Vừa Chạm Là Cháy

"Nữ sinh các cậu sẽ dùng chung một cái chai

uống nước sao?"

Sở Miên suy nghĩ nửa ngày cũng không ra đáp án, đành phải nhắn tin hỏi Thôi Hà.

Một lát sau, đối phương nhắn lại: "Hở? Cũng thỉnh thoảng."

"Miệng sẽ đặt lên miệng chai à?" Sở Miên hỏi, "Hay là giơ lên uống?"

【Khúc hát của cá voi.】: Đương nhiên là trực tiếp uống rồi, cố ý cách xa một đoạn, còn có lau miệng chai một lần.

【Khúc hát của cá voi.】: Làm sao? Có người dùng chai của cậu uống nước?

【Khúc hát của cá voi.】: Vu Nhiên à?

Sở Miên không trả lời chính diện, chỉ nói: "Tôi cảm thấy nam hay nữ thì trong tình huống bình thường thì cũng chỉ là kề môi vào thôi."

"Cho nên?"

Sở Miên không nói kỹ với cô, dường như cảm thấy bản thân có chút đại kinh tiểu quái – khi Vu Nhiên uống nước từ cái chai của hắn, môi trên dưới trực tiếp ngậm lấy miệng chai.

Có lẽ cái này chỉ là vấn đề nhỏ liên quan đến thói quen cùng lịch sự, nhưng Sở Miên tĩnh tâm suy nghĩ, phát hiện bản thân để ý không phải cách uống nước của người khác, mà là việc Vu Nhiên hoàn toàn không chút để ý tới việc nhỏ nhặt này, cũng căn bản không phát hiện ra loại tiếp xúc này có cảm giác thân mật như thế nào.

Mà bản thân lại bối rối vì việc này... Quá không công bằng.

Thôi Hà cho rằng Sở Miên chỉ đơn thuần là động vào thói ở sạch, nhịn không được mà trêu chọc: "Loại còn nụ hôn đầu như cậu thật đúng là nhiều việc!"

"Không liên quan đến cái kia."

【Khúc hát của cá voi.】: Ai nha, không có việc gì

【Khúc hát của cá voi.】: Không phải cậu còn để Vu Nhiên ăn

【Khúc hát của cá voi.】: Phía dưới

【Khúc hát của cá voi.】: Của cậu

【Khúc hát của cá voi.】: Cornetto

Qua vài giây, Thôi Hà giải thích: "Mạng không tốt, rối loạn trình tự."

Kỳ thật cô không biết Sở Miên không thích ăn ốc quế, mỗi lần mua Cornetto đều không ăn hết, cũng không chạm tới nơi bị Vu Nhiên cắn. Sở Miên nghĩ nghĩ, cảm thấy hiện tại mình so đo những việc quá nhỏ nhặt này, dù sao vẫn nằm trong giới hạn tiếp xúc của hắn với Vu Nhiên, quen là tốt rồi.

Sở Miên tắt internet di động, ngồi trước bàn chuyên tâm ôn tập hóa học.

Ngày 20 tháng 5, ánh mặt trời cực kỳ nóng.

Hôm nay xem như một ngày hội trên internet, việc này khiến cho thứ hai vô vị thường ngày mang thêm ý nghĩa lãng mạn, rất nhiều người trẻ tuổi mượn việc này thổ lộ hoặc cầu hôn.

Mà với đám học sinh lớp mười mà nói, mười ngày sau phải tham gia kiểm tra trình độ học, khiến bọn họ chỉ có bài thi vô tận, không có chút ấm áp gì cả.

Thế mà Vu Nhiên lại có loại bình tĩnh bất chấp tất cả, tiết tự học một bên làm bài tập một bên ca hát: "Sinh hoạt của chúng ta tràn ngập ánh mặt trời, tràn ngập 《 lớp học ánh mặt trời 》(*)..." Làm xong sách bài tập, cậu còn có nhàn tâm lấy di động ra xem phim, ném tài liệu ôn tập sang một bên.

(*) Dương quang khóa đường: kiểu như vở soạn bài, vở bài tập

Nghe Dạ Hi nói, Nhật Bản sắp chiếu một bộ phim điện ảnh nhân khí cao là 《 Khu vườn ngôn từ》, Vu Nhiên vì đuổi kịp trào lưu mà tối qua cố ý lưu một bộ phim tiêu biểu của đạo diễn này. Nhưng cậu nhẫn nại xem nửa giờ cũng không hiểu được cốt truyện, càng không rõ ý nghĩa lời thoại của vai chính, liên tục ngáp.

"Xem không hiểu xem không hiểu, lần sau cậu đừng đề cử cho tớ loại này." Vu Nhiên trưng vẻ mặt nhàm chán nhạt nhẽo.

Nét mặt cậu khiến Dạ Hi cảm thấy thất bại, nữ sinh vội nói: "Cậu xem hết thì chắc chắn sẽ hiểu, lời thoại siêu nổi tiếng kia xuất phát từ phim này."

- Tốc độ hoa anh đào rơi là 5 cm/s, như vậy tốc độ trong cuộc sống của tôi phải là bao nhiêu thì mới có thể gặp lại em một lần nữa?

Một thời gian rất dài, Dạ Hi dùng nó làm chữ ký QQ.

Vu Nhiên cười nhạo một tiếng: "Này tính là lời thoại kinh điển cái gì, tớ cũng có thể viết được –tốc độ di chuyển của thanh trượt nhỏ là 5 cm/s, như vậy tốc độ giải bài tập của tớ phải là bao nhiêu để có thể gặp được đáp án?"

Ý cảnh một giây bị hủy, Dạ Hi giận dữ trợn mắt: "Cậu đi đi! Cậu đi đi!"

Dù sao cũng mất thời gian, Vu Nhiên bèn lên mạng đọc bình luận điện ảnh, để lời giải thích của người khác bù đắp phần khó hiểu của mình. Sau đó cậu mới hiểu được đây là một bộ phim nói về tình yêu, nhưng nhận thức của cậu về vấn đề này bị giới hạn, không sao cảm động lây với những người bạn mạng.

"Tình yêu" chính là loại không thú vị... Vu Nhiên dễ dàng đưa ra kết luận.

Cậu không chỉ không hiểu vai chính trong phim điện ảnh yêu nhau như thế nào, cậu cũng không rõ vì sao những bạn nữ kia lại thích mình, rõ ràng mọi người không quen biết nhau, nhưng thư thổ lộ của các cô lại viết như rất hiểu cậu. Nhưng cảm tình giữa bọn họ từ đâu ra? Không có cảm tình thì càng chưa nói tới "thích".

"Sở Miên, cậu có hay xem phim tình cảm không?" Vu Nhiên hỏi.

"Rất ít xem."

"Cậu xem đều hiểu sao?"

"Này có cái gì mà xem không hiểu." Sở Miên liếc cậu một cái, "Trước đó không phải cậu còn đọc tiểu thuyết cùng em trai sao."

"Tiểu thuyết đương nhiên tớ có thể hiểu rồi, trên đó đều viết rành mạch, nhưng điện ảnh chỉ có hình ảnh, tớ làm sao biết được nhân vật suy nghĩ cái gì, bọn họ cũng đâu có nói ra." Vu Nhiên chống cằm suy nghĩ, "Ai, bỏ đi, sau này tớ xem hẳn tớ có thể hiểu."

Tay viết chữ của Sở Miên ngừng lại, ngẩng đầu hỏi: "Sau này?"

"Ừ, sau khi thành niên hẳn sẽ hiểu đi."

Sở Miên muốn nói lại thôi, hắn muốn nói cho Vu Nhiên "Bằng trí lực của cậu thì đến năm mười tám tuổi vẫn rất khó hiểu", nhưng ý ngoài lời lại như đang nói bản thân hiểu rất rõ về phương diện này, nhưng trên thực tế hắn mới chỉ trải qua cảm giác tim đập thình thịch một lần... Vẫn là sinh ra dựa vào Muggle trước mắt.

Nhưng bản thân vẫn tốt hơn cái tên Vu Nhiên dốt đặc cán mai này một chút.

Còn đang ngây người, Sở Miên nghe thấy Vu Nhiên kinh ngạc nói với mình: "Cậu mau nhìn Thôi Hà."

Sở Miên ngóng qua, Thôi Hà đang cúi đầu, cố gắng đeo kính áp tròng, ngón tay căng mí mắt ra, điều chỉnh thấu kính thật cẩn thận.

