Vừa Chạm Là Cháy

"Không được."

Không chờ Vu Nhiên mở miệng, Sở Miên đã đi trước một bước, lạnh giọng gạt phắt.

Dạ Hi nhìn đôi mắt lạnh băng của hắn không dám phản bác cái gì, Vu Nhiên lúc này cũng nói theo: "Đúng vậy, hoàng tử vì sao lại muốn làm cái loại chuyện này! Nhân lúc người ta ngủ mà hôn, làm người ai lại làm thế, quá hạ lưu."

Nói xong, cậu còn ma xui quỷ khiến mà bổ sung một câu: "Gọi là "nhân lưu"."

"Cậu hiện tại cũng biết hạ lưu?" Sở Miên chịu đựng không bùng nổ, chỉ là dùng sức đẩy bả vai Vu Nhiên một chút.

"Tớ nào biết 《 Người đẹp ngủ trong rừng 》là loại cốt truyện này! Đệt, quả nhiên hoàng tử đều không phải thứ gì tốt, hoàng tử trong 《 Nàng tiên cá 》cũng là đồ ngốc, ở đây cũng vậy." Vu Nhiên lòng đầy căm phẫn mà nói, xoay mặt nhìn về phía Dạ Hi, "Tớ mặc kệ, tớ phải là hoàng tử vừa anh dũng vừa chính nghĩa!"

Sở Miên hỏi cậu: "Vậy trước đó cậu cho rằng 《Người đẹp ngủ trong rừng 》là truyện cổ tích như thế nào?

Vu Nhiên suy nghĩ tìm từ, chậm rãi giảng giải tư tưởng của mình: "Ngày xửa ngày xưa, có một nàng công chúa mỗi ngày đều thích ngủ. Mẹ ruột cô mất sớm, quốc vương liền cưới một hoàng hậu ác độc, hoàng hậu nhìn công chúa không vừa mắt, ghen ghét với sắc đẹp của cô bèn muốn nhân lúc nguyệt hắc phong cao (*) giết cô... Hoàng tử thiện lương từ quả cầu thủy tinh mà thấy được hết thảy – "

(*)Nguyệt hắc phong cao: đêm không có ánh trăng, gió cũng rất lớn, ý chỉ hoàn cảnh hiểm ác

"Cậu câm miệng đi, một hai phải tự tiện bịa đặt." Sở Miên véo véo sườn mặt Vu Nhiên, "Đi thôi, học thể dục."

Vu Nhiên quay lại chỗ ngồi lấy dây nhảy, đột nhiên nhớ tới một việc quan trọng, lập tức xắn tay áo để lộ cánh tay, duỗi hướng Sở Miên: "Nhéo tớ một chút."

Lại tới nữa.

Sở Miên lười để ý, giơ tay dùng dây nhảy nhẹ nhàng quật vào cánh tay Vu Nhiên, làn da trắng trẻo của đối phương nhanh chóng hiện lên một dấu hồng nhợt nhạt.

Vu Nhiên ngẩn người, vươn cánh tay còn lại với Sở Miên: "Lại một lần nữa."

"Có phải cậu không bị người đánh thì khó chịu không?" Sở Miên nhíu mày, nắm lấy cổ tay Vu Nhiên lôi kéo cậu từ cửa sau đi ra ngoài: "Đi nhanh lên, bị muộn rồi."

Tiết thể dục sáng thứ tư là ở giai đoạn ánh mặt trời đẹp đẽ nhất, đám học sinh tinh thần phấn chấn nay càng thêm thần thanh khí sảng.

Hai lớp đều là nam nữ tách ra học, các nữ sinh giữa kỳ phải kiểm tra "Ba bước lên rổ", gần đây đều luyện tập ném bóng. Thông thường đều là hai người một rổ, chuyền bóng cho nhau, mượn việc này để điều chỉnh tư thế đứng cùng động tác tay.

Dạ Hi sợ nhất chính là loại luyện tập này.

Khi giáo viên ra lệnh một tiếng để mọi người hoạt động tự do, cô lập tức mất tự nhiên, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Đã khai giảng một tháng rưỡi, các nữ sinh đã tạo thành từng nhóm riêng từ sớm, mà cô lại bị mọi người bỏ quên bên ngoài.

