Mạc Tố Tình rõ ràng nghe thấy lời của Diệp Chung Giác rồi, nhưng mà cô một chút cũng không có ý ngừng khóc, tiếng khóc của cô ngược lại càng ngày càng lớn.
Mấy năm nay, mẹ cô vì tai nạn xe mà qua đời, bố cô mang người phụ nữ khác cùng con gái cô ta về, tiếp quản mọi thứ của cô.
Nay đến cả bạn trai cô cũng bị con gái của người phụ nữ đó cướp đi mất.
Cô tức giận với chính bản thân mình không có dũng khí tranh giành, cứ thế chà đạp bản thân, đến sự trong trắng quý giá nhất cũng tự bản thân đánh mất rồi, giờ cô còn lại gì chứ?
Mạc Tố Tình khóc như mưa, càng khóc càng thấy oan ức.
Diệp Chung Giác ngây ngốc đứng đó rất lâu, đột nhiên lạnh lùng lên tiếng: “Đừng khóc nữa”.
Quả nhiên, anh đột nhiên tức giận cùng với khẩu khí của mình đã khiến Mạc Tố Tình kinh sợ.
Mạc Tố Tình nhìn anh có chút sợ hãi, cho rằng người đàn ông này sẽ tức giận.
Cô khẽ thút thít, bộ dạng này thực sự rất đáng thương, giống như một chú thỏ trắng bé nhỏ bị người ta bắt cho vào hầm vậy.
Diệp Chung Giác thoáng chốc bị cô làm cho mềm lòng, anh thật sự không chịu nổi bộ dạng nhỏ bé đáng thương đầy oan ức của cô, anh cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt đến khó chịu.
Cuối cùng, anh đành mở lời: “Thôi được rồi, đừng khóc nữa, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em, Chúng ta đăng kí kết hôn đi!”.
Diệp Chung Giác nói như vậy, vì anh cũng biết tối qua là lần đầu của Mạc Tố Tình.
Nhìn phản ứng hôm nay của cô ấy là biết, cô hôm qua nhất định là do tâm trạng không tốt mới uống nhiều như vậy, nên mới xảy ra chuyện này.
Đối với một cô gái bảo thủ như cô ấy, kết hôn, có vậy mới khiến cô ấy cảm thấy an toàn hơn chút.
Mạc Tố Tình nghe anh nói xong, tiếng khóc cuối cùng cũng ngưng hẳn.
Cô hết nhìn Diệp Chung Giác lại tự vấn bản thân, giọng nói có chút không chắc chắn: “Chúng ta kết hôn?” Cô đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện ra khách sạn này rất sang trọng, cực kì lộng lẫy.
Vậy người đàn ông đối diện cô chắc chắn là một người giàu có cao quý rồi.
Người quyền thế, giàu có, cô sớm đã quá mệt mỏi rồi, ngay cả mất đi lần đầu, cô cũng không thể vì thế mà hồ đồ lấy anh ta, mất đi sự tự do.
Như vậy mẹ cô trên thiên đường, sợ rằng cũng không thể an nghỉ.
Nhưng mà, người đàn ông trước mặt cô có thái độ khá tốt.
Hơn nữa ban nãy cô chỉ khóc mà không chú ý, giờ cô mới phát hiện, anh ta trông rất điển trai.
Có lẽ, những người ưa nhìn đều dễ dàng khiến người khác dễ dàng tha thứ hơn chút.
Mạc Tố Tình khụt khịt mũi, tiếng khóc đã ngừng, giọng cô ủ rũ, vẫn mang chút nghẹn ngào: “Bỏ đi, giúp tôi tìm một bộ quần áo, tôi phải rời khỏi đây!”.
Diệp Chung Giác cau mày nhìn cô, anh đã hứa sẽ cưới cô rồi, cô còn muốn thế nào nữa.
Chẳng lẽ muốn anh tự sát đền tội sao? Tâm trạng của Diệp Chung Giác có chút muộn phiền.
Anh càng không muốn thừa nhận, bản thân thật sự không muốn để cô rời xa anh một lần nữa.
Anh lo âu vò đầu bứt tai hỏi: “Cô gái, rốt cuộc cô muốn thế nào?”
Mạc Tố Tình lạnh lùng nói: “Tôi nói tôi muốn rời khỏi đây, anh nghe không hiểu tiếng người hay sao?”
Đứng trước người đàn ông đã lấy đi lần đầu của cô, mặc dù anh ra rất điển trai, nhưng mà giọng điệu của Mạc Tố Tình vẫn rất khó chịu.
Mạc Chung Giác nghe xong lời của Mạc Tố Tình, đột nhiên cảm thấy không vui.
Mặt anh sa sầm lại: “Cô gái, cô không nên thách thức sự kiên nhẫn của tôi!” Từ trước đến giờ chưa ai dám nói với anh như vậy.
Mạc Tố Tình cắn môi nhìn anh chằm chằm: “Này anh, anh điếc hả? Tôi nói tôi phải đi!”
Anh bất lực nhìn cô: “Muốn đi cũng được, nhưng em phải đồng ý với tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm, chúng ta sẽ kết hôn.”
Mạc Tố Tình cự nự, tròn mắt nhìn chằm chằm Diệp Chung Chung: “Biểu hiện của tôi còn chưa đủ rõ ràng hay sao? Tôi rõ ràng là không đồng ý với cái ý tưởng vô lý của anh!”
Nhìn dáng vẻ nhe nanh múa vuốt của Mạc Tố Tình, Diệp Chung Giác bất giác bật cười: “Vậy nên, đối với em mà nói, mất đi lần đầu, dường như cũng không phải chuyện gì quá to tát.
A… là tôi nghĩ nhiều rồi!”
Nghe lời Diệp Chung Giác nói, khuôn mặt nhỏ của Mạc Tố Tình đột nhiên đỏ lên: “Đại ca à, có phải anh đến để chọc cười không vậy, bộ dạng tuỳ tiện này của tôi, rõ ràng là do anh vấy bẩn sự thanh bạch của tôi, tôi không tìm anh tính sổ, anh liền làm bộ làm tịch sao.”
Diệp Chung Giác vô thức nghiến răng, tiểu nha đầu này, bộ dáng không chút sợ sệt, xem ra gan cũng lớn lắm! Trước mặt một người đàn ông lạ mà cũng dám tỏ ra kiêu ngạo như vậy.
Mắt anh trầm xuống, đột nhiên mạnh mẽ ép người về đằng trước, Mạc Tố Tình vô thức lùi lại phía sau, trực tiếp bị Diệp Chung Giác ép vào góc tường.
Cô biến sắc, đỏ mặt tía tai, lắp bắp mở lời: “Anh… anh… anh muốn làm gì?”
Nhìn bộ dạng thành thật đến bất ngờ của cô, Diệp Chung Giác cảm thấy đùa chưa vui lắm.
Anh giấu đi ý cười, bộ dạng như đang suy ngẫm gì đó mở lời: “Tôi muốn làm gì? Chẳng lẽ em không đoán ra sao?”.
“Anh…anh…anh không biết xấu hổ!” Mạc Tố Tình mất kiểm soát lên tiếng, ngôn từ nghèo nàn không biết làm sao để mắng người.
Diệp Chung Giác khẽ mỉm cười: “Ngoài không biết xấu hổ, còn gì nữa không?”
Mạc Tố Tình nghẹn lời, nhìn chằm chằm Diệp Chung Giác, không biết phải mắng gì nữa.
Nhìn gương mặt nhỏ đã đỏ bừng lên của cô, dáng vẻ đáng thương lắp bắp, thật khiến người khác cảm thấy đau lòng.
Diệp Chung Giác cũng không trêu chọc cô nữa.
Anh đứng thẳng người dậy, nửa cười nửa không nhìn Mạc Tố Tình.
Diệp Chung Giác vừa thẳng người dậy, Mạc Tố Tình cũng vội vã vùi mình vào trong chăn.
Nghĩ đến vừa nãy Diệp Chung Giác ép người lên giường trêu chọc cô, hành động có chút ấm áp nhưng cũng thật nguy hiểm.
Mạc Tố Tình cứng đầu nói: “Anh có thể lấy giúp tôi một bộ quần áo không?”