"Trời ạ, Thôi Hà đang móc mắt!" Vu Nhiên trợn mắt há mồm.

"Kia gọi là "mỹ đồng"." Sở Miên từng nghe Thôi Hà nói.

Vu Nhiên lặp lại hai chữ "mỹ đồng", bỗng nhiên nhớ tới một việc quan trọng, nói cho Sở Miên: "Đúng rồi, hôm trước tớ có nói sẽ kể chuyện cổ tích trước khi ngủ cho cậu, hôm qua đã viết xong một truyện rồi! Đêm nay mấy giờ cậu ngủ, để tớ gọi điện thoại kể cho cậu."

Sở Miên hơi giật mình, hắn cho rằng lần trước Vu Nhiên chỉ tùy tiện nói mà thôi, không nghĩ tới cậu vẫn luôn nhớ tới, thậm chí còn tự mình viết truyện cổ tích...

Tuy rằng... hắn không có tin tưởng quá nhiều vào trình độ sáng tác của Vu Nhiên.

"Chờ tôi nằm trên giường rồi gọi điện thoại cho cậu." Sở Miên nói.

Vì thế, suốt cả ngày hôm nay, Sở Miên sinh ra chờ mong chưa từng có với "tan học về nhà". Làm xong bài tập bèn tắm rửa tắt đèn lên giường, gọi điện thoại cho Vu Nhiên.

Đối phương nhanh chóng tiếp điện thoại, "Sớm như vậy? Cũng vừa lúc em tớ còn chưa ngủ, tớ có thể đọc lớn tiếng cho cậu."

"Ừ." Sở Miên đeo tai nghe.

"Trước khi tớ viết truyện đã đọc rất nhiều truyện cổ tích, 《 Cô bé Lọ Lem 》,《 Hoàng tử ếch 》,《 Chú lính chì dũng cảm 》linh tinh đều đọc cả, sau đó đại khái nắm giữ được khuôn mẫu viết truyện cổ tích."

Vu Nhiên tràn đầy tự tin, hỏi Sở Miên: "Kết cục có tốt có xấu, cậu thích loại nào?"

"Loại nào cũng được, tùy theo cậu viết."

"Được," Vu Nhiên mở vở giới thiệu với Sở Miên: "Truyện cổ tích này có tên là《Công chúa hoa hồng 》.

Sở Miên cười ra tiếng, lập tức cảm thấy như vậy cũng không khác bình thường lắm.

Vu Nhiên thanh thanh giọng, truyền cảm đọc truyện cổ tích của bản thân –

"Ngày xửa ngày xưa, có mội đôi K Q, bọn họ trúng phải một lời nguyền rủa..."

"Chờ một chút." Sở Miên ngắt lời cậu, ""K Q" là cái gì?"

"Quốc vương cùng hoàng hậu chứ còn gì, viết tắt, cái này cậu cũng không hiểu?"

Sở Miên trầm tư vài giây, phản ứng lại là Vu Nhiên dùng ký hiệu trên bài Tây ám chỉ, hắn sửa đúng: "Dùng tiếng Trung hẳn hoi, đừng viết tắt."

"Ừ." Vu Nhiên tiếp tục đọc, "Có một cặp quốc vương cùng hoàng hậu, bọn họ trúng phải một lời nguyền rủa tên "đoạn tử tuyệt tôn", vì vậy vô sinh rất nhiều năm, ao ước của bọn họ chính là có một mụn con. Hai người vẫn luôn làm việc thiện tích đức, quốc gia mưa thuận gió hòa, nhân dân an cư lạc nghiệp. Cuối cùng, tấm lòng lương thiện của bọn họ khiến Tống Tử Quan Âm cảm động, Quan Âm làm phép lên một đóa hoa hồng mỹ lệ, biến nó thành một bé gái nhỏ, tặng quốc vương cùng hoàng hậu làm con gái."

"Hoàng hậu vui vẻ đến tột đỉnh, bật khóc, kết cục vui quá hóa buồn mà chết."

Sở Miên nghe đến tình tiết chuyển biến gượng gạo này, dự cảm tiếp theo Vu Nhiên sẽ sắp xếp mẹ kế ác độc lên sân khấu.

