Edit: Cynlia
2641 chữ
Ngày hôm sau là một ngày mưa, cũng chẳng biết mưa lất phất rơi ngoài cửa sổ hay rơi vào lòng người muộn phiền nữa.
Mạnh Nhuế đặt hoa lên bia một, ngồi xổm xuống rót cho Nhuế Mỹ Lan một ly rượu nếp cái.
Từ hai năm trước, mỗi lần nâng chén uống cạn thế này cô chỉ có cảm giác như đang uống nước lã, trống rỗng và vô hồn.
Cô ngửa cổ uống hết rượu, quay đầu nhìn Mộ Lam một cái rồi lại nói với tấm bia mộ trước mặt: “Thế nào ạ? So với tiêu chuẩn chọn đàn ông của mẹ ấy.”
Vừa nói vừa cười: “Mạnh Quang Giác không xứng.”
Nhìn dáng vẻ của cô, có thể thấy cô cũng không biết nói gì với mẹ, bởi lẽ những năm tháng mà đáng nhẽ tình cảm giữa hai mẹ con phải khăng khít gắn bó ấy thì Nhuế Mỹ Lan lại suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, bà khóc nhiều tới nỗi khô héo cả đôi mắt vốn xinh đẹp ướt át, hai mí sưng húp chỉ còn lại dấu vết thời gian.
Cô uống xong rượu, gượng dậy nói: “Sau này mẹ đừng nói mấy lời cam tâm tình nguyện gì đó nữa, vừa chướng tai vừa hèn mọn.”
Dứt lời, cô tự cười giễu: “Không có sau này.”
Không còn sau này nữa, Nhuế Mỹ Lan đã chết, bị chính những cam, tâm, tình, nguyện của mình hại chết.
Mạnh Nhuế rời khỏi khu vực mộ của Nhuế Mỹ Lan, bước đến đứng cạnh Mộ Lam.
Mộ Lam cũng mặc một cây đen như cô, giữa một ngày trời âm u trông anh càng có vẻ tăm tối lạ thường.
Mạnh Nhuế ném chiếc ô của mình đi, đứng chung một ô với Mộ Lam, ngước đôi mắt nhìn anh, đợi anh mở miệng.
Cô biết, anh có lời cần nói.
Anh giúp cô sửa lại cổ áo xong mới cất lời: “Vui không? Em giết Mạnh Quang Giác và bốn người con riêng của ông ta, sau đó giả vờ đa nhân cách, cuối cùng tự giúp bản thân thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.”
Cô chẳng có vẻ gì là kinh ngạc: “Em không hiểu lắm.”
Mộ Lam biết cô hiểu: “Kế hoạch của em có một sơ hở chết người.
Em muốn mọi người tin rằng chính Lý Thuần Ngạn đã thao túng em, khiến em dùng chính mình dụ bọn Tạ, Úc vào tròng.
Nhưng Mạnh Nhuế à, em không nhớ ư, hình tượng của em trong mắt mọi người là một đứa con gái ngoan ngoãn.”
“Một đứa con gái ngoan ngoãn quyết định giữ im lặng trong vụ cháy năm đó vì mặt mũi của bố mình, thì hà cớ gì lại dùng cơ thể đi quyến rũ người khác, hại ông ta mất hết thanh danh? Nếu quyến rũ hai tên kia là chuyện tất yếu, vậy thì hà cớ gì Lý Thuần Ngạn lại phải tốn công lần nữa chi phối em giết người?”
“Chỉ có một lý do duy nhất, mục đích cuối cùng của em là thanh danh của Mạnh Quang Giác, là Mạnh thị, là tâm huyết cả đời của ông ta.”
Mạnh Nhuế tỏ thái độ không mấy để tâm.
Mộ Lam những tưởng bí mật này sẽ theo anh cả đời, thế nhưng hiện tại có vài thứ anh cần làm rõ: “Tạ Thao, Úc Tử Thực, Lý Thuần Ngạn, Lý Thiên Thanh, bốn người họ đều là con riêng của Mạnh Quang Giác, sự tồn tại của bọn họ là nguyên nhân dẫn đến cái chết tức tưởi của Nhuế Mỹ Lan, nên em muốn bọn họ nợ máu phải trả bằng máu.”
“Mạnh Quang Giác trăng hoa thành thói, thậm chí có con riêng với những người phụ nữ ông ta dan díu, thế nhưng ông ta không nhận bất cứ một đứa con rơi nào cả, thậm chí cố tình không biết đến sự tồn tại của bọn họ.”
“Những người phụ nữ kia bất đắc dĩ đành đến gặp Nhuế Mỹ Lan, khiến ngày qua ngày, phòng tuyến tâm lý của bà ấy dần sụp đổ.”
“Trong cuốn nhật ký của mình, Nhuế Mỹ Lan đã ghi lại sự kiện tất cả nhân tình của chồng tìm đến tận cửa, thế nhưng khi anh cho người đi điều tra và tìm được cuốn nhật ký kia thì chỉ còn sót lại mỗi phần viết về người phụ nữ ở Hồ Gia Khảm, còn đâu những trang kia đều bị em xé hết.”
“Trên cuốn nhật ký có dấu vân tay của em thì cũng bình thường thôi, thế nhưng nếu trên trang giấy trước phần bị xé lại in đậm dấu vân tay bốn ngón của em thì có lẽ em là người xé nhật ký.”
“Ban đầu anh không biết em xé cái gì, cho đến anh phát hiện cuốn sổ viết hai chữ cái ML thật to ngoài bìa cùng chiếc kẹp sách rơi ra từ trong sổ, bên trên còn có hai chữ ‘hắn’ được viết tỉ mỉ và hình vẽ hai bộ xương khô.”
“Anh còn tưởng ‘ML’ là Mộ Lam, vậy hai chữ ‘hắn’ [1] kia hẳn là chỉ anh rồi.”
[1]: bản gốc là ‘他’, đại từ nhân xưng chỉ ngôi thứ ba số ít, phái nam (tương tự ‘he’ trong tiếng Anh)
“Lúc anh biết tên mẹ em là Nhuế Mỹ Lan, anh mới ngộ ra ‘ML’ trên cuốn sổ viết tắt cho Mỹ Lan, nên hai chữ ‘hắn’ kia chẳng liên quan gì tới anