Vừa Chạm Là Cháy

Sau khi kinh qua đủ mọi trải nghiệm với Vu Nhiên, Sở Miên cuối cùng cũng tích lũy đủ kinh nghiệm, đưa ra kết luận – bản thân không thể ôm chờ mong Vu Nhiên sẽ có tư duy đúng hướng. Nếu nhấn mạnh với Vu Nhiên phải kín đáo, vậy kết quả chắc chắn sẽ hoàn toàn ngược lại, Vu Nhiên không chiêu cáo thiên hạ thì hắn đã nên mang ơn đội nghĩa.

Cho nên, Sở Miên không chỉ bực bội Vu Nhiên nói không lựa lời, mà càng ảo não bản thân suy xét không đủ chu toàn.

Vu Nhiên nhìn chằm chằm phần ửng đỏ chưa tiêu trên mặt Sở Miên, trong lòng còn lo lắng tình trạng làn da của hắn, muốn tìm nữ sinh gần đó mượn một bao khăn ướt lau giúp. Độ ấm trên mặt Sở Miên cuối cùng cũng lạnh xuống một chút, nhưng hắn không phản ứng lại Vu Nhiên, chuyên tâm nghe giảng viết bài.

Bởi vì Sở Miên đã hạ mệnh lệnh câm miệng, Vu Nhiên ngoan ngoãn nhẫn nhịn ý định mở miệng nói chuyện, sửa thành dùng giấy nói chuyện với hắn. Sở Miên còn giận dỗi vì chuyện vừa rồi, chỉ xem không trả lời. Vu Nhiên vì dỗ hắn mà lên mạng tìm khuôn mẫu xin lỗi, phát huy đầy đủ tài hoa của mình, lưu loát viết một tờ giấy tràn ngập chân tình.

Cậu còn trịnh trọng xếp thành hình vuông, đặt lên bàn Sở Miên.

Sở Miên buông bút, mở nó ra, câu đầu tiên đập vào mắt chính là: "Gửi Sở Miên: Tớ cảm thấy cậu nên xem lại mình, suốt ngày nổi giận, tớ thấy cậu chính là thiếu đánh."

Sở Miên liếc Vu Nhiên một cái, nhẫn nhịn xem tiếp.

"Rất quá tốt rồi, cậu thấy vậy đúng không? Ha ha, tớ khinh."

"Xin đừng có nghĩ cậu là công chúa nhỏ thì người khác sẽ chiều chuộng cậu, cậu cũng có khả năng biến thành cô bé lọ lem, bị đuổi khỏi lâu đài."

"Lỗi của cậu thì ít nhất mười năm đừng có nghĩ tới trở về!"

Sở Miên vừa mới xem mấy câu đã nhăn mày, nhìn xuống chút nữa: "Cậu mau xem chữ đầu tiên của năm câu này."

Ánh mắt hắn quét trở lại, phát hiện năm chữ này nhóm thành một câu "Tớ rất xin lỗi cậu."

Sở Miên vân vê trang giấy, cứng họng cạn lời.

Vu Nhiên lại cảm thấy phương pháp viết muốn khen phải chê của mình vô cùng khéo léo, chọc giận đối phương trước rồi lại có biến chuyển, thật sự là có phong cách riêng, có thể giúp lời xin lỗi càng thêm hiệu quả.

Sở Miên tiếp tục đọc tiếp, nội dung đằng sau đúng là đều từ nội tâm Vu Nhiên: "Rất xin lỗi, là tớ không tốt, tớ không nên hôn nhiều lần như vậy. Nhưng tớ thật sự không nhịn được, mặt cậu thật mềm, giống một chiếc màn thầu một đô, tuy rằng rất đắt nhưng xứng đáng với giá này."

"Hấp dẫn tớ cắn từng miếng lại từng miếng, màn thầu biến mất, mặt cậu cũng đỏ."

"Cậu không cần tức giận, không tốt cho thân thể, cùng lắm thì lần sau tớ lót giấy hôn cậu, không để mặt cậu đỏ, cũng không cho người khác biết."

"Ai, mẹ tớ hay dùng "vênh váo đắc ý" để nói tớ, tớ hiện tại cảm thấy tớ thật đúng là như vậy! Chúng ta không phải ngày đầu tiên ở bên nhau, theo lý thuyết thì hẳn đã phải quen, nhưng mỗi ngày tớ tỉnh ngủ, nghĩ đến cậu là bạn trai của tớ, cậu cũng thích tớ, tớ sẽ vui vẻ giống như sắp chết đến nơi."

"Tớ vốn là hình dạng của một người, nhưng bởi vì cậu, tớ đã quên bản thân là một người!"

Sở Miên buồn cười, cảm giác giữa những hàng chữ có sự chân thành kì lạ, hỏa khí trong lòng tiêu tán hơn phân nửa.

"Nếu có mị lực là tội chết, vậy cậu chắc chắn sẽ bị nghiền xương thành tro!"

"Trân trọng, tạm biệt!"

" – Vu Nhiên yêu cậu."

Sở Miên nhìn chằm chằm phần cuối thư, trái tim lập tức bị người nặn mềm, cho dù trước hai chữ "Vu Nhiên" có dấu vết xóa sửa màu đen, hiển nhiên là khi Vu Nhiên sao chép mẫu trên mạng cũng chép tên người ta vào.

Hắn gấp phong thư xin lỗi này lại theo nếp, cẩn thận nhét vào tệp tài liệu của mình.

Vu Nhiên dịch lại gần, duỗi tay nắm một ngón tay của hắn, dùng bàn tay của mình nhẹ nhàng cọ xát. Sở Miên cuộn lộ khớp xương tay, dùng sức nghiền lòng bàn tay Vu Nhiên một chút, sau đó nói: "Lần sau chú ý."

Thuận lợi được Sở Miên tha thứ, Vu Nhiên cầm lòng không đậu mà nhếch môi, ghé sát hắn hỏi: "Là lần sau chú ý hôn cậu ít hơn hay là chú ý không chọc cậu tức giận?"

"Cậu đều có thể làm được sao?"

"Không biết, vế sau tớ sẽ cố hết sức." Cằm Vu Nhiên đặt lên bả vai Sở Miên, tầm mắt rơi vào hàng mi dày của hắn: "Vế trước thì bỏ đi... Làm gì có ai thấy màn thầu lại không ăn, trắng trắng đói bụng."

Sở Miên nghe xong, mở năm ngón tay ra, trở tay giữ chặt ngón tay Vu Nhiên: "Không cần là màn thầu, đổi từ hình dung đi."

"Vậy thì... bánh bò?" Vu Nhiên nghiêm túc ngẫm nghĩ, "Trứng luộc, bánh ngọt hấp, viên bánh trôi..."

"Bỏ đi, cậu đừng nói nữa."

So sánh với phần lớn những cặp gà bông tuổi thành niên khác, cái gọi là mâu thuẫn giữa hai người căn bản nhỏ bé tới không đáng kể, thường chỉ là Sở Miên cố ý bực bội khiến Vu Nhiên dỗ một lúc mà thôi. Không lâu sau đó, bọn họ sẽ quăng chuyện nhỏ nhặt này sau đầu, lại duy trì quan hệ thân mật như bình thường.

Kỳ thi giữa kỳ tới gần, Sở Miên chủ động gạch trọng điểm trong sách cho Vu Nhiên, sửa sang lại vở ghi, tổng hợp lại những bài làm sai ngày thường của Vu Nhiên, sau đó kiên nhẫn giảng giải cho cậu.

Hai người không hề có kinh nghiệm yêu đương, cũng đều không hiểu phát triển tình cảm, chỉ có thể dựa vào cảm giác cùng nhu cầu động chạm đối phương một chút. Từ thái độ đối xử với nhau kỳ thật cũng không khác gì quan hệ bạn bè trước đó, nhưng cả hai người đều càng thêm chân thành thẳng thắn. Sở Miên có thể quan tâm Vu Nhiên không cần kiêng dè gì, mà Vu Nhiên cũng có thể đúng lý hợp tình thể hiện tốt với hắn, bọn họ chỉ cần nghĩ tới thân phận "bạn trai" thì lập tức cảm nhận được sung sướng trước nay chưa từng có.

Mùa thu luôn lặng lẽ buông xuống trong thời điểm nóng bức, lại vội vã rời đi khi mọi người lơ đãng. Thành phố Dung Cảng năm nay chợt nóng chợt lạnh, mọi người còn chưa cảm nhận được thế nào là "cuối thu mát mẻ" thì đã đi qua Lập đông.

Một việc khiến mọi người sôi trào nhiệt huyết gần đây nhất chính là Quảng Châu Hằng Đại giành chức vô địch AFC Champions League năm 2013, đây cũng là thành tích tốt nhất của một câu lạc bộ Trung Quốc. Tối ngày 9, Vu Nhiên nằm trong ổ chăn nhỏ giọng gọi điện thoại với Sở Miên, bỗng nhiên nghe thấy cha ở ngoài phòng khách hét to một tiếng, ra cửa thì thấy ông kích động đến mức chạy quanh bàn trà.

Đề tài bóng đá cũng kéo dài đến lớp học, kỳ thật nếu so với cái này thì Vu Nhiên còn để ý tới một việc trọng đại khác hơn.

Khi đi học, cậu nghiêng đầu, nhỏ giọng nói với Sở Miên: "Chúng ta ở bên nhau một tháng rồi."

"Tớ biết."

Vu Nhiên nhếch miệng cười "he he" hai tiếng, xoa xoa bên chân Sở Miên: "Cậu còn chưa có hôn tớ đâu."

Sở Miên không hé răng. Vu Nhiên lại ôm bả vai hắn, nhẹ nhàng lay lay hỏi: "Tớ ôn tập thi giữa kỳ rồi, chờ thi xong có kết quả thì cậu thưởng tớ một chút được chứ?"

Sở Miên lúc này mới nói: "Cậu gấp cái gì..."

Tay hắn rời khỏi mặt bàn, rũ xuống cầm cổ tay mảnh khảnh của Vu Nhiên, ngón cái ấn phần xương nhô lên, nhẹ giọng nói: "Lần này đừng có đứng cuối lớp."

Ý ngoài lời chính là chỉ cần cậu tiến bộ hơn lần trước một bậc thì sẽ được hôn.

"Được nha!" Vu Nhiên bừng bừng hứng khởi, "Lát nữa tớ đi đánh gãy tay Triệu Vô Lực, để nó không thi giữa kỳ được nữa, được 0 điểm!"

"Loại này không tính." Sở Miên cười nhạt nhẽo, đẩy tay cậu ra.

Tuần này đổi chỗ, Phương Chiêu cách Vu Nhiên rất xa, hai người xa mặt nhưng không cách lòng, đồ ăn vặt chia sẻ cho nhau đều ném qua. Trên mặt bàn Vu Nhiên hỗn độn, đồ vật không có chỗ để bèn đưa cho Sở Miên, Skittles, kẹo mút PimPom, mì Ma Pháp Sĩ,... đều nhồi vào ngăn bàn hắn.

Sở Miên cúi đầu, thấy Vu Nhiên ném một chuỗi "Đốt cháy môi" vào.

Đã bên nhau một tháng, tiếp xúc thân mật nhất giữa Sở Miên và Vu Nhiên là bị cậu hôn lên mặt, trừ việc này thì hai người chỉ biết ôm cùng nắm tay. Có đôi khi bọn họ lên sân thượng gặp phải đôi gà bông khác phái hôn môi, mỗi lần Sở Miên đều tìm cớ dẫn Vu Nhiên rời khỏi, dời lực chú ý của cậu.

Tuy rằng thường xuyên oán trách Vu Nhiên thích phá hủy không khí, nhưng trong quá trình đun nóng tình cảm, Sở Miên càng ngày càng cảm thấy người không hiểu phong tình hình như là bản thân, đến chủ đông hôn một chút cũng phải để Vu Nhiên dùng thành tích ra trao đổi.

Sở Miên thuận tay thu lại chuỗi "Đốt cháy môi" kia, không cho Vu Nhiên ăn, bởi vì bên trong nhìn không quá sạch sẽ.

Thi giữa kỳ xong, Vu Nhiên đếm ngày, cuối cùng cũng đến sinh nhật Sở Miên. Vừa mới chuyển ngày mới, trên QQ đều là lời chúc sinh nhật của bạn cùng lớp, Sở Miên đọc đến tận khuya, đáp lại từng tin rồi mới ngủ.

Ngày hôm sau hắn còn phải dậy sớm, bởi vì Vu Nhiên nói hắn đến trường sớm một chút.

Gần đây trời thường xuyên sương mù, khó có hôm ánh mặt trời rực rỡ như hôm nay, không khí cũng không quá khô ráo, khiến tâm trạng người ta thoải mái.

Sở Miên sau khi đến trường thì lên sân thượng, Vu Nhiên cũng vừa mới đến không lâu, ngồi trên ghế một bên chép bài tập một bên chờ hắn. Vừa thấy mặt, Vu Nhiên lập tức vui vẻ ra mặt, đưa hộp quà chuẩn bị tỉ mỉ ra.

Sở Miên ngồi xuống cạnh cậu, hỏi: "Khi nào có thể mở ra?"

"Lúc nào cũng được."

"Vậy hiện tại đi."

Sở Miên xé giấy gói, mở hộp ra, nhìn thấy một thỏi son dưỡng môi màu đen nằm ở bên trong.

"Vì sao lại tặng cái này?" Sở Miên ngắm nghía một vòng, vặn nắp ra, ngửi thấy mùi bạc hà tươi mát.

"Mỗi lần tớ dùng di động gõ tên cậu thì đều nhảy ra hai chữ "son môi"." Vu Nhiên nhìn chăm chú sườn mặt hắn, nói, "Hơn nữa môi cậu đẹp, cũng hợp với cái này."

Khóe miệng Sở Miên cong một chút, xoay son lên cao, quay đầu nhẹ nhàng tô lên môi Vu Nhiên.

Vu Nhiên ngồi ngơ ngẩn, đến mắt cũng không chớp.

"Dùng khá tốt." Sở Miên rũ mắt, đóng nắp son lại, "Cậu còn rất nhiều bài tập chưa làm à? Tới cũng quá sớm, lấy trong cặp tớ đi."

Vu Nhiên cảm giác được ngoài miệng lạnh lẽo, cậu nhấp nhấp môi, nói: "Tớ chỉ muốn là người đầu tiên tặng cậu quà thôi, tốt xấu gì hai ta cũng là quan hệ "này", đúng không."

Cậu nói xong lại không nhịn được cười.

"Sở Miên, hôm nay cậu mười bảy tuổi. Ai, vẫn là lớn hơn tớ một tuổi. Cậu chờ tớ, sang năm là tớ có thể đuổi kịp cậu rồi." Vu Nhiên bẻ ngón tay đếm tháng, "Sau đó chờ khi tớ thành niên thì chúng ta đã thi đại học xong rồi, như vậy chúng ta ở bên nhau – "

Cậu cúi đầu nghiêm túc tính, bỗng nhiên tầm nhìn tối sầm.

Cảm giác được bàn tay ấm áp của Sở Miên bao trùm, Vu Nhiên phản xạ có điều kiện mà nhắm mắt lại.

Hai người đều không hẹn mà cùng im lặng, Sở Miên nhìn không chớp mắt đôi môi đỏ nhạt của Vu Nhiên, trên đó có một lớp son môi tự tay hắn tô lên.

Hô hấp của Sở Miên vô thức chậm lại, hắn cúi đầu chậm rãi lại gần, môi dán lên cánh môi mềm mại của Vu Nhiên.

Có lẽ loại mức độ tiếp xúc này chưa tính là "hôn môi", chỉ gần như là đụng vào nhau mà thôi. Nhưng cho dù như thế, hai người đều căng thẳng đến mức cơ thể cứng đờ, hoàn toàn quên việc cảm thụ độ ấm của đối phương.

Chưa tới ba giây, Sở Miên nhanh chóng rụt người về, còn tiếp tục che đôi mắt Vu Nhiên lại, không dám bỏ tay ra.

Vu Nhiên nhắm mắt lại, trong bóng tối, đầu óc dần dần nóng lên.

Sở Miên hôn mình... Sở Miên chủ động hôn mình.

Ý thức được hiện thực này, trái tim cậu như là muốn nổ tung.

Không khí lâm vào yên tĩnh, Vu Nhiên hít thở dồn dập, giơ tay cầm cánh tay Sở Miên, dùng sức dời khỏi mặt.

Tầm nhìn mất đi che đậy của bàn tay đối phương, cậu gặp lại ánh sáng.

Vu Nhiên không nói gì, ngửa đầu hôn lên, thuận thế nhào vào lòng Sở Miên, sau đó bị hắn ôm thật chặt.

Nụ hôn đầu tiên tràn ngập hương vị bạc hà, khóe môi thiếu niên dính ánh mặt trời, vừa ấm áp vừa lạnh lẽo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui