Vừa Chạm Là Cháy

Ráng chiều nặng trĩu dần tan rã dưới gió đêm hơi lạnh, thân thể hai thiếu niên thân mật ôm nhau, bóng trên mặt đất chồng lại thành một.

Sở Miên có chút đầu váng mắt hoa, trán chảy mồ hôi ròng ròng. Cổ hắn bị đối phương ôm thật chặt, độ ấm gương mặt Vu Nhiên đều đang dán lên làn da mình, giống như sắp thiêu cháy.

Chịu tác động của lý trí, Sở Miên kinh ngạc sửa đúng: "Đừng, đừng gọi bậy."

Tranh thủ hiện tại dũng khí còn chưa tiêu hao hết, hắn truy hỏi Vu Nhiên: "Cậu thật sự hiểu ý tớ là gì sao?"

"Hiểu chứ!" Hốc mắt Vu Nhiên nóng lên, thiếu chút nữa đã vui quá mà khóc, "Thì ra bán đứng linh hồn của mình thật sự có thể biến nguyện vọng thành sự thật! Hiện tại tớ có xuống địa ngục cũng không sợ!"

Từ ngày bắt đầu thức tỉnh tình cảm với Sở Miên, tín niệm của Vu Nhiên bắt đầu lắc lư giữa chính tà, mấy ngày chịu phạt đều không thể khiến cậu hồi tâm chuyển ý, chứng tỏ rằng tà niệm trong nội tâm đã rất sâu nặng. Cậu hiểu rõ bản thân hiện tại chỉ có một con đường "sa đọa", cho nên mỗi buổi tối đều thành kính mặc niệm nguyện vọng trong lòng, lấy linh hồn thuần khiết để trả giá, chờ đợi quỷ mê muội có thể tới giúp cậu giải thoát.

Không nghĩ rằng... Sở Miên nhanh như vậy đã giống cậu mong muốn, sinh ra ý tưởng đồng dạng!

"Ai! Đáng tiếc – " Vu Nhiên buông cánh tay ra, lui một bước nhìn thẳng Sở Miên, "Đáng tiếc hiện tại chúng ta mới mười sáu! Chuyện này còn phải chờ vài năm nữa, con mẹ nó!"

Sở Miên cứng họng, hắn nhìn dáng vẻ giậm chân vô cùng đau đớn của Vu Nhiên, hiểu ra quan hệ bọn họ chờ mong dường như có phần khác biệt... Bản thân là muốn vượt qua bạn bè đến người yêu, mà Vu Nhiên lại giống như hận bọn họ không thể lập tức kết bái phu thê, đưa vào động phòng.

Việc này thật sự vượt qua mong đợi của Sở Miên, ngực bị cảm giác hạnh phúc thình lình xảy ra lấp đầy. Mặt hắn nóng đến khó chịu, không nhịn được mà nhẹ nhàng đẩy Vu Nhiên một cái, nói: "Tớ không phải nghĩ cùng cậu kết hôn."

Sau đó hắn lại hấp tấp bổ sung: "Việc này về sau rồi nói..."

Vu Nhiên vội gật đầu không ngừng, gió thổi tóc cậu bay hỗn độn, cậu mau chóng vuốt hẳn hoi, để trưng ra hình tượng tốt nhất của bản thân trước mặt Sở Miên.

Sở Miên quay đầu liếc mắt phòng chiếu phim dưới bậc thang một cái, thỉnh thoảng cũng có học sinh chuồn êm ra ngoài giống bọn họ, tạm thời không thấy bạn cùng lớp. Trước mắt Sở Miên còn có một vấn đề quan trọng muốn thảo luận với Vu Nhiên: "Cậu muốn nói cho người khác sao?"

"Cái gì?"

"Quan hệ hiện tại của chúng ta."

Kỳ thật đến bản thân Sở Miên còn chưa thích ứng được với thay đổi trọng đại này, nếu không phải vừa rồi bị hoàn cảnh đen tối cùng bầu không khí mờ ám ảnh hưởng, hắn cũng không biết bản thân khi nào mới có thể sinh ra xúc động muốn cùng Vu Nhiên ở bên nhau. Tiến trình tình cảm đúng là không có cách khống chế, nhưng nếu đã đi đến bước này, vậy hắn quả thật nên suy xét tiếp theo nên chạy đến đâu.

"Cái này à... tớ, tớ phải về nhà nói cho cha mẹ trước, he he!" Vu Nhiên còn chưa bình tĩnh lại từ kinh hỉ, khi nói chuyện thì đôi mắt ngó loạn trên người Sở Miên, "Ai nha, hôm nay cũng quá đột ngột, tớ còn chưa tích cóp tiền đâu."

"Tích tiền làm gì?"

"Mua nhẫn kim cương cho cậu." Vu Nhiên nói đến cái này lại không ngăn được cười, bụm mặt ngồi xổm trên mặt đất, chờ cười đủ rồi mới đứng lên.

Thấy cậu trực tiếp vượt qua quan hệ người yêu mà trở thành hôn phu, Sở Miên muỗn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là nghĩ thầm: "Bỏ đi."

Nếu bọn họ không có mâu thuẫn, tình cảm thuận lợi... tương lai không chừng thực sự có khả năng kết hôn.

Sở Miên suy nghĩ một lát, bỗng nhiên lấy lại tinh thần – bản thân không khỏi suy xét quá xa xôi, tên ngốc Vu Nhiên này đến quan hệ "bạn trai" còn chưa ý thức được đâu.

Cảm xúc của Sở Miên dần dần trấn tĩnh xuống, nói: "Tớ cảm thấy cậu không cần nói cho cha mẹ sớm như vậy, dù sao hiện tại là giai đoạn đi học, bọn họ có lẽ sẽ phản đối việc cậu yêu sớm."

"Hả?" Vu Nhiên mở to hai mắt, kinh ngạc gãi gãi mũi: "Tớ còn có thể cùng cậu yêu sớm?"

Sở Miên nhất thời nghẹn lời, sau đó bực bội hỏi lại cậu: "Không thì là gì?"

Vu Nhiên hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn không trung, đắc ý từ đáy lòng mà cười to: "Thiên Lôi ngài thấy sao! Có năng lực thì lại phạt tôi thử xem!"

Sở Miên không biết cậu khiêu khích với không khí cái gì, sợ la to như vậy sẽ khiến người ta chú ý, nhanh chóng che kín miệng cậu: "Đừng náo loạn, cẩn thận huấn luyện viên phát hiện."

"Không sao, tớ không sợ ổng." Đôi tay Vu Nhiên nhẹ nhàng nâng gương mặt Sở Miên lên, hai mắt sáng ngời nói chuyện với hắn: "Hiện tại tớ chẳng sợ ai cả, nhìn cậu một cái thì giá trị dũng khí liền tăng đầy, đến cả không làm tất cả bài tập Quốc khánh tớ cũng dám!"

"Bài tập thì vẫn phải làm." Sở Miên vừa nói vừa cầm tay Vu Nhiên, "Nhưng có thể trở về chép của tớ."

Nhìn lòng bàn tay hai người dán sát bên nhau, dũng khí của Sở Miên tăng đầy một lần nữa, hắn trầm giọng hỏi: "Vu Nhiên, tớ hỏi lại cậu một lần, cậu phải trả lời nghiêm túc."

"Ừ!"

"Quan hệ giữa chúng ta hiện tại là gì?"

"Là cái, cái kia..." Vu Nhiên kích động đến mức nói năng lộn xộn, "Tình phu!"

"Có phải cậu một hai phải có chữ "phu"?" Sở Miên đỏ mặt, bất đắc dĩ bật cười, "Cũng được."

Được Sở Miên đồng ý, Vu Nhiên cũng khó có lúc sinh ra một chút ngượng ngùng, nắm tay đối phương đưa vào túi quần của mình, nói: "Về sau kẹo tớ để ở đây thì cậu cứ tùy tiện lấy, tất cả đều là cho cậu."

Sở Miên cúi đầu thì thấy không chỉ túi quần hai bên của Vu Nhiên chứa đầy đồ ăn vặt, chính giữa quần cũng phồng phồng.

Hắn dời tầm mắt, cuống quýt rút tay về, gật đầu đồng ý.

Hoạt động xem phim tập thể kết thúc, đám học sinh xếp hàng đâu ra đấy, chờ đợi huấn luyện viên hạ mệnh lệnh. Ủy viên thể dục phụ trách kiểm kê nhân số, nhưng mọi người hô nửa ngày vẫn không thấy bóng dáng Vu Nhiên đâu, thẳng đến vài phút sau mới phát hiện cậu chạy từ xa tới.

"Làm gì vậy?" Phương Chiêu hỏi, "Ai, Sở Miên đâu, không phải ngủ rồi chứ?"

"Cậu ấy đến kí túc xá giáo viên tắm rửa." Vu Nhiên cười vài tiếng. Cậu chỉ cần nghĩ đến quan hệ mới phát triển của mình cùng Sở Miên thì liền không giảm bớt sung sướng được. Nhưng vẻ mặt tươi cười này trong mắt Phương Chiêu thì vô cùng khiến người nghi hoặc, phảng phất như có ý đồ với Sở Miên đang tắm rửa.

"Vu Nhiên, tao nhắc nhở mày một câu." Phương Chiêu túm cậu đến địa phương không có ai mới nhỏ giọng nói, "Có một số việc mày có thể làm khi Sở Miên tỉnh... Nhưng ngàn vạn lần đừng để lúc người ta yếu đuối mà làm, như vậy sẽ tổn hại sức khỏe."

"Hở?"

"Yên tâm, không có ý gì khác, coi như cho mày một kim dự phòng."

Phương Chiêu ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng lại ngũ vị tạp trần(*). Thời điểm cậu biết Vu Nhiên cùng Sở Miên một năm trước, chưa bao giờ nghĩ tới hai người này sẽ tới quan hệ hôm nay, mà bản thân mình vẫn luôn coi bọn họ là anh em, hiện tại lại không biết nên kêu ai là anh dâu.

(*) Ngũ vị tạp trần: ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn

Cậu thở dài nói: "Loại việc này tao không hiểu, cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể chúc mày mau cao lên, tranh thủ vượt qua Sở Miên sớm."

"Không cần, tao cảm thấy như bây giờ khá tốt." Vu Nhiên cười, ôm bả vai cậu ta.

Hai người đi theo đám đông quay về kí túc xá, lấy đồ xong bèn tới nhà tắm công cộng. Vu Nhiên lần này không đùa giỡn với người khác, động tác tắm rửa nhanh nhẹn, sau đó nhanh chóng thu dọn đồ đạc, tới đường trở về của Sở Miên chờ hắn.

Trời đã tối rồi, những ngôi sao rải rác trên bầu trời đêm bất tận.

Vu Nhiên đứng ở bên cạnh đường nhỏ chơi di động, ngón tay vừa mới dính nước ấm không có nhiều sức lực, trò chơi liên tiếp sai lầm. Cậu tức muốn hộc máu mà tắt giao diện đi, ngẩng đầu thấy Sở Miên mặc áo ngủ đi dép lê tới, tức khắc lại vui mừng ra mặt.

Tóc Sở Miên còn đang ướt sũng, chỉ dùng khăn lông thấm chút nước, sau đó để kệ chờ khô tự nhiên. Nương theo ánh sáng đèn đường, Vu Nhiên cẩn thận đánh giá gương mặt anh khí đẹp đẽ của Sở Miên, quan tâm nói: "Mẹ tớ nói gội đầu xong nhất định phải làm khô, nếu không sẽ đau đầu."

Nhưng ở trung tâm không tìm được máy sấy, Vu Nhiên đành phải nỗ lực dùng đôi tay múa quạt, vừa mới múa may vài cái đã không cẩn thận đụng phải đầu Sở Miên, cậu lại luống cuống tay chân nhẹ nhàng xoa.

Sở Miên tranh thủ bốn bề vắng lặng mà ôm lấy eo Vu Nhiên, kéo cậu vào trong lòng.

Có lẽ bởi vì quá trình xác nhận quan hệ có quá nhiều sai lầm, Sở Miên hiện tại có cảm giác không chân thực vô cùng mãnh liệt, chỉ có ôm mới có thể khiến hắn bình tĩnh, chứng minh ký ức trong đầu đúng là vừa xảy ra cách đây không lâu.

Hắn cúi đầu, sườn mặt dựa gần bên tai Vu Nhiên, nhỏ giọng hỏi: "Vừa rồi cậu có nói với bọn họ cái gì không?"

"Không có." Vu Nhiên ngửi thấy mùi hương ập vào mặt.

"Vậy cậu chờ mấy ngày rồi nói." Trong lòng Sở Miên xẹt qua vài tia ấm ấp, "Để tớ quen một chút."

Cằm Vu Nhiên chọc vào hõm vai Sở Miên, "Quen cái gì vậy?"

"Tớ cũng không biết, có khả năng chính là loại cảm giác này đi." Ngực Sở Miên rung động một trận, vô thức siết chặt cánh tay, "Tuy rằng đã đoán được cậu thích tớ từ sớm, nhưng, nhưng khi thật sự nhận được đáp án, ngược lại lại tiếp thu không quá dễ dàng..."

Cái ôm không thể thấy được ánh mắt lẫn nhau cho Sở Miên thêm một chút cảm giác an toàn, hắn cuối cùng cũng có thể nói được suy nghĩ trong nội tâm với Vu Nhiên: "Thời điểm tắm rửa vừa rồi tớ còn đang suy nghĩ chuyện này, càng nghĩ đầu óc càng trống rỗng, giống như có mưa to vậy."

Vu Nhiên nghe ra được ngữ khí Sở Miên có chút hoảng loạn, bèn nhanh chóng an ủi hắn: "Có mưa to cũng không sao, dù đầu óc cậu có dính nhiều hay ít nước thì tớ vẫn thích cậu nhất!"

Một hơi nghẹn ở yết hầu Sở Miên, nhịn không được mà véo eo Vu Nhiên một cái, "Lời này nên là tớ nói với cậu đi."

Hắn nhẹ nhàng thở dài, bàn tay dịu dàng bao trùm sau cổ Vu Nhiên, hạ quyết tâm nói trắng câu kia: "Vu Nhiên, tớ cũng thích cậu nhất."

Đây là lần đầu tiên Sở Miên trực tiếp thổ lộ tiếng lòng từ lúc chào đời, một khắc trút tình cảm xuống kia, hắn bỗng nhiên có xúc động ghì chặt cổ Vu Nhiên. May mà lý trí ngăn chặn loại suy nghĩ chẳng hiểu từ đâu ra này, hắn mới tiếp tục nói: "Vu Nhiên, cậu quá ngu độn."

Vu Nhiên không phản bác, yên lặng nghe hắn nói chuyện.

"Mỗi lần tớ ám chỉ cho cậu, cậu đều không thể hiểu ra, thật sự làm tớ rất tức giận." Sở Miên hiện tại nhớ lại vẫn sẽ sinh ra ý giận, "Nếu tớ thích cậu một trăm điểm thì chỉ sợ cậu chỉ có thể phát hiện được một điểm."

"Cái gì?!" Thân thể Vu Nhiên cứng đờ, kinh ngạc ngẩng đầu, "Tận một trăm điểm? Sao lại nhiều như vậy!"

"Đừng ồn ào." Lỗ tai Sở Miên cũng bị cậu kêu đến đau đớn, "Cậu xem, cậu chính là ngu ngốc như vậy."

"Một trăm điểm là quá nhiều!" Vu Nhiên cảm giác nhiệt huyết của mình đang sôi trào, "Cậu cũng có thể giảm bớt, cho tớ một điểm cũng được, dù sao tớ cũng có thể coi nó là một trăm!"

"Này không giảm được." Sở Miên buồn cười, "Hiện tại cho cậu hai trăm."

"Ai nha! Cậu mẹ nó quá khách khí, sẽ làm tớ kiêu ngạo!" Vu Nhiên hưng phấn dùng mặt cọ cổ hắn, "Kiêu ngạo sẽ khiến người lui bước, về sau nếu không đạt tiêu chuẩn thì làm sao bây giờ..."

"Vậy cậu phải cố gắng." Sở Miên nhẹ nhàng cười ra tiếng, "Tớ đều sẽ cho cậu đạt tiêu chuẩn."

Vu Nhiên cảm thấy bản thân hiện tại đầu nặng chân nhẹ, tựa như trôi nổi trong không khí, "Cố gắng như thế nào bây giờ, cậu chỉ đường cho tớ đi, về sau mỗi ngày tớ đều mua bữa sáng cho cậu được không? Một tuần năm ngày đều không trùng lặp, cà phê lại nhiều thêm một gói đường."

Sở Miên buông tay ra, chưa đã thèm mà kết thúc cái ôm này, nhìn thẳng hai mắt Vu Nhiên nói: "Không cần, cậu thành thật nhớ kỹ quan hệ giữa hai chúng ta là được rồi, về sau nếu người khác hỏi thì đừng nói hươu nói vượn."

"Được."

Sở Miên hít sâu, trịnh trọng nói: "Nghe này, tớ không phải chồng cậu, không phải hôn phu của cậu, không phải tình nhân của cậu, tớ hiện tại là – "

"Là công chúa nhỏ của tớ." Vu Nhiên giành nói trước, nhếch miệng cười rộ lên.

Sở Miên lại bất đắc dĩ sửa đúng lần nữa: "Là bạn trai."

- --------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Ác ma: "Làm công chúa nhỏ của ta, chỉ ăn JJ không ăn đắng."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui