Editor: Thiên Nhạc
Beta: An Hiên
Trần Hi quay phim ở đoàn làm phim suốt một ngày một đêm.
Tầm chiều tối, cô gặp Đường U Lạc - nữ chính đã ngừng quay phim đi cùng với Tô nam thần - người mãi mới đến.
Nhìn dáng vẻ của Đường U Lạc, Trần Hi không nhận ra chút cảm xúc giận dữ nào mà ngược lại cô ta còn nhẹ nhàng quay sang nói chuyện với Tô Cẩm, vô cùng dịu dàng, làm gì còn dáng vẻ của người phụ nữa chanh chua mắng chửi người khác?
Trong lúc Trần Hi chưa hiểu rõ sự việc, Tiểu Lâm - người tinh thông mọi tin đồn trong giới giải trí đã ngồi xuống cạnh cô, giải đáp mọi thắc mắc của cô.
Hóa ra sáng sớm hôm nay Tô nam thần đã biết mọi chuyện.
Anh rất bình tĩnh, còn rảnh rỗi quyết định ghé qua nhà của Đường U Lạc.
Không những thế anh còn dừng lại dọc đường để mua hoa quả.
Lúc đó, tất cả mọi người đều cảm thán sao Tô nam thần vừa chu đáo, vừa điềm đạm như một vị tiên vậy!
Lúc anh tới nhà Đường U Lạc, cô ta cũng rất thản nhiên.
Đầu tiên cô ta thay một bộ quần áo ngủ xinh đẹp, sau dó dùng giọng điệu mơ màng ngái ngủ để hỏi Tô Cẩm sao anh lại ghé thăm.
Không biết có phải bộ đồ ngủ đó không vừa ý Tô Cẩm hay không mà anh trả lời rất thẳng thắn dứt khoát: "Nghe nói cô Đường có ý kiến với phía đoàn làm phim.
Xin lỗi vì tôi nhận được tin hơi muộn nên bây giờ mới tới gặp cô.
Tôi cho rằng mọi việc đều có thể thương lượng được, việc mâu thuẫn giữa hai bên cũng vậy.
Nếu hiện tại cô Đường cảm thấy đã vượt quá giới hạn chịu đựng của mình, bên chúng tôi sẽ không miễn cưỡng cô.
Tuy chúng tôi rất tôn trọng ý kiến của tác giả về vấn đề lựa chọn diễn viên, nhưng tôi tin rằng việc cô Đường không tiếp tục tham gia quay phim cũng không phải vấn đề quá lớn."
Tô Cẩm nói thẳng một mạch khiến người đối diện phải đứng hình tại chỗ.
Sau đó Tô nam thần vẫn bình tĩnh rút một bản hợp đồng ra từ cặp tài liệu, anh đặt nó lên bàn rồi nói: "Đây là hợp đồng kí kết giữa công ty cô Đường và chúng tôi, mời cô xem kĩ lại một chút.
Cô vui lòng liên hệ lại với bên tôi sau khi đã sắp xếp xong các khoản đền bù vi phạm, chúng tôi sẽ lập tức chấm dứt hợp đồng.”
Đường U Lạc không chỉ đánh giá cao tầm quan trọng của bản thân, cô ta còn đánh giá thấp lực sát thương của Tô Cẩm.
Cô ta nghĩ rằng bộ phim đã đi được hơn nửa chặng đường, dù thế nào bên kia vẫn sẽ níu kéo cô ta lại để quay nốt.
Kết quả là Tô Cẩm khiến cô ta trở tay không kịp.
Không những anh không hề lo lắng về tiến độ của bộ phim mà còn thẳng thắn đề cập đến chuyện hủy bỏ hợp đồng.
Cô ta ngàn lần không nghĩ tới điều này, cứng ngắc mở miệng hỏi một câu: "Nhưng mà chúng ta đã quay được hơn nửa bộ phim..."
Tô Cẩm là người đàn ông tinh ý nhất trên đời.
Đường U Lạc còn chưa kịp bày tỏ nỗi lo lắng thì anh đã tốt bụng giải thích cho cô ta: "Về chuyện này cô Đường không cần lo lắng, nói thật tôi không hài lòng lắm với kết cục của bộ phim.
Hoàng hậu nên qua đời từ sớm, không nhất thiết phải sống lâu đến thế.
Nếu cô Đường ngừng diễn, tôi cũng có thể thuận lợi thay đổi tác phẩm theo ý của mình."
Đừng cố đoàn mò suy nghĩ của nam thần, bạn càng đoán thì lại càng không thể hiểu được.
Có người nói khoảnh khắc đó thời gian như đọng lại, Tô Cẩm không ngừng tung đòn khiến Đường U Lạc bị quật ngã lăn ra đất.
Nhưng Đường U Lạc cũng không phải một người phụ nữ đơn giản, dù đối mặt với hoàn cảnh hết sức xấu hổ, cô ta cũng có thể dùng giọng điệu đùa giỡn, đổ chuyện cô ta muốn nghỉ việc sang chuyện tính tình con gái sáng nắng chiều mưa, mong mọi người bỏ qua cho.
Tuy nhiên Tô Cẩm không hề thuận theo cô ta, anh thản nhiên nói: "Tôi không có hứng thú chạy theo tâm trạng của cô Đường, mong cô Đường sẽ chịu trách nhiệm với hành động của mình.
Quay phim không phải trò đùa, nếu như cô muốn tiếp tục tham gia diễn xuất thì mong cô phối hợp với sự sắp xếp của đoàn làm phim và tuân theo yêu cầu của đạo diễn.
Nếu cô không muốn diễn nữa, phiền hãy nhanh chóng giải quyết gọn gàng chuyện hợp đồng."
Đường U Lạc nhanh chóng mở lời xin lỗi, đồng thời cũng gọi điện thoại xin lỗi đạo diễn Uông.
Tuy rằng mọi người đều không hiểu rõ tâm trạng của cô ta lúc đó nhưng đồng nghiệp Lâm lại có thể nhìn ra, trong lòng cô ta chắc chắn đang kêu trời kêu đất.
Quả nhiên người bình thường không thể động vào vị thần Tô Cẩm.
Nếu không thì hậu quả sẽ còn nghiêm trọng hơn! Chuyện sửa kịch bản cũng giải quyết xong trong vòng hai ba câu, còn chuyện gì anh không xử lý được nữa đây?
Trong mắt mọi người, chuyện cực kì nghiêm trọng khi rơi vào tay Tô nam thần thì chỉ cần tốn chút nước bọt cũng giành được kết quả êm đẹp.
Có người nói sau khi xử lý xong mọi chuyện, lúc Tô nam thần bước ra khỏi nhà Đường U Lạc còn cầm theo túi hoa quả.
"Đợi chút."
Trần Hi vội vàng cắt ngang lời kể của Tiểu Lâm, cô khó hiểu hỏi: "Tại sao Tô Cẩm lại cầm túi hoa quả ra thế? Không phải anh ấy mua cho Đường U Lạc à?"
Tiểu Lâm bày ra dáng vẻ đồng cảm nói: "Em cũng hỏi trợ lý của Tô nam thần như thế, chị đoán anh ta trả lời như thế nào?"
"Như nào?" Trần Hi hỏi.
Tiểu Lâm bắt đầu bắt chước theo giọng điệu của anh ta: "Tô Cẩm mua hoa quả tặng Đường U Lạc á? Tôi không tin.
Lúc anh ấy nhắc tới chúng tôi cũng nghĩ đấy là chuyện bình thường.
Tuy không rõ anh ấy mang hoa quả tới làm gì, tuy nhiên tôi có thể khẳng định, người bình thường không thể nào hiểu được suy nghĩ của anh ấy.
Có khi anh ấy mua hoa quả về tặng người yêu ý chứ."
Trần Hi: "Ha ha ha..."
Tô Cẩm đúng là cực...!cực...!cực kì không tưởng tượng nổi...
Tuy nhiên chuyện không thể tưởng tượng được hơn nữa là không lâu sau, Tô nam thần cầm một túi hoa quả đến ngồi xuống bên cạnh Trần Hi.
o(╯□╰)o
Lúc đó, tâm trạng của Trần Hi vô cùng phức tạp, không từ ngữ nào có thể diễn tả nổi.
Nhưng Tô nam thần cũng không để ý đến cảm xúc của Trần Hi, trực tiếp đưa cho cô một quả táo rồi nói: "Gần đây việc quay phim sẽ vô cùng vất vả, cô ăn ít đồ ăn vặt thôi.
Nếu đói thì nên ăn lót dạ chút hoa quả.
Còn đói không chịu được thì phải ăn cơm."
Trần Hi ngoan ngoãn gật đầu.
Tiểu Lâm và mấy trợ lý thích hóng hớt đứng xung quanh Tô Cẩm cũng gật đầu thật mạnh, như thể quả táo đang ở trong tay bọn họ không bằng.
Trần Hi: "..."
Tô nam thần không để ý đến chuyện bị người khác nhìn, anh tiếp tục nói đến việc nhà: "Trong tủ lạnh còn có vài món cô chưa ăn tới, nếu rảnh thì nhớ quay về đó.
Nhưng lần sau đừng mua nhiều đồ ăn vặt như vậy, Đỗ Hân nói cô rất hay ăn linh tinh nên đến giờ ăn cũng không chịu ăn cơm."
Anh nhìn Trần Hi một lượt, sau đó khẳng định: "Chẳng trách dạo này cô gầy như thế, chính là vì ăn uống không khoa học đấy."
Trần Hi (⊙o⊙): "Chuyện đó, tiền bối Tô à, thực ra gần đây em đang giảm cân chứ không liên quan đến chuyện ăn vặt đâu ạ.
Hơn nữa anh đừng nghe trợ lý của em nói linh tinh, bình thường em ăn rất nhiều mà."
Tô Cẩm không có vấn đề gì với chuyện này: "Tôi biết cô ăn được nhiều..."
Trần Hi: "..." Vấn đề chính không nằm ở đây có được không hả? (╯_╰)
Trong khi Trần Hi còn đang ngồi thấp thỏm thì Tô nam thần đã để hoa quả lên xe cô.
Đối diện với ba cặp mắt bỉ ổi sáng lấp lánh của ba người Đỗ Hân, Trần Hi không thể chịu đựng được đành chủ động khai báo: "Em biết mọi người muốn hỏi gì, cũng biết mọi người đang nghĩ gì.
Nhưng phải xin lỗi mọi người, em rất bất lực, không biết giải thích tình huống bây giờ như thế nào.”
Đỗ Hân híp mắt hỏi: "Trần Hi, em nói thật đi, có phải em phát sinh quan hệ với Tô Cẩm không? Tô Cẩm ấy thế mà lại quang minh chính đại mang táo cho em.
Trước đây chị đã cảm thấy có gì mờ ám rồi, quan hệ của bọn em chắc chắn không bình thường."
Tiểu Lâm và Tiểu Cổ đều gật đầu theo.
Tiểu Lâm còn cực kì không vui nói: "Trợ lý của anh ấy vừa mới đoán xem túi táo sẽ đi về đâu xong, đến giờ đã được bao lâu đâu? Chị Hi lại nhận được trái tiên, bây giờ tất cả mọi con mắt đều nhìn chằm chằm vào hai người, hai người không thể khiêm tốn một chút được à?"
Được lắm, quả táo đã biến thành trái tiên rồi! Trần Hi bất lực nói: "Không phải em đã hỏi mọi người có bao nhiêu phần trăm khả năng Tô Cẩm thích em rồi..."
"Tuyệt đối không có khả năng." Trần Hi còn chưa dứt lời thì Đỗ Hân đã xen ngang, động tác vô cùng quyết liệt.
"Cho dù em có mang thai con của cậu ấy, chị cũng không tin cậu ấy thích em, trừ khi cậu ấy mù."
Trần Hi: "..." Tôi có tội với mấy người à?
Tiểu Cổ cũng lên tiếng bênh vực kẻ yếu: "Chị Hi à, không phải bọn em chê chị, chủ yếu là chị nhìn xem Tô Cẩm là ai đi, Tần Kha tốt đẹp như thế anh ý còn không thích mà lại đi thích chị, chuyện này không logic tí nào."
Trần Hi tuyệt vọng: "Chính vì thế em mới không thể giải thích được tình huống hiện tại.
Nếu mọi người muốn biết bất kì tin tức gì về em thì cứ tìm đến mấy tờ báo lá cải, trên đó có những chuyện đặc sắc hơn nhiều về em."
Tất cả trở về đúng quỹ đạo ban đầu.
Trần Hi ngây ngốc ở đoàn làm phim, buôn chuyện với Liễu Khê rồi buôn chuyện với Tiểu Lâm, Tiểu Cổ, còn nói chuyện với Tô Cẩm.
Tuy cô không biết tại sao quan hệ giữa mình và Tô Cẩm lại phát triển đến mức có thể nói chuyện phiếm với nhau, nhưng cô có thể khẳng định rằng Tô nam thần là một nam thần tốt.
Mà nhắc đến nam thần tốt bụng, một tuần nữa sẽ đến sinh nhật của anh.
Trần Hi nhớ rất rõ bởi vì ngày nào mật khẩu điện thoại cũng như đang nhắc nhở cô, con số ấy còn có khả năng tẩy não cô cao hơn so với lời của người bán hàng đa cấp.
Vì vậy mỗi ngày ngoại trừ việc buôn chuyện và quay phim, Trần Hi còn vô cùng bối rối trong việc tặng quà cho Tô Cẩm.
Suy nghĩ nhiều khiến cô không tập trung, trong lúc quay phim với Đường U Lạc bị NG hai lần.
Trần Hi cảm thấy tâm trạng của mình không ổn định nên xin phép nghỉ ngơi vài phút.
Đạo diễn Uông cũng thoải mái đồng ý cho cô nghỉ ngơi.
Lúc Trần Hi vừa xoay người định vào phòng nghỉ thì bị Đường U Lạc kéo lại.
Móng tay Đường U Lạc khá dài, phủ một lớp sơn màu đỏ thẫm, khoảnh khắc cô ta cầm lấy tay Trần Hi thì cô cũng tỉnh táo lại hơn một nửa.
Đường U Lạc vốn đã khó chịu, nay nhìn thấy thái độ của đạo diễn Uông đối với Trần Hi thì cô ta càng cảm thấy khó chịu hơn.
Không những thế, đoàn phim còn đang bàn tán về chuyện Tô Cẩm đến gặp riêng cô ta, cô ta cắn răng cố kìm nén cơn giận nhưng không thể chịu được nữa.
Đường U Lạc nói: "Tôi có chuyện muốn nói với cô."
Trần Hi bị bóp đau tay, bèn hất tay cô ta ra rồi đáp: "Cô nói đi."
Đường U Lạc nhìn quanh, tỏ ý muốn hai người đến chỗ riêng tư hơn.
Cô ta nói: "Trần Hi, cô đừng vội đắc ý vì có Tô Cẩm làm chỗ dựa.
Tôi nói cho cô biết, hiện tại công ty đã chuyển tất cả hợp đồng của cô sang cho tôi, tôi chờ xem cô sung sướng được bao lâu nữa.
Chờ đến khi Mộng Trang Chu đóng máy thì cô không còn bất kì thứ gì cả."
Trong phòng trang điểm chỉ có hai người, tấm gương phản chiếu hình ảnh bọn họ đang đối mặt với nhau.
Trần Hi luôn toát ra khí chất hời hợt thong thả, dù phải đối diện với dáng vẻ muốn gây sự của Đường U Lạc thì cô cũng không có phản ứng gì lớn: "Ồ, thì sao?"
Đường U Lạc bật cười: "Đáng ra cô không nên tỏ vẻ kiêu ngạo trước mặt tôi.
Tôi ghét nhất là dáng vẻ của cô, đi đâu cũng tỏ ra mình thanh cao, cô nghĩ mình đặc biệt lắm à? Cùng là diễn viên trong giới, cô có gì hơn người đâu, đều đi mua vui cho kẻ khác, lăn lộn để giành miếng ăn mà thôi.
Đến Thẩm Điềm cũng phải nịnh nọt người ta, cô chỉ là một diễn viên hạng hai nhỏ bé, đừng coi trọng bản thân mình quá."
Hai người còn đang mặc trang phục cổ trang để quay phim.
Trần Hi mặc chiếc váy xanh nhạt dài thướt tha chạm đất, màu xanh càng tôn lên làn da của cô.
Cô cười, hỏi lại với khuôn mặt vô cùng xinh đẹp: "Cho nên cô muốn tôi nịnh bợ cô, e sợ cô à? Hay cô muốn tôi trở thành kẻ thù đối mặt với cô, dùng sự cạnh tranh giữa tôi và cô để đưa cô lên cao hơn nữa đây? Chuyện tôi có nhận được hợp đồng hay không cũng không liên quan đến cô.
Tốt nhất cô nên tập trung quay phim, đừng can thiệp vào chuyện của tôi."
Đường U Lạc từng xem video vung tiền của Trần Hi nhưng chưa từng thấy vẻ kích động của cô ngoài đời thực.
Cho nên khi Trần Hi bắt đầu không kiềm chế được thì Đường U Lạc lại nở nụ cười: "Tôi và mọi người đều cảm thấy tò mò không biết nhân vật tầm cỡ nào bao nuôi cô mà khiến cô không sợ trời không sợ đất như thế.
Nhưng cô có người chống lưng thì sao nào? Bây giờ cô bị bôi đen, hợp đồng cũng bị cướp mất, ai sẽ giúp cô chứ? Kể cả Tô Cẩm ở đây, đối với anh ta thì cô cũng chỉ là một món ăn mà thôi, nếu không bò lên giường của anh ta thì hiện tại cô còn đứng đây được à?"
Sắc mặt Trần Hi bắt đầu trở nên lạnh tanh từ giây phút Đường U Lạc nhắc đến Tô Cẩm, cô bình tĩnh nói với cô ta: "Cô nên giữ lấy sự tò mò của mình, không nên tìm hiểu kĩ quá.
Đôi khi sự thật sẽ khiến cô tổn thương nhiều hơn cô nghĩ đấy.
Còn về những hợp đồng của tôi, cô đã cầm thì nên giữ chắc lấy.
Chẳng may hôm nào đó tâm trạng tôi không tốt, không biết chừng chúng lại về tay tôi đó!"
Đường U Lạc cười gằn: "Cô đang kể chuyện cười đấy à? Công ty đã bỏ mặc cô từ lâu rồi.
Đã bao lâu cô chưa về công ty rồi nhỉ? Sao cô không tự về một chuyến mà xem hồ sơ của cô có còn ở công ty không?"
Ánh đèn trong phòng trang điểm vô cùng dịu nhẹ nhưng phản chiếu vào đôi mắt Trần Hi lại lóe lên tia sắc lạnh: "Sao thế? Cô lại quăng hồ sơ của tôi đi rồi à? Chuẩn bị giới thiệu tôi cho những đạo diễn kia nữa chứ gì? Đường U Lạc, cô không nên cố tìm nhược điểm của tôi.
Cô phải hiểu rằng tôi có thể đi đến hôm nay thì chắc chắn có lý do, mà công ty không tẩy trắng cho tôi thì họ có lý do của họ.
Hãy dùng não suy nghĩ cẩn thận, đừng khinh thường những thứ cô không nắm rõ, cẩn thận không lại mất nhiều hơn được đấy."
Đường U Lạc giận dữ chỉ tay về phía cô mà hét lên: "Tôi chống mắt lên chờ ngày cô phải đi cầu xin người khác."
Trần Hi ngại ngùng nắm lấy ngón tay cô ta, ung dung nói: "Tin tôi đi, cô không đợi được đến ngày đó đâu."