hàn, ngươi muốn như thế nào mới nguyện ý buông tha những trưởng lão kia của Cái Thiên Thần tông chúng ta!

Cái Thiên Thần tông Thái Vi Võ Tiên đã toàn bộ điều động đến nơi này, lại bị Mộ Hàn đánh tan, nếu không có thể đem bọn họ cứu ra, đối với Cái Thiên Thần tông mà nói, tuyệt đối là tổn thất thật lớn, coi như là ngàn năm thời gian cũng không nhất định có thể đền bù trở về được.

- Muốn ta buông tha bọn hắn cũng không phải là không thể được... A..., từ trong ba người các ngươi chọn một cái làm khôi lỗi cho ta, ta liền phóng thích toàn bộ bọn hắn! 

Mộ Hàn cười híp mắt nói.

- Mộ Hàn, ngươi thực muốn chết!

Cao Thuận cùng Tào Trà sắc mặt khó coi.

- Xem ra ngươi là không muốn buông tha bọn hắn rồi?

Cái Thế híp mắt, trong mắt lãnh mang chớp động, tựa như một đầu sư tử nhìn chằm chằm vào con mồi.

- Không phải là không muốn, mà là các ngươi cầm không ra thành ý ta muốn, đã như vậy, vậy thì trách không được ta rồi. Ba vị, sau này còn gặp lại!

Mộ Hàn ha ha cười cười, cũng không hề cùng Cái Thiên Thần tông ba vị Bán Thần cường giả này lãng phí miệng lưỡi, Lôi Dực khinh động, thân hình liền dung nhập Hư Không.

...

Bên ngoài bình chướng, ba người Cái Thế, Cao Thuận cùng Tào Trà chỉ có thể trơ mắt nhìn Mộ Hàn rời đi.

Dưới Thiên Nhân cảnh Võ Tiên mà nói, phạm vi trong vòng ngàn dặm Thiên Trụ Thần Khuyết là một chỗ cấm vực, cho dù cường như Bán Thần, cũng khó có thể bước vào.

- Tông chủ, chúng ta cứ như vậy được rồi sao? 

Tào Trà mặt mũi tràn đầy vẻ lo lắng, cực độ không cam lòng.

- Thiên trụ Thần Khuyết là địa bàn của Chân dương Võ Thần, Thiên Nhân Võ Tiên căn bản không có khả năng cường hành xâm nhập đi vào. Nếu như hắn quyết tâm ở bên trong không đi ra, cho dù chúng ta sốt ruột cũng vô dụng, chỉ có thể chờ hắn đột phá đến Thiên Nhân cảnh, bị Thiên Trụ cường hành đưa ra ngoài lại động thủ lần nữa.

Cao Thuận cau mày thở dài, thật sự là thất sách, sớm biết Mộ Hàn thực lực cường đại như thế, liền không đem nhiều Thái Vi cảnh trưởng lão phái tới như vậy.

- Nếu thật muốn đi vào, cũng không phải là không có biện pháp.

Cái Thế đột nhiên chậm rãi mở miệng.

- Biện pháp gì?

Cao Thuận cùng Tào Trà trăm miệng một lời.

- Chúng ta trở về rồi hãy nói!

Cái Thế nhẹ hấp khẩu khí, nhìn về phía Thiên Trụ ở ngoài ngàn dặm kia, trong mắt lộ ra sát cơ, Mộ Hàn, có lẽ chúng ta rất nhanh sẽ lần nữa tương kiến...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui