“Thầy đạo cụ, anh làm cái đồ chơi gì đây, bình hoa này là mua ngoài sạp 5 nguyên một đôi đúng không? Phủ đệ của vương gia nào lại bày cái thứ bình sứt sẹo này chứ, anh tưởng đây là nhà đại gia chân đất hay là nhà nông thôn?” Đạo diễn mồ hôi đầy đầu, vẻ mặt ghét bỏ chỉ vào cặp bình hoa trong góc phòng quay phim, “Màu sắc này, hoa văn này, nói nó là bình hoa thực sự là đang làm nhục cái bình hoa đấy.”Thầy đạo cụ trốn ở một bên nghe thấy đạo diễn lên cơn, vội bước lên nhỏ giọng giải thích: “Đạo diễn Trương, tài chính trong đoàn chúng ta không đủ, tôi đây cũng không có cách nào.
Mấy ngày nay trong đoàn trả lương vai quần chúng quá thấp, có mấy người vẫn ở đoàn chúng ta đã sang đoàn phim bên cạnh diễn quỷ rồi.” Nói xong, hắn len lén liếc nhìn bình hoa mình cho người mang về, bên trên vẽ con gà trống đỏ to bự quả thực chọc người tức giận, khó trách làm vị đạo diễn trước giờ tính tình tốt cũng phát cáu thành như vậy.Đạo diễn Trương nghe xong sắc mặt tốt hơn một chút, nhìn bốn phía thấy những người khác đều đang thành thành thật thật làm chuyện của mình, chắc là sẽ không nghe thấy chuyện mình sắp nói, liền thấp giọng bảo: “Người hôm qua sản xuất Diêu giới thiệu đã đến chưa, nếu đến rồi thì bảo cậu ta tới thử vai.” Đoàn phim của bọn họ cũng rất xui xẻo, nam chính đã định gặp tai nạn xe không thể không đổi người, kết quả khai máy chưa tới 1 tháng, nam 3 lại bị bắt vì hít ma túy, làm ông không thể không tìm người thay thế.
Đây lãng phí không chỉ là thời gian mà còn là tiền của nhà đầu tư nữa.Thầy đạo cụ lập tức ngầm hiểu, tuy đoàn họ không có diễn viên đang hot nhưng nam nữ chính cũng coi như có tiếng tăm, có người mang tiền vào đoàn cọ nhiệt cũng là bình thường.Nhưng mà nghĩ đến lần này người tới là con trai ông chủ mỏ than, còn muốn diễn vai nam 3 dung mạo tựa Phan An*, phong lưu mà không hạ lưu, ông liền cảm thấy có chút đau răng, cũng không biết fan nguyên tác của bộ tiểu thuyết này có mắng ông thành chó hay không?(đệ nhất mỹ nam cực kỳ nổi danh thời cổ đại của Trung Quốc)Đoàn phim ở căn cứ điện ảnh và truyền hình Long Đằng, là một trong những căn cứ điện ảnh và truyền hình nổi tiếng nhất Hoa Quốc, mỗi năm ở đây sản xuất ra phim cổ trang phim dân quốc cái thành cái bại, không chỉ nuôi sống một đám diễn viên quần chúng mà còn nuôi sống các quán rượu hàng ăn lớn nhỏ trong vùng, đồng dạng cũng là thắng cảnh của người hướng tới giấc mộng làm ngôi sao.Công Tây Kiều lái chiếc xe mấy ngày trước bố mới mua cho chầm chậm đi qua con đường giả cổ, cuối cùng tìm thấy địa bàn của đoàn kịch 《Công chúa Bế Nguyệt》, xuống xe liền nhìn thấy bên trong cảnh tượng khí thế ngất trời, anh nhìn vào trong đám người một cái, khóe môi lộ ra tươi cười đúng mực, đi tới trước mặt một cô gái trẻ mặc trang phục nha hoàn.“Xin chào, cho hỏi đây là đoàn phim《Công chúa Bế Nguyệt》phải không?”Lâm Thư từ trước đến nay chưa từng nghĩ sẽ có người gọi đoàn phim bọn họ gọi ra mùi vị xịn sò như vậy, cô ngẩng đầu nhìn người trẻ tuổi trước mặt, chậm rãi gật đầu: “Đúng vậy.”“Cảm ơn.”Thẳng đến khi đối phương cầm điện thoại ra đi mất, cô không tự chủ được bưng mặt, ban nãy mặt trời chói quá rồi, lớp trang điểm trên mặt cô có bị lem không vậy? Nghĩ để cho người đàn ông đẹp trai như thế nhìn thấy bộ dạng lem phấn của mình, cô không khỏi cảm thấy xấu hổ.Xoa xoa gò má nóng hổi, cô rất tò mò nhìn bóng lưng người trẻ tuổi kia, đây lẽ nào là đến tham ban? Đẹp trai như vậy, trên mặt cũng không có vết tích dao kéo.
Đây là đời trước cứu vớt toàn vũ trụ mới có được bộ mặt đẹp như vậy đúng không?Trong phòng chụp số hai, sản xuất Diêu ngồi trên ghế nhỏ chiếm lấy cái quạt điện có lực gió mạnh nhất, đang chuẩn bị nói chuyện với thầy ánh sáng bỗng thấy trong lều trở nên yên tĩnh một cách kỳ quặc.
Tuy rất nhanh đã khôi phục lại như thường, ông vẫn cảm nhận được có cái gì lạ lạ trong bầu không khí này, không tự chủ được mà nhìn ra cửa, liền thấy một người khoảng 20 tuổi hướng về phía mình bước tới.
Mặc cho ông đã lăn lộn trong giới giải trí rất nhiều năm cũng nhịn không được phải thầm khen một tiếng.“Tiểu Kiều đến rồi.” Sản xuất Diêu cười híp mắt đứng dậy, nói với mấy nhân viên công tác bên cạnh, “Đây là con trai của bạn tôi, người trẻ tuổi có hứng thú với giới giải trí.
Mấy người đều là tiền bối trong giới, bình thường chỉ bảo y nhiều chút, cũng là để cậu ấy được mở mang kiến thức.” Ông cùng với Công Tây Hùng cũng coi là bạn tốt trên bàn ăn, bây giờ con trai người ta muốn vào giới giải trí chơi, ông thế nào cũng phải cho chín phần mặt mũi mới được.Công Tây Kiều đến gần sản xuất Diêu, vừa nghe thấy lời của đối phương nên lễ phép cười với ông: “Chú Diêu, thật ngại quá, cháu trên đường kẹt xe nên đến muộn chút.”“Chúng ta hẹn mười rưỡi, bây giờ mới hơn mười giờ, không muộn không muộn.
Người trẻ tuổi biết đúng giờ là rất tốt.” Sản xuất Diêu cười hớn hở, xoay đầu nói với những người khác: “Tôi dẫn cậu ấy đi gặp đạo diễn, mọi người cứ làm việc đi.”Cả đám sôi nổi cười theo, đợi sản xuất Diêu dẫn người ra khỏi phòng chụp rồi, hai phó đạo diễn cùng trợ lý quay phim trao đổi ánh mắt, xem ra đây chính là nam 3, người đem tiền vào đoàn, ngoại hình thực ra rất phù hợp.Theo nguyên tác, chỉ cần kỹ năng diễn xuất không phải kiểu cứng hơn cả người máy thì đoàn phim bọn họ sẽ ít bị fan nguyên tác mắng hơn rồi.Công Tây Kiều đi cạnh sản xuất Diêu, nhìn nhân viên đoàn phim đi qua đi lại vội vàng, làm như không chú ý tới bọn họ nhưng ánh mắt đánh giá vẫn ngầm quét qua, làm cho nụ cười trên mặt trông càng tự nhiên hơn.Dọc đường đi sản xuất Diêu giới thiệu qua với anh thành viên chủ chốt trong đoàn phim, sau đó đề tài chuyển một vòng liền chuyển tới trên người anh: “Chú nghe nói cháu là sinh viên khoa lịch sử của đại học Đế Đô, sao bỗng dưng lại muốn tiến vào chỗ này?” Đại học Đế Đô là trường nổi tiếng nhất Hoa Quốc, không phải chỗ có tiền là vào được, cho nên ông mới đối với Công Tây Kiều tốt nghiệp đại học Đế Đô coi trọng thêm mấy phần.Công Tây Kiều do dự nói: “Người trong nhà cảm thấy công việc khảo cổ quá vất vả, cộng thêm cháu cũng có hứng thú với diễn xuất cho nên muốn thử một chút.”Kiếp trước anh sinh ra trong thời loạn, tuy đọc sách vài năm nhưng trong bụng chẳng có bao nhiêu tài cán hơn người.
Cuối cùng có thể đầu nhập dưới trướng chủ công nổi danh nhất lúc đó.
Về sau tuy không phải mưu sĩ được chủ công coi trọng nhất nhưng cũng rất được tin tưởng.
Đó là nhờ anh biết lúc nào nên cười, lúc nào nên giận, lúc nào thì nên im lặng.Sau này chủ công xây dựng bá nghiệp, không ít người bị chủ công xa lánh, kiêng kị, chỉ có anh phú quý nửa đời, đến chết vẫn được chủ công tín nhiệm.Có lúc tài hoa trọng yếu nhưng có những khi ngoài tài hoa càng trọng yếu hơn, nếu không Công Tây Kiều anh làm sao có thể cười từ đầu đến cuối như vậy?Diễn kịch cơ hồ trở thành bản năng của anh, thậm chí khắc sâu vào xương tủy.
Cho nên đời này có cái gì so với diễn viên thích hợp với anh hơn sao?“Sản xuất Diêu,” thầy đạo cụ ra khỏi phòng quay liền thấy sản xuất Diêu dẫn theo một người trẻ tuổi đi về bên này, lập tức nói “Vị này là người trẻ tuổi mà ngài giới thiệu phải không?”“Đúng vậy, đây chính là nam 3 mới của đoàn kịch chúng ta.
Cậu ấy là người mới, cậu quan tâm tới một chút, chỉ điểm nhiều chút.” Sản xuất Diêu lý nào lại không nghe ra thái độ mập mờ trong lời nói của đạo cụ, nhưng nếu ông đã hứa hẹn với lão Hùng vậy nhất định sẽ làm được.Thầy đạo cụ cảm thấy sản xuất Diêu thái độ cứng rắn, cười ậm ờ, cũng ngại nhiều lời.
Ngược lại một đạo cụ như ông cũng không làm chủ được.
Ông lễ phép nhìn Công Tây Kiều, một ánh mắt này thiếu điều bị hù chết, đây hoàn toàn không phù hợp với thiết lập con ông chủ mỏ than trong lòng ông có được không vậy?Tiên nhập vi chủ* quả nhiên không phải thói quen tốt, cổ nhân đúng là không lừa mình.(ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo)Nhìn rõ mặt mũi Công Tây Kiều rồi, thầy đạo cụ nửa điểm cũng không lo đạo diễn sẽ cùng sản xuất vì chuyện chọn diễn viên mà mâu thuẫn, dù sao chỉ bằng vào bộ mặt của người trẻ tuổi này đã đủ khiến không ít thiếu nữ xem đến trầm trồ khen ngợi rồi.Đối phương là do sản xuất Diêu giới thiệu tới, trong nhà có tiền ngoại hình đẹp mắt, thầy đạo cụ mừng rỡ ở trước mặt sản xuất Diêu vỗ mông ngựa, tán thưởng trong mắt như muốn tràn ra: “Thằng nhóc này đẹp trai thật, ánh mắt sản xuất Diêu quả không tồi.
Người trẻ tuổi có ngoại hình xuất chúng như vậy trong giới giải trí cũng chẳng được mấy người.”Sản xuất Diêu rất hài lòng với sự thức thời của thầy đạo cụ, cũng cảm thấy rất có thể diện trước mặt Công Tây Kiều, cười ha ha nói với anh: “Tiểu Kiều, đây là thầy Trần, phụ trách đạo cụ trong đoàn phim của chúng ta.
Trong giới có không ít tác phẩm điện ảnh nổi tiếng đều có công lao của ông ấy, còn không mau chào hỏi thầy Trần đi.”“Xin chào thầy Trần.” Công Tây Kiều cười cười chào thầy Trần đạo cụ, giống như hoàn toàn không nghe ra giao tranh trong lời nói của hai người, một bộ ngây thơ thuần khiết vô hại.Thầy Trần đạo cụ cũng cười lại khen anh hai câu, sau đó nói: “Bây giờ đúng lúc Đạo diễn Trương có thời gian, sản xuất Diêu ngài xem có muốn trước đưa vị này…”“Gọi cháu là Tiểu Kiều được rồi ạ.”“Vậy tôi không khách khí nữa”, đạo cụ Trần cười hì hì hai tiếng, “Tiểu Kiều cùng tôi đi gặp đạo diễn Trương, tiếp xúc với đạo diễn nhiều một chút, lúc quay cũng dễ nhập vai hơn.”Lời tuy nói như vậy, trong lòng đạo cụ Trần lại rất rõ ràng, người trẻ tuổi này không được đào tạo chính quy, còn là phú nhị đại, còn có sản xuất Diêu làm chỗ dựa, vai của cậu ta chỉ sợ không dễ quay.Đợi ba người đi vào phòng quay phim, đám người xem náo nhiệt xung quay lặng lẽ châu đầu rỉ tai, sôi nổi biểu thị cực kỳ tò mò đối với bối cảnh của diễn viên mang tiền vào đoàn mới đến này.“Mười thì có tám chín phần lại là con trai vị nào rồi.” Một diễn viên phụ nhỏ nói một câu chua lè.Những người khác nghe vậy không tiếp lời, trong vòng tròn này con trai con gái em trai em gái các loại chẳng có gì lạ, họ với đối phương cũng chẳng có mâu thuẫn gì, không đáng nói lung tung đi đắc tội người ta.
Ai biết có thể không cẩn thận gài bẫy chính mình không cơ chứ?Diễn viên này thấy xung quanh không ai tiếp lời, hít hít mũi, không mở miệng nữa.
Trong lòng cậu ta cũng hiểu, giữa người với người vẫn là không nên so bì, ít nhất người ta có bộ mặt đẹp đã là ông trời thưởng bát cơm ăn rồi.“Đạo diễn, sản xuất Diêu dẫn diễn viên mới cùng tới rồi.” Đạo cụ Trần đi vào phòng quay phim, thấy Đạo diễn Trương đang ngồi trước máy giám sát xem một đoạn phim, bước nhanh tới phía trước đánh tiếng, trọng điểm là một chữ “dẫn”.Đạo diễn Trương quay đầu nhìn một cái liền đem ánh mắt hạ xuống khuôn mặt Công Tây Kiều, ý cười lập tức thêm mấy phần nhiệt tình: “Thì ra là nam ba của chúng ta tới rồi.
Ánh mắt sản xuất Diêu thực tốt, thanh niên này thực sự chính là Hứa Thụy Hằng sống sờ sờ.
Cậu ta đến diễn vai này tuyệt đối không thể hỏng được.”“Đâu có đâu có, cậu ấy là người ngoài nghề, lại là người mới, vẫn mong đạo diễn Trương tới bồi dưỡng.
Đứa nhỏ này được bố mẹ cưng chiều đã quen, anh đến tôi luyện cậu ấy là vừa đẹp.”“Ha ha.” Đạo diễn Trương lặng lẽ lau mặt một cái, lão nhân gia ngài đã nói đến nước này, ông còn dám không chăm sóc cẩn thận sao? Đến cả chuyện thử vai ông cũng chẳng dám nhắc tới.
Dù sao thử hay không thì cũng là một kết quả, còn không bằng bán cho họ Diêu một cái nhân tình*.(món nợ tình nghĩa)Quên đi, nhìn cậu ta mặt mũi cũng không tệ, còn diễn xuất…Diễn xuất không tốt thì sửa kịch bản, sau này lúc cắt nối biên tập lại động tay chân, cũng chẳng đập bể một bộ phim được.
Dù sao cũng là nam ba, không phải nam chính hay nam thứ..