Tại một thành phố.
Quán bar Charm Blue, ánh sáng rực rỡ, âm thanh sống động.
Ngược lại, trong nhà vệ sinh cực kỳ yên tĩnh, giọng nói của một người phụ nữ đột nhiên vang lên ở gian cuối cùng.
“Ưm… đau quá…”.
Mái tóc đen dài của người phụ nữ xoà xuống một cách tuỳ tiện, khuôn mặt nhỏ giống như một chú mèo, lớp trang điểm đã nhoè đi gần hết, trên gương mặt còn bám lên chút nước.
Căn bản không thể nhìn rõ được tướng mạo, nhưng có thể nhìn thấy được sự đau khổ trên gương mặt cô.
Một tay Diệp Chung Giác giữ lấy cánh tay cô, ánh mắt sắc lạnh không có lấy một chút sắc thái biểu cảm nào.
Mạc Tố Tình say đến tâm trí mơ màng, căn bản không biết người đàn ông trước mắt mình đang làm gì.
Cô cảm thấy đau đớn trong cơ thể, cô đấu tranh ngay cả trong tiềm thức, nhưng hai tay cô bị mắc kẹt trên đầu, không thể di chuyển.
Tiếng bước chân ngày càng đến gần, “Ông chủ, dường như có ai đó trong gian kia!”.
“Đi! Chúng ta đến xem”.
Gương mặt của Diệp Chung Giác trầm xuống.
Đám người đó muốn dùng mỹ nhân kế để ép buộc bản thân anh phải thích nghi, anh nhất định không để bọn họ đạt được ý nguyện.
Người phụ nữ này, chính là thuốc giải mà ông trời ban cho anh.
Anh đẩy mạnh.
“A”, Mạc Tố Tình đột nhiên cảm thấy đau nhói khắp người, cô cắn vào tay Diệp Chung Giác trong đau đớn.
Cô không phải đi vào nhà vệ sinh sao? Chuyện này là sao? Sao cô lại đau…
Tay của Diệp Chung Giác vốn đang che miệng của Mạc Tố Tình, thoáng chốc liền bị cô cắn cho đau đớn.Trên trán anh đã rơi xuống vài giọt mồ hôi, nhưng không có ý định dừng lại.
Chỉ có điều, anh càng ngạc nhiên hơn khi đây là lần đầu của người phụ nữ này.
Tiếng thở hổn hển của đàn ông, tiếng rên tinh tế của phụ nữ… từ gian đó vang lên đứt quãng.
Có tiếng cười bên ngoài, “Ông chủ, có vẻ như ai đó đang làm việc ở đây, chúng ta dường như đã làm phiền đến chuyện tốt nhà người ta rồi”.
Người kia trầm mặc một lúc, đột nhiên mở lời: “Đi thôi, Diệp Chung Giác có lẽ không có ở đây, chúng ta ra ngoài tìm xem.”
Nghe tiếng bước chân của hai người từ từ rời đi, Diệp Chung Giác thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, sự bất thường của cơ thể căn bản không cách nào giải quyết được.
Anh phớt lờ sự phản kháng dữ dội và tiếng nức nở của Mạc Tố Tình, và tiếp tục…
Thuốc đã kiểm soát hoàn toàn cơ thể của anh.
Phải mất một lúc lâu Diệp Chung Giác mới dìu Mạc Tố Tình ra khỏi WC.
Khuôn mặt anh ta ảm đạm đến cùng cực.
Mấy tên thú vật kia đã cho anh ta dùng loại thuốc gì? Trong một thời gian dài, tác dụng của thuốc không những không giảm đi mà còn ngày càng nghiêm trọng hơn.
Mặt anh xám xịt, nhìn người phụ nữ bên cạnh.
Trái tim loạn nhịp, xong rồi, chính là cô ấy!
Có trách thì chỉ có thể trách cô đen đủi.
Không dưng nhằm đúng lúc này vào nhầm WC, tự tay dâng mình vào hang cọp.
Diệp Chung Giác dìu Mạc Tố Tình chân đứng không vững một mạch đến khách sạn Walton gần nhất.
Anh là khách VIP ở đây.
Anh đưa thẻ VIP ra, ôm lấy Mạc Tố Tình, không ngoảnh lại, đi về phía thang máy .
Vừa bước vào phòng anh liền kéo Mạc Tố Tình vào phòng tắm.
Người phụ nữ này, gương mặt này, không hiểu sao ở quán bar Charm Blue anh có thể ra tay được vậy?
Tác dụng đáng sợ của thứ thuốc này, ngày mai anh nhất định phải giết tên đó.
Mạc Tố Tình bị Diệp Chung Giác kéo đứng dưới vòi hoa sen, cô không thoải mái cố gắng tránh dòng nước chảy xuống.
Nhưng mà, Diệp Chung Giác dùng tay mạnh mẽ cố định cô lại, cô căn bản không cử động được chỉ có thể để cho dòng nước mặc nhiên trôi xuống cơ thể mình.
Diệp Chung Giác đưa tay ra vén mái tóc dài ra phía sau, rửa sạch đi lớp trang điểm, lộ ra trước mắt anh là khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo, tinh khiết, xinh đẹp.
Khoảnh khắc ánh mắt của anh chạm đến cơ thể cô, anh liền sững lại ngơ ngẩn cả người.
Tại sao lại là cô ấy?’