Vì giảm bớt xấu hổ do hiện tại ở một mình, cô nhanh chóng ngồi xổm xuống cột dây giày, tỏ vẻ bản thân hiện tại cũng có việc làm.

"Cô ơi, không có ai cùng nhóm với em!" Phía trước vang lên một giọng nữ sang sảng. "Cô sắp xếp một đồng đội cho em."

"Vì sao không ai cùng nhóm với em?"

"Mấy cô ấy đều ghét em mà." Thôi Hà thoải mái trả lời.

Dạ Hi ngồi xổm trên mặt đất, kinh ngạc mà nhìn nữ sinh.

Thôi Hà so với bản thân mình càng không được hoan nghênh hơn, nhưng Dạ Hi không nghĩ tới cô lại dứt khoát mà thừa nhận sự thật "bị người chán ghét" như vậy.

Giáo viên giúp cô lớn tiếng hỏi "Còn có ai chưa có nhóm không", Dạ Hi lúc này mới rụt rè giơ tay.

Hai thiếu nữ cứ như vậy mà trở thành nhóm nhỏ luyện tập, im lặng mà ném bóng rổ. Qua một lúc lâu, giáo viên rời khỏi sân tới tổ thể dục nghỉ ngơi, Thôi Hà bỏ bóng, xoay xoay bả vai, chán muốn chết mà nói "Đi học thật mẹ nó không thú vị."

Dạ Hi không dám phụ họa lời làu bàu của đối phương, không nghĩ tới tiếp đó Thôi Hà chủ động nói: "Đi, chúng ta tìm đám con trai chơi."

"Hả?" Dạ Hi trong lòng cả kinh.

"Đi thôi, cậu đứng một mình như vậy, hay là còn có chuyện gì?" Thôi Hà giục cô.

Dạ Hi đúng thật là không muốn lẻ loi nghe người khác vừa nói vừa cười, nhưng từ nhỏ đến lớn tiếp xúc với các nữ sinh cũng rõ ràng một đạo lý – nếu một nữ sinh không có duyên với đồng giới thì có thể là không hợp nhau, nhưng nếu một nữ sinh không có duyên với nữ sinh mà còn thích chơi cùng nam sinh...

Nhất định sẽ bị người ở sau lưng châm chọc "tiện".

"Cậu không đi thì tôi đi đây." Thôi Hà mặc kệ cô.

Dạ Hi nhìn quanh bốn phía, do dự vài giây, vẫn là cố gắng đuổi kịp.

Các nam sinh bên này cũng tới thời gian tự do hoạt động, Thôi Hà tìm được vị trí Vu Nhiên, ngồi xuống đối diện chân cậu. Dạ Hi thật cẩn thận mà khép hai chân ngồi xổm, vô cùng lo lắng bản thân thất thố trước mặt nam sinh.

Cô vừa quay đầu lại, thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt đất –

Sở Miên đang ngủ say, gối lên trên đùi Vu Nhiên. Hắn là nghiêng người nằm, cho nên từ góc độ của Dạ Hi, gương mặt của Sở Miên như thể sắp vùi vào giữa hai chân Vu Nhiên.

Dạ Hi cảm thấy đầu có chút choáng váng, nhanh chóng quay mặt đi không dám nhìn thẳng bọn họ.

"Giúp tớ nâng chân cậu ấy một chút." Vu Nhiên vừa nói chuyện vừa cởi áo khoác đồng phục, sau đó dưới sự trợ giúp của Thôi Hà, cậu đem áo lót sau eo Sở Miên.

Đêm qua có mưa, mặt đất sân bóng sáng sớm vẫn rất lạnh, nằm ngủ ở đây chắc chắn sẽ bị đông lạnh.

Dạ Hi có chút bất ngờ, cô cho rằng Vu Nhiên là sinh vật đơn bào thô tâm đại ý, ít nhất đây là hình tượng đi học ngày thường của cậu, thì ra đối với Sở Miên sẽ tự nhiên có một mặt chăm sóc cẩn thận như vậy.

Cô không khỏi nhớ tới đủ loại tin đồn về cậu trong thời gian học quân sự trước đó, bọn họ rốt cuộc vì sao mà nửa đêm đi tới rừng nhỏ, cho đến này đáp án vẫn bốn bề mông lung, cũng không có ai không biết xấu hổ mà hỏi thăm đương sự. Nhưng từ phản ứng của hai người với "hôn môi" thì không giống quan hệ người yêu.

"Tôi nghe nói cậu ghi danh Sở Miên vào tiết mục kịch, để cậu ta diễn công chúa ngủ trong rừng?" Thôi Hà vui sướng khi thấy người gặp họa mà cười ha hả, "Sở Miên có biết không?"

"Cậu ta vừa rồi đã biết, đm, còn bắt tớ cũng phải đăng ký một nhân vật."

"Cậu ta không nổi giận?"

"Giận thì có giận..." Vu Nhiên nghiêng đầu cười rộ lên, lẩm bẩm, "Nhưng cậu ta giận với ông đây thì có tác dụng gì sao?"

Thôi Hà cũng cười theo, cô thấy Vu Nhiên chính là điển hình "Nhớ ăn không nhớ đánh", một giây trước chọc người tức giận đến mức phải quy quy củ củ xin lỗi, sau một giây lại cợt nhả khiến người ta phiền, biến đổi đa dạng để thử giới hạn kiên nhẫn của Sở Miên.

Cho nên thấy cậu vẫn bình yên vô sự, Thôi Hà không khỏi cảm khái: "Sở Miên đối với cậu đúng là đủ dung túng."

Tiếp theo, cô xoay mặt nhìn Dạ Hi: "Cậu là chuyện như thế nào, không phải cậu là cán bộ lớp sao, tại sao không có ai chơi cùng cậu?"

Hỏi trắng như vậy khiến Dạ Hi cứng họng, tiếp theo Vu Nhiên lại lớn tiếng mà tăng thêm khó khăn cho cô: "Thật hay giả vậy, vì sao? Cậu tốt như vậy!"

Chỉ là cho mượn một cuốn 《 Tuần san Manga-Anime》đã được cậu khen ngợi thành "người tốt", Dạ Hi không khỏi chua xót mà cười cười, bất đắc dĩ trả lời: "Tớ quá tẻ nhạt... khiến mọi người thấy ngại."

Lúc vừa mới khai giảng, rất nhiều người trong nhóm trò chuyện của lớp tích cực lên tiếng về sở thích của mình, Dạ Hi nhìn thấy có người đang rôm rả bàn tán 《 Sword Art Online 》, lập tức hứng thú bừng bừng mà gia nhập đề tài: "A? Các cậu cũng thích thế giới giả tưởng à?"

Lúc ấy cô không ý thức được bầu không khí trong nhóm có biến hóa vi diệu, còn tiếp tục đánh chữ muốn khiến người khác chú ý: "Ngại quá, trong lớp có hủ nữ không?"

Lời này vừa ra, nhóm QQ lập tức lạnh.

Ban đầu không kết được bạn, Dạ Hi còn chưa nhụt chí, chờ đợi đến học quân sự sinh hoạt tập thể sẽ tăng tiến cảm tình với người khác. Kết quả còn chưa tới trung tâm, cô đã bị toàn bộ bạn trong lớp phát hiện thích xem đam mỹ, nhưng rất nhiều người không biết "Đam mỹ" là cái gì, bèn nhận định rằng cô xem là hình ảnh trưởng thành, rất nhiều nữ sinh đều lén trêu đùa cô "Thật đồi trụy".

Qua thời gian dài, Dạ Hi cũng dần dần quen với cảm giác thẹn kia, thừa nhận bản thân dễ dàng khiến người khác chán ghét, bất kể là ở chỗ nào, cô giống như đều có thể khiến không khí xấu hổ trầm trọng.

Các thiếu nữ tuổi dậy thì ở bên nhau giống như một giỏ dâu tây, mà cô lại là một quả trắng bệch giấu ở phía dưới cùng.

"Nếu không ai để ý cậu, vậy về sau liền cùng chúng tớ ăn cơm đi." Vu Nhiên ngáp một cái, nói với cô, "Một mình chán lắm."

Dạ Hi sửng sốt vài giây, mới phản ứng lại là Vu Nhiên đang mời cô. Ngữ khí nam sinh vô cùng tùy ý, khiến cô không thể tin được bản thân có tư cách "Nhập bọn".

"Vu Nhiên!"

Phương Chiêu ở cách đó không xa gọi tên cậu, Vu Nhiên quay đầu lại, chú ý một lon màu đỏ nghênh diện bay tới, cậu theo bản năng giơ tay đón lấy.

Là một lon sữa bò Vượng Tử ướp lạnh, Phương Chiêu tranh thủ lúc giáo viên không chú ý mà lẩn tới quầy bán quà vặt, tiện tay mua cho Vu Nhiên đồ uống.

Gần đây thời tiết chuyển lạnh, Vu Nhiên uống đồ lạnh đều phải chờ ấm một chút, cậu cầm trong tay ngại lạnh băng liền dán lên trên mặt Sở Miên.

Thôi Hà hít khí lạnh: "Cậu mẹ nó lại ngại bản thân chết không đủ nhanh."

Vu Nhiên cười to, cầm lon sữa lạnh lăn trên mặt Sở Miên, không bao lâu liền phát hiện gương mặt hắn ướt sũng, lúc nay cậu mới cảm giác được việc lớn không tốt, nhanh chóng duỗi tay lau sạch sẽ, còn không quên đánh giá: "Da Sở Miên mềm thật nha, ai, không nên đăng ký 《 Người đẹp ngủ trong rừng》cho cậu ta, phải để diễn 《 Công chúa và hạt đậu》mới đúng."

Thôi Hà: "Lời này cậu có dám nói lúc cậu ta tỉnh không?"

Tiết thể dục ngắn ngủi sắp kết thúc, hai giáo viên thể dục thổi còi gọi nam nữ sinh tập hợp, Thôi Hà cùng Dạ Hi vội vàng chạy về. Vu Nhiên ngồi tại chỗ, nhẹ nhàng lay động bả vai Sở Miên, ý định đánh thức hắn.

Yết hầu Sở Miên lên xuống hai cái, đôi mắt chưa mở, mặt trong lúc nửa mơ nửa tỉnh mà vô thức cọ cọ vào địa phương ấm ấp.

Vu Nhiên không tự giác mà khép chặt hai chân, duỗi tay che lại bộ vị mẫn cảm nhất của nam sinh, nơi đó đang bị chóp mũi Sở Miên chạm vào tới phát ngứa.

"Này, tỉnh tỉnh, tan học rồi." Vu Nhiên cúi đầu kêu, "Đồ ngốc? Đồ ngốc, cậu nghe thấy được không?"

Sở Miên lần này đúng là nghe thấy được, mở choàng mắt, phát hiện bản thân đang ở một góc độ kỳ quái mà nhìn Vu Nhiên.

Hắn ý thức được tình huống không đúng, lập tức đứng dậy. Tiếp theo ngực tựa như kinh hoàng mà nhịp tim đập tự động tăng tốc.

Sở Miên đỡ Vu Nhiên đứng lên, hắn vừa bước một bước đầu tiên, dưới chân đột nhiên không chịu khống chế, phảng phất như có gì đó khiến hắn ngã về phía trước.

May là Vu Nhiên nhanh tay lẹ mắt ném đồng phục xuống, vội giang tay ôm chặt hắn.

Sở Miên cúi đầu nhìn, dây giày của mình không biết từ khi nào mà bị người khác buộc chung với nhau.

Hắn cảm thấy bực bội, ngữ khí âm trầm mà nói: "Vu Nhiên."

"Ai, lần này không phải tớ, là Thôi Hà làm." Vu Nhiên vội vàng giải thích, cười cười tỏ vẻ bản thân trong sạch, "Đừng tức giận đừng tức giận, tớ cởi cho cậu."

Hai người khi nói chuyện mặt hướng rất gần, môi Vu Nhiên còn sắp chạm tới cằm đối phương, Sở Miên còn có thể ngửi thấy mùi sữa bò Vượng Tử rất rõ ràng.

Các nữ sinh học xong tiết thể dục bèn đi ra ngoài sân bóng để tập thể dục giữa giờ, Thôi Hà không chút để ý mà thoáng nhìn, lập tức nhíu mày ghét bỏ: "Hai người bọn họ làm gì vậy?"

Dạ Hi theo ánh mắt cô mà nhìn qua, phản ứng đầu tiên chính là che lại đôi mắt.

Vu Nhiên lúc này ngồi xổm theo tiêu chuẩn quân ngũ, lưng vô cùng thẳng, ngẩng đầu nói chuyện cùng Sở Miên khiến mặt vừa lúc gần sát hông đối phương. Càng khiến Dạ Hi không tưởng được, chính là khi hai người kia đang nói chuyện, Sở Miên bỗng nhiên không kiên nhẫn mà xoa nhẹ tóc Vu Nhiên, giống như đang ấn người vào giữa hai chân.

Các nữ sinh đều nhanh chóng không hẹn mà cùng mặc niệm một câu "Phi lễ chớ nhìn", quay mặt qua chỗ khác.

Mỗi khi đến thời điểm tập thể dục giữa giờ, cảm xúc Vu Nhiên liền tăng vọt, không kiêng nể gì mà chơi đùa ở sân thể dục.

"Tra ca, mày nhìn tượng ngựa đồng của trường chúng ta xem, hai hàm răng rắn chắc như vậy, có phải rất thích hợp thụ mày không?" Vu Nhiên kề vai sát cánh với Chu Duy Tê, giây tiếp theo cậu liền hô to với những người khác: "Các mày đâu! Thụ Tra ca!"

Cậu vừa ra lệnh một tiếng, những nam sinh khác cũng nổi lên hứng thú chạy tới, sôi nổi nhấc tứ chi Chu Duy Tê, khiêng cậu ta tới tượng đồng chói lóa dưới ánh mặt trời kia.

Đám người náo nhiệt đều tập trung ở sân thể dục, phòng học yên tĩnh liền biến thành một cái tổ nhỏ.

Sở Miên có đặc quyền không cần tập thể dục giữa giờ, Thôi Hà mỗi ngày đều lấy cớ không thoải mái mà tìm chủ nhiệm lớp xin nghỉ, trốn tránh rèn luyện. Hai người ở phòng học tùy ý nói chuyện phiếm, chậm rãi chuyển đến đề tài tương lai.

"Đến lớp mười hai rồi nói sau, tôi thật sự không có hứng thú với thi đại học, tốt nghiệp thật ra muốn đi làm bánh kem." Thôi Hà điềm nhiên như không mà nói, trong tay cô cầm một lọ sơn móng tay trong suốt, nghiêm túc tô lên, "Nếu cậu muốn thi trên hạng mười ở Dung Cảng hẳn vẫn rất dễ dàng, hơn nữa tôi cảm thấy Hiệp Hòa cũng không lấy điểm cao như vậy."

"Mỗi năm đều có thay đổi, ai biết được tình huống một năm năm nữa như thế nào." Sở Miên sửa lại ghi chép trên lớp, viết đến khi tay đau thì buông bút quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thôi Hà bên kia còn đang tự nói, Sở Miên quên tiếp tục nghe. Tầm mắt hắn đã xuyên qua đám đông, tìm đến vị trí lớp mình.

Vu Nhiên tập thể dục vô cùng qua loa, hai cánh tay vô lực mà rũ trong tay áo, chỉ dựa vào động tác xoay người mà đong đưa hai tay, còn thường nhân cơ hội mà đá nam sinh khác.

Gần đây trường học kiểm tra học sinh tập thể dục giữa giờ khá gắt gao, các giáo viên thể dục đều muốn bắt loại phản diện điển hình như Vu Nhiên. 《 Vũ động thanh xuân 》vừa mới chuyển tới nhịp thứ ba, âm nhạc đột nhiên im bặt, giáo viên quan sát giơ microphone điểm danh: "Nam sinh đứng thứ năm từ dưới lên lớp 11A3, nam sinh buộc dây nhảy màu xanh quanh eo lớp 11A6, Vu Nhiên lớp 10A1, bước ra khỏi hàng."

Vu Nhiên biến sắc: "Đm."

Giáo viên thể dục tiếp tục nói: "Ba cậu lên sân khấu làm mẫu để mọi người thưởng thức phong thái."

Trong đám người truyền đến từng đợt cười, mắt Vu Nhiên lại sáng ngời.

Tại phòng học xa xa, Sở Miên tay chống cằm nhìn hình bóng quen thuộc kia chậm rãi chạy tới sân khấu.

Giáo viên nói cho toàn thể học sinh: "Về sau ai còn tập qua loa thì theo chân ba người bọn họ cùng nhau lên đây tập, không chê mất mặt, để tất cả mọi người nhìn xem."

Âm nhạc tập thể dục lại vang lên lần nữa, Vu Nhiên đứng trên sân khấu, nhìn các học sinh biếng nhác phía dưới, trong nháy mắt sinh ra ảo giác sứ mệnh dẫn dắt mọi người tập thể dục.

Rất nhanh, hình ảnh khiến tất cả mọi người không tưởng tượng được xuất hiện – Vu Nhiên lần này tập thể dục không chỉ không qua loa như hai nam sinh lớp mười một bên cạnh, ngược lại mỗi lần tập động tác đều rất hữu lực. Nhưng là vật cực tất phản, bởi vì sức lực cậu sử dụng vượt xa tiêu chuẩn bình thường, khiến cả người cậu thoạt nhìn vô cùng cường điệu, đặc biệt tới động tác giơ tay trước ngực, hai tay cậu tựa như hai thanh kiếm, trong không trung dã man bổ về phía hai nam sinh kia, khiến bọn họ sợ tới mức liên tục lùi về sau.

Tới động tác nhảy lên thì càng thêm khủng bố, Vu Nhiên tích cực triển lãm sức bật kinh người của mình với toàn bộ học sinh, phảng phất như dưới chân cậu là một dàn bệ phóng, hẳn là có thể trực tiếp cất cánh bay vào hệ Mặt Trời. Tất cả mọi người bị khí thế muốn lên trời của cậu làm kinh sợ, nhạc《 Vũ động thanh xuân 》vừa kết thúc, toàn thể bạn học lớp 10A1 đều không hẹn mà cùng nhiệt liệt vỗ tay vì ủy viên thể dục nhà mình.

"Ai, tôi mẹ nó còn chưa viết chính tả ngữ văn hôm qua, cậu nói cô Vương –"

Thôi Hà còn chưa nói xong, cô chỉ nghe thấy Sở Miên kịch liệt ho khan một tiếng, ngẩng đầu liền thấy thiếu niên cả người vô lực mà chảy từ trên ghế xuống.

Thôi Hà nhanh chóng tiến lên đỡ lấy hắn, quan tâm hỏi: "Làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái?"

"Không có việc gì... Tê liệt mà thôi." Giọng Sở Miên có phần run rẩy, chau mày.

"Hả? Vì sao lại bị tê liệt?" Thôi Hà căng thẳng, cô ít nhiều vẫn có hiểu biết về chứng bệnh của Sở Miên, chỉ có ở thời điểm cảm xúc kích động mới dẫn tới tứ chi vô lực, vừa rồi rõ ràng thấy trạng thái của hắn vẫn rất ổn định...

Thôi Hà nghi hoặc mà theo ánh mắt của hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện Vu Nhiên như đang nổi điên mà tập thể dục trên sân khấu.

"..."

Thôi Hà rõ ràng – Sở Miên hiện tại là sống sờ sờ mà cười đến ngã!

"Cái đồ ngốc Vu Nhiên này ha ha ha ha ha..." Thôi Hà không nhịn nổi mà cười to, sau đó bị Sở Miên nghiêm khắc yêu cầu không được phát ra tiếng.

"Đừng có lây cho tôi." Sở Miên nhíu chặt mày, dùng sức cắn môi dưới, "Tôi không định cùng cậu cười..."

"Được được được." Thôi Hà che mặt lại, "Cậu mẹ nó cũng quá thảm."

Một khi muốn cười to, Sở Miên sẽ cả người vô lực, nhất định phải nghỉ vài phút để hòa hoãn cảm xúc mới có thể ổn định.

Sau đó, hắn cưỡng ép bản thân nhịn xuống ý niệm nhớ lại động tác tập thể dục của Vu Nhiên, nhấc bút chuyên tâm học tập. Chờ giờ ra chơi kết thúc, các bạn học chậm rãi về phòng học, Sở Miên trực tiếp đeo nút bịt tai lên, cự tuyệt nghe Vu Nhiên nói chuyện.

Trong khoảng thời gian ngắn, hắn thậm chí còn không muốn nhìn thấy Vu Nhiên.

Giờ ăn cơm buổi trưa, Thôi Hà nhân lúc Sở Miên tới cửa sổ riêng lấy cơm, nhanh chóng ngồi xuống chê cười Vu Nhiên, dưới sự dẫn dắt của cô, Phương Chiêu cùng Dạ Hi cũng không nhịn được mà cười ha hả.

"Không phải, các cậu biết cái buồn cười nhất là gì không?" Thôi Hà cười đến khóe mắt chảy ra nước mắt, "Con mẹ nó, tôi nghe thấy Sở Miên ho khan một chút, vừa ngẩng đầu thì cậu ta trực tiếp đổ xuống."

Vu Nhiên vốn theo chân bọn họ cùng nhau cười, nghe Thôi Hà nói như vậy, khóe miệng cậu liền chậm rãi thu lại.

"Vậy Sở Miên hẳn rất khó chịu." Cậu nói.

Vu Nhiên nghĩ lại một chút, cảm thấy Sở Miên mỗi ngày đều phải chịu đựng vất vả, gặp phải việc gì vui vẻ, phản ứng đầu tiên không phải là cười mà phải nhịn xuống, nếu muốn giống người khác xả cảm xúc ra thì sẽ trải qua một lần phiền não cơ thể vô lực mà ngã xuống. Cậu không biết bình thường Sở Miên đã nhịn xuống bao nhiêu lần gặp phải việc đáng giá cười thoải mái.

Vu Nhiên hậu tri hậu giác mà hiểu được, trách không được Sở Miên tùy thân mang theo băng dán cá nhân.

Thôi Hà cũng dần dần rút lại tươi cười, "Ừ, nhưng cậu ta cũng đã quen rồi."

Tuổi còn trẻ mà đã học được thói quen chịu khổ, Vu Nhiên không cảm thấy đây là chuyện tốt. Cậu xoay mặt, yên tĩnh mà chăm chú nhìn sườn mặt Sở Miên, bắt đầu ngây người.

Mấy ngày kế tiếp, Dạ Hi thức đêm viết kịch bản, cuối cùng ra lò bản thảo thô của 《 Người đẹp ngủ trong rừng》. Đây là lần đầu tiên cô viết, kinh nghiệm không đủ, bèn nhân thời gian rảnh tìm hai diễn viên chính nghiên cứu một chút.

Địa điểm là ở phòng nghỉ của Sở Miên, nhưng người nằm trên giường lại là Vu Nhiên.

"Đội diễn không cần lo lắng, chỉ là đưa kịch bản sớm một chút, để hai cậu nhìn xem có cái gì muốn sửa chữa."

Dạ Hi đưa cho Sở Miên mấy tờ giấy A4, một tập khác muốn đưa cho Vu Nhiên, đối phương lại từ chối: "Tớ lười xem, cậu đưa hết cho Sở Miên đi."

Sở Miên đọc kỹ thiết lập nhân vật: "Vì sao công chúa vẫn là nữ?"

"A?" Dạ Hi xấu hổ, "Không phải cậu thế vai sao..."

"Tôi không đồng ý như vậy." Sở Miên nói, "Tôi cho rằng cậu sẽ trực tiếp đổi công chúa sang giới tính nam."

Mặt Dạ Hi lộ vẻ khó xử, áy náy mà cười một cái.

"Ai nha, sinh nam hay sinh nữ đều giống nhau!" Vu Nhiên nằm ở trên giường giơ cao cánh tay, "Nữ thì là nữ thôi, còn không phải chỉ là cậu mặc váy sao."

Chữ "váy" vừa ra khỏi miệng, Sở Miên liền trực tiếp nắm chặt tờ giấy, hỏi lại Vu Nhiên: "Cho cậu mặc thì cậu tình nguyện sao?"

"Không muốn, nhưng tớ rất tình nguyện nhìn cậu mặc."

Vu Nhiên cười lộ ra hàm răng trắng tinh, Sở Miên lập tức cầm vài tờ giấy nện lên mặt cậu.

Dạ Hi cúi đầu tiếp tục nói: "Còn có, tớ đổi thiết lập hoàng tử đánh thức công chúa bằng một nụ hôn thành "hoàng tử dùng hoa đánh thức công chúa", các cậu cảm thấy được chứ?"

Thiếu niên nhất trí gật đầu, chỉ cần không hôn môi thì tùy công chúa tỉnh như thế nào cũng được.

"Vậy những phương diện khác không cần rối rắm, đạo cụ tớ sẽ nghĩ cách, chờ các cậu nhớ được lời thoại thì chúng ta lại tập luyện." Dạ Hi nhìn đồng hồ, đứng dậy, "Tớ đưa kịch bản cho cô."

Cô vừa đi, trong phòng nghỉ lập tức yên tĩnh.

Vu Nhiên nằm trên giường, nhẹ nhàng gọi một tiếng "Sở Miên."

"Ừm?"

"Công chúa nhỏ."

"Cút."

"Sở Miên Sở Miên."

"Ừm."

Vu Nhiên nhìn lên trần nhà, hỏi: "Cậu còn nụ hôn đầu tiên không?"

"..." Sở Miên muốn nói lại thôi.

Trên mặt hắn có chút nóng: "Liên quan gì tới cậu."

Vu Nhiên quay đầu nhìn hắn: "Em trai tớ mới mười ba tuổi mà đã không còn nụ hôn đầu tiên rồi, còn cậu?"

Sở Miên ngoảnh mặt, tránh ánh mắt Vu Nhiên.

Còn thì vẫn còn, nhưng Sở Miên không muốn nói cho Vu Nhiên. Ở độ tuổi này, với học sinh trung học thì là bắt đầu độ tuổi yêu đương, nếu trước khi trưởng thành mà còn giữ nụ hôn đầu tiên thì dường như đã lạc hậu. Sở Miên thật ra cảm thấy đây không có gì mất mặt, chẳng qua ở trước mặt Vu Nhiên, loại đề tài này liền vô thức mà trở nên khó có thể mở miệng.

Thấy Sở Miên không để ý tới bản thân, Vu Nhiên đã chủ động trả lời: "Tớ vẫn còn."

Sở Miên không kiên nhẫn mà liếc xéo cậu một cái: "Tôi không có hứng thú biết."

Vu Nhiên cười hai tiếng, lại nhịn không được mà trêu đùa Sở Miên, gọi hắn "công chúa nhỏ" vài lần, sau đó bị đối phương kéo cổ áo túm từ trên giường xuống đất.

Tiếng chuông kết thúc giờ nghỉ trưa vang lên, Vu Nhiên duỗi eo lười biếng đi đến trước cửa, thuận miệng giục Sở Miên: "Trở về đi học, công chúa nhỏ của tớ."

Câu nói vừa dứt, cả hai người đều khựng lại.

Vu Nhiên chỉ cảm thấy bản thân buột miệng thốt ra "của tớ" có chút kỳ quái, nhưng ngẫm lại cẩn thận lại không phát hiện ra vấn đề ở đâu, bèn không để bụng mà đẩy cửa đi ra ngoài.

Đại não Sở Miên bỗng nhiên trống rỗng, vừa rồi ngực rõ ràng giật một cái, hắn cho rằng bệnh sắp phát tác, vội vàng đỡ lấy góc bàn.

Nhưng mà đợi một lát, thân thể đều không có bất cứ khác thường gì, vẫn cứ an an ổn ổn mà đứng.

... Chỉ là gương mặt càng ngày càng nóng, khiến hắn có chút chóng mặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui