Đúng là sống lâu nên thấy nhiều.
Vương Ly vô thức mở miệng, dường như chỉ có cách thở bằng miệng và mũi này mới có thể giữ cho đầu óc hắn tạm thời tỉnh táo.
Toà Đạo Cung lúc này dường như ma lực có vô hạn, mạnh mẽ hấp dẫn tất cả tâm thần của hắn.
Lúc này hắn cũng không phải đang ở trong trạng thái tu luyện quên mình, nhưng loại sức hút này thậm chí khiến hắn cứ như đang trực tiếp đứng trước toà Đạo Cung, ngay cả 6 ngôi sao màu trắng trong cảm giác của hắn cũng tự động mờ nhạt.
Hắn cũng là lần đầu tiên hắn thực sự nhìn thấy toàn cảnh bên ngoài Đạo Cung.
Vẻ ngoài của toà Đạo Cung cũng rất cổ quái.
Nó rất xưa cũ, rõ ràng là phong cách của một cung điện có mái hiên rất bình thường, nhưng tỷ lệ của nó rất không phù hợp.
Nó chiếm diện tích không lớn, nhưng hết sức cao.
Giống như là một thanh kiếm, một tấm bia.
Mà trong vài nhịp thở tiếp theo, Vương Ly đột nhiên cảm thấy nó thậm chí rất giống toà cô phong mà hắn đang ở.
Giống như vẻ ngoài của toà cô phong bỗng chốc thay đổi, biến thành một tòa Đạo Cung hẹp dài cao ngất.
Cô phong bình thường ở trong Huyền Thiên Tông có một loại khí chất ngạo nghễ, lạnh lùng lánh đời độc lập, giờ tòa Đạo Cung đứng sừng sững lẻ loi trong khí hải, xung quanh không có vật gì khác, chỉ có chân nguyên cuồn cuộn, nó càng có vẻ lãnh khốc.
Trong lần độ kiếp trước đó, Vương Ly vô cùng chắc chắn toà Đạo Cung này là màu đen, là loại màu đen sẫm.
Nhưng giờ toà Đạo Cung lại có màu xám tro.
Loại xám tro này giống hệt màu của tu sĩ mặc áo xám đó.
Màu sắc không biết nói chuyện.
Nhưng sẽ sản sinh các loại cảm thụ trực quan.
Cảm thụ trực quan nhất mà tu sĩ áo xám mang đến cho Vương Ly là phá hoại, ảm đạm.
Nhưng lúc này toà Đạo Cung xám lạnh già thiên cái địa(che cả bầu trời tràn ngập ở trước mặt của hắn, mang đến cho hắn cảm giác hủy diệt và ảm đạm trực quan nhất, nhưng loại trạng thái ùn ùn kéo tới này khiến người ta nghĩ đến khí thế của thế giới!
Tâm thần của Vương Ly không hiểu có chút rung động.
Dường như hắn đã quay lại lúc mới nhập môn, lúc nhìn thấy sư tỷ Lữ Thần Tịnh nói ra 3 chữ "Ta không phục".
Vương Ly ngậm miệng lại.
Hắn hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh.
Ngay lúc nhận thức của hắn tiếp xúc với Đạo Cung, chân nguyên trong khí hải của hắn cứ như sóng lớn đánh vào nền Đạo Cung, phát ra tiếng gầm lên như bão táp.
Khí lưu màu xám không ngừng gợn lên trên bề mặt của Đạo Cung.
Toà Đạo Cung quả thực không phải là ảo giác do Thiên Đạo Pháp Tắc lừa gạt thần thức của hắn, mà là thực thể chân chính.
Chân nguyên và thần thức của hắn tiếp xúc cùng Đạo Cung, khiến hắn cảm thấy chân nguyên của mình bị bài xích, nhưng nguyên khí của bản thân Đạo Cung lại khiến hắn có loại cảm giác quen thuộc.
Hắn ngay lập tức nhận ra sự quen thuộc này đến từ đâu.
Nguyên khí xây nên bản thể Đạo Cung dường như đến từ nguyên khí hỗn tạp trong chính linh sa này!
Nguyên khí hỗn tạp trong linh sa đối với tu sĩ là tạp chất có hại, lúc tu sĩ luyện khí chín tầng muốn tấn thăng tu sĩ trúc cơ, Linh Độc Kiếp mà tu sĩ đó phải đối mặt tới từ chính là tạp chất tích tụ trong linh sa, linh dược
Đủ loại nguyên khí vô dụng hỗn tạp giống như tạp chất trong mỏ sắt, lúc ngưng dịch chân nguyên của tu sĩ Luyện Khí Kỳ, đột phá đến Trúc Cơ Kỳ, chân nguyên trong đó hòa làm một thể, rất khó cảm thụ được tạp chất, kết tủa tự nhiên giống như xỉ than, biến thành linh độc.
Cho nên tu sĩ lúc ở Luyện khí kỳ, càng thu nạp linh khí không tạp chất, nguyên khí hỗn tạp trong cơ thể tích tụ càng ít, lúc đến Trúc Cơ Kỳ, linh độc sinh ra càng ít, đối với tu hành sau này càng có lợi.
Trúc Cơ Đan cực kỳ khan hiếm trong tu chân giới, chính là dùng để hóa giải linh độc lúc trúc cơ.
Dù dạid da số tu sĩ Luyện khí Kỳ biết rõ dùng linh thạch càng sạch sẽ tu hành sẽ tốt hơn, cũng biết giá trị của Trúc Cơ Đan, nhưng họ không thể đạt được loại bảo vật này.
Lữ Thần Tịnh vẫn luôn yêu cầu Vương Ly dùng linh sa tu hành, hơn nữa bình thường chỉ cần lấy được linh đan trợ giúp tu hành, nàng đều nhét bất chấp cho Vương Ly ăn hết, không thèm suy nghĩ phương thức tu hành này có thể biến cơ thể của Vương Ly thành một tiệm tạp hóa hay không.
Vương Ly cũng không đào sâu vấn đề này.
Dù sao đối với loại tu sĩ cấp thấp như hắn, tốc độ tu luyện lên cấp mới là trọng yếu nhất.
Hơn nữa việc tu hành Huyền Thiên Đạo Quyết của bản thân hắn cũng xuất hiện vấn đề quỷ dị.
Hơn nữa với sự am hiểu của hắn dành cho Lữ Thần Tịnh, hắn cảm thấy rằng ngay cả khi kiếp số mà hắn phải đối mặt trong Trúc Cơ Kỳ không thay đổi, thì dù gặp phải Linh Độc Kiếp, không chừng đến lúc đó Lữ Thần Tịnh đã nghĩ ra cách kiếm được 1 viên Trúc Cơ Đan.
Điều quan trọng nhất là trong tu hành hàng ngày, hắn cũng không cảm thấy phương thức tu hành như vậy có vấn đề gì.
Hắn cũng không cảm giác được nguyên khí hỗn tạp tích tụ.
Có thể là vì giống như những gì được nói trong điển tịch, nguyên khí cùng chân nguyên hỗn tạp hòa làm một thể, chỉ đến trúc cơ thì chân nguyên ngưng dịch mới có thể chiết xuất?
Nhưng bởi vì không cảm giác được, cho nên loại lo lắng này từ lâu đã phai nhạt trong ngày tháng dài tu hành.
Nhưng giờ bản thể Đạo Cung được hình thành bởi sự tích tụ của nguyên khí hỗn tạp trong đó.
Cho nên này nguyên khí hỗn tạp không biến mất, chỉ dùng để kiến tạo Đạo Cung?
Vậy há chẳng phải chân nguyên của hắn giờ cực kỳ tinh thuần?
"! "
Loại phát hiện và suy đoán này, khiến hắn không nói nên lời.
Thật nhịn không được hoài nghi sư tỷ của hắn.
Lẽ nào phương thức tu hành gì cũng cho ăn như nàng liệu có dự mưu hay không?
Thậm chí hắn cảm giác nguyên khí hỗn tạp càng nhiều, Đạo Cung lại càng thêm vững chắc.
Nhưng dù có hoài nghi sư tỷ đến đâu, giờ cũng không có ích gì.
Mấu chốt là phải hiểu rõ toà Đạo Cung có nguy hại với hắn hay không, có hữu dụng hay không.
Chẳng biết tại sao, khi ý nghĩ như vậy vừa lóe lên trong lòng, trực giác của chính hắn dường như có cảm ứng kỳ lạ với toà Đạo Cung người lạ chớ lại gần cự tuyệt chân nguyên thấm vào, như thể chỉ cần hắn muốn, là có thể trong nháy mắt tiến vào toà Đạo Cung màu xám tro.
Vương Ly hít sâu một hơi, hắn mạnh mẽ kiềm chế tò mò và kích động, lui khỏi trạng thái quan sát bên trong.
Lỡ như sau khi tiến vào lại gặp phải một tu sĩ áo xám lợi hại hơn, với trạng thái của hắn bây giờ, chẳng phải là tự tìm đường chết?
Hắn cảm thấy giờ điều cấp bách nhất là cần phải tiến hành giao lưu sâu thêm với sư tỷ của mình.
Tuy phần lớn thời gian sư tỷ đều không đáng tin cậy, nhưng ít ra ở bên cạnh nàng, sẽ an toàn hơn.
Dù cho trong thiên kiếp của Thông Huệ lão tổ, hắn dám đứng gần như vậy, dám vào loại thời điểm đó đoạt lấy Âm Lôi Tán, không phải do hắn cảm thấy mình rất lợi hại, mà là bởi vì bên cạnh có nàng.
Sắc trời tối dần.
Các vì sao giăng kín bầu trời đen kịt.
Thân ảnh của Vương Ly xuất hiện ở bên ngoài toà thạch lư(nhà bằng đá) tại cô phong.
Dựa theo hiểu biết của hắn về Lữ Thần Tịnh, trong khoảng thời gian này ngay trước nửa đêm, Lữ Thần Tịnh có tỷ lệ rất lớn sẽ tỉnh táo trong thời gian nửa đợi bên ngoàigiờ.
Dựa theo thói quen, chỉ cần hắn đợi bên ngoài tĩnh thất của nàng, nàng sẽ ra ngoài nói với hắn vài lời.
Vương Ly rất thích khoảng thời gian chờ đợi này.
Nhưng hôm nay, lông mày của hắn đột nhiên nhíu lại.
Hắn nhìn thấy một ít hào quang khác thường chập chờn ở trong màn đêm.
Hào quang hướng về phía cô phong, đến từ quần phong Huyền Thiên Tông ẩn hiện ở trong màn đêm.