"Quan Âm nói cho quốc vương, công chúa hoa hồng này rất yếu ớt, nàng cần mỗi ngày đều vui vẻ sung sướng, không thể để rơi nước mắt, càng không thể bị thương, nếu không sẽ lụi tàn, trở lại dáng vẻ ban đầu."

"Do vậy, vì không để công chúa đau lòng, quốc vương thề rằng suốt đời sẽ không cưới ai, quyết không để hoàng hậu mới làm hại con gái của mình!"

Đọc đến đây, Vu Nhiên cười rộ lên: "Ha ha, có phải cậu cho rằng sẽ có mẹ kế không? Tớ không thèm viết như vậy! Quá tầm thường!"

"..." Sở Miên liếc không khí trong phòng tối một cái.

"Dưới sự che chở của quốc vương cùng các đại thần, công chúa hoa hồng vui vui vẻ vẻ trưởng thành, cả người đều tỏa ra hương hoa, còn có thể hấp dẫn ong bướm. Nhưng phạm vi hoạt động của nàng chỉ giới hạn trong lâu đài, nàng không thể tới các khu chợ, càng không thể tới rừng rậm."

"Công chúa hoa hồng nghẹn tới mức thật sự không thể chịu nổi, bèn hỏi quốc vương: "Phụ hoàng, vì sao con không thể ra ngoài? Con muốn tới rừng rậm chơi." Quốc vương nghe xong chỉ thở dài, nói cho nàng: "Thế giới bên ngoài rất tuyệt vời, nhưng thế giới bên ngoài rất bất lực.""

"Công chúa hoa hồng không hiểu ý tứ trong lời nói của cha mình, nàng trái lo phải nghĩ, vẫn là quyết định lén đến rừng rậm khám phá hết thảy. Nửa đêm, nàng mặc di vật của mẹ vào, đó là một tấm áo khoác tàng hình, sau đó rời khỏi lâu đài, vòng qua thủ vệ, đi tới rừng rậm hắc ám..."

"Trong rừng rậm vô cùng yên tĩnh, công chúa cứ đi cứ đi, đột nhiên nghe thấy phía trước có tiếng động bất thường, sau đó nàng nghe thấy một người đàn ông hô to với mình: "Kẻ nào? Không được nhúc nhích, giơ tay lên!""

"Công chúa hoa hồng hoảng sợ, vội vàng giơ cao hai tay. Một người đàn ông cầm đèn đi tới, nhìn thấy là công chúa hoa hồng, thái độ của ông lập tức tốt lên: "Thì ra là công chúa điện hạ, đã trễ như này rồi, ngài đến rừng rậm làm gì vậy? Vẫn là mau chóng trở về đi, nơi này không an toàn.""

Sở Miên nghe thấy Vu Nhiên ở bên kia điện thoại uống nước, yết hầu có tiếng động rất nhỏ.

""Vì sao lại không an toàn?" Công chúa hoa hồng hỏi. Người kia nói cho nàng: "Bởi vì khu rừng này có sói, sói rất độc ác, sẽ ăn thịt người. Chỉ có thợ săn như tôi mới có tư cách mạo hiểm tiến vào rừng rậm ban đêm.""

"Công chúa hoa hồng nghe ông nói xong thì ngoan ngoãn trở về. Nhưng nàng không buông lòng hiếu kỳ với khu rừng, mà tới hừng đông hôm sau lại lẻn vào trong rừng rậm. Nàng chưa từng thấy sói, rất muốn nhìn xem loại động vật này trông như thế nào."

"Nàng cứ đi cứ đi, đi vào sâu trong rừng rậm, nhìn thấy một cái hồ sạch sẽ... Có một cậu bé ngồi xổm bên cạnh hồ, đang uống nước."

""Cậu là ai?" Công chúa hoa hồng đi qua, hỏi cậu ta, "Khu rừng này có sói, rất nguy hiểm.""

"Cậu bé xoay người nói: "Mình là hoàng tử nước láng giềng, gia tộc của mình có chiến tranh, mình cùng đường cũng không có nhà để về, đi tới nơi này không cẩn thận bị lạc đường."

""Thật đáng thương!" Công chúa hoa hồng nói, "Đáng tiếc mình không thể dẫn cậu về lâu đài, phụ hoàng sẽ phát hiện là mình trốn ra ngoài mất.""

""Không sao đâu, cậu tình nguyện chơi với mình sao?" Hoàng tử hỏi nàng. Công chúa hoa hồng phấn khởi gật đầu, từ nhỏ nàng đã sống trong lâu đài, phụ hoàng bận việc triều chính, nàng lại không có anh chị em gì cả, trước nay đều chỉ một mình yên lặng giết thời gian."

"Vì thế, hoàng tử cùng công chúa hoa hồng chơi trong rừng rậm thật lâu, bọn họ chơi trốn tìm, còn có nhảy ô. Các động vật nhỏ trong khu rừng bị không khí náo nhiệt của họ hấp dẫn, vây quanh hai người ca hát nhảy múa."

"Từ khi chào đời đến nay, đây là một ngày hạnh phúc nhất vui sướng nhất của công chúa hoa hồng, nàng cuối cùng cũng có bạn bè."

Nghe tới đây, khóe miệng Sở Miên không tự giác mà nhếch lên, trước mắt phảng phất như có thể thấy được hình ảnh nhóm động vật nhỏ vây quanh lửa trại, hát vang nhảy múa.

"Hoàng tử cùng công chúa chơi đùa vui vẻ đến quên thời gian, thẳng đến nửa đêm. Nhưng đúng lúc này, người thợ săn kia xuất hiện, họng súng nhắm ngay hoàng tử, hét lớn một tiếng: "Công chúa chạy mau, kẻ này là lang yêu biến thành, hắn sẽ hại ngài!""

""Cái gì?" Công chúa hoa hồng không thể tin được, nhìn nhìn hoàng tử, quyết đoán nói với thợ săn: "Không, cậu ấy là bạn bè của ta, không phải là lang yêu gì đó!""

""Hắn chính là lang yêu!" Người kia giơ cao súng, "Đôi mắt của tôi có thể nhìn thấu hết thảy, bao gồm cả nguyên hình yêu tinh! Ngài đã quên rồi sao, trước đó ngài khoác áo khoác tàng hình, vẫn bị tôi nhìn thấu!""

"Lúc này, sắc mặt hoàng tử cũng thay đổi, trở nên trắng bệch lại xanh lè, rồi lại đỏ lên, muôn màu muôn vẻ."

"Hoàng tử hiểu ra, người trước mắt không phải một người bình thường, ông sở hữu một đôi Sharingan có thể nhìn thấu hết tất thảy quỷ kế!"

"Này." Sở Miên nhịn không được mà kêu dừng, "Cậu có nghĩ rằng tôi không biết "Naruto" không?"

"Úi, để tớ đổi từ."

Vu Nhiên điều chỉnh giọng điệu: "Người trước mắt không phải người bình thường, ông sở hữu một đồng tử thợ săn có thể nhìn thấu tất cả quỷ kế! Cái gì yêu ma quỷ quái, cái gì mỹ nữ họa bì, trong đôi đồng tử thợ săn kia thì không cái gì có thể che giấu được! Thật đúng là khó gặp!"

Sở Miên nhỏ giọng thở dài: "Tên này còn không bằng vừa rồi."

"Hoàng tử nghĩ thầm, nếu không giấu được thì không bằng hiện tại bắt công chúa hoa hồng thành con tin! Nghĩ đến đây, cậu bèn đứng sau lưng công chúa, lặng lẽ giơ ma trảo tội ác lên..."

""Công chúa cẩn thận!" Thợ săn giơ súng săn lên, dưới tình thế cấp bách mà kéo cò súng."

""Không! Cậu ấy là bạn bè của ta, ông không được làm cậu ấy bị thương!" Công chúa hoa hồng không biết sau lưng mình có một móng vuốt sói, dưới tình hình ngàn cân treo sợi tóc mà nhào tới, chắn đạn thay hoàng tử..."

""Cậu, cậu thế mà – " Lang yêu không thể tin được, công chúa hoa hồng thế mà vì bảo vệ cậu mà hy sinh tính mạng chính mình!"

"Thợ săn hoảng loạn, ông không nghĩ mình nổ súng ngộ sát công chúa, như vậy chắc chắn sẽ bị quốc vương phán tử hình, vì thế nhanh chóng chạy trốn khỏi rừng rậm."

""Tại sao cậu lại ngu ngốc như vậy! Đại ngốc!" Lang yêu chảy nước mắt hối hận, ôm công chúa không biết làm sao."

"Công chúa hoa hồng phảng phất như không cảm giác được đau đớn, khóe miệng nàng còn cười, lắc đầu nói cho lang yêu: "Kỳ thật mình đã phát hiện cậu là sói từ sớm... Cái đuôi của cậu... vẫn luôn không giấu đi, cậu mới là đồ ngốc... Nhưng chơi cùng cậu rất vui, mình chưa từng vui như vậy bao giờ, cho nên mình không tiếc nuối..."

"Nói xong câu đó... Hoa hồng..." Vu Nhiên ở bên kia điện thoại nghẹn ngào, giọng nói đứt quãng, nửa ngày vẫn không thể đọc hoàn xong hoàn chỉnh.

Sở Miên vốn dĩ thờ ơ với truyện cổ tích nhưng lại xúc động với tiếng khóc của Vu Nhiên, đành phải nhẹ giọng an ủi cậu: "Đừng khóc, tôi còn đang nghe."

"Ừ!" Vì để Sở Miên nghe xong chuyện hoàn chỉnh, Vu Nhiên lau khô nước mắt, "Nói xong câu đó, công chúa hoa hồng liền nhắm hai mắt lại, thân thể biến thành rất nhiều cánh hoa hồng, rơi vào trong tay lang yêu."

"Lang yêu khóc lóc thương tâm, hối hận không thôi, mang cánh hoa hồng là hóa thân của công chúa rời khỏi rừng rậm, tính toán thay đổi triệt để, làm lại cuộc đời một lần, lần này phải giấu đuôi cẩn thận, không thể lại làm bất kỳ ai tổn thương nữa."

Nghe đến đây, Sở Miên cho rằng truyện cổ tích này đã kết thúc, ấm áp cùng cảm động lan tràn trong lòng. Nhưng không nghĩ tới Vu Nhiên lật một tờ, lại tiếp tục đọc –

"Lang yêu dùng cánh hoa hồng làm bánh hoa tươi, đem đến chợ bán, vô cùng đắt hàng, ai từng thưởng thức đều khen ngợi. Sau khi khai trương "Bánh hoa tươi của sói lớn", những ngày sau đó của lang yêu càng dễ chịu, không cần phải giết người ăn thịt người, cậu vô cùng hạnh phúc."

"Chỉ là mỗi khi cậu nhìn lên bầu trời sao sẽ đều nhớ đến một cô gái giống hoa hồng..."

Sở Miên im lặng vài giây, phẫn nộ ngắt điện thoại.

Vu Nhiên gọi lại rất nhanh: "Này, cậu làm cái gì vậy, tớ viết hay như thế, cậu còn chưa có khen tớ đâu!"

"Tôi đau đầu." Sở Miên che trán nói.

"Sao vậy? Đập vào đâu à?" Vu Nhiên rất quan tâm, "Cậu đừng nhúc nhích, để tớ thổi thổi cho cậu."

Cậu nói xong, đúng là thổi vài cái vào ống nghe, hỏi: "Khá hơn chút nào không?"

Sở Miên khẽ cười một tiếng: "Ừ, khá hơn nhiều rồi."

"Vậy là tốt rồi." Vu Nhiên cũng cười theo, "Về sau chúng ta cố gắng ít nhắn tin hết mức có thể, gọi điện thoại nhiều hơn một chút."

"Vì sao vậy?"

"Hôm nay tớ xem phim, lời thoại nói dù hai người có gửi một ngàn tin nhắn thì khoảng cách hai trái tim vẫn sẽ không tới gần một centimet."(*) Vu Nhiên nhớ lại cẩn thận, "Vậy thì đau lắm, vẫn là gọi điện thoại đi."

(*) Lời thoại trong 5 cm/s

"Gọi điện thoại có thể đến gần hơn sao?" Da Sở Miên hơi nóng lên, hắn xốc chăn lên.

"Ít nhất giọng có thể tới gần, cái khác thì không biết."

Sở Miên hít sâu một hơi, lại thong thả thở ra, cảm giác thân thể có hơi trầm xuống, tay nắm điện thoại cũng chảy ra mồ hôi.

"Cái khác cũng có thể." Hắn nói nhanh với Vu Nhiên những lời này, lập tức ấn "ngắt máy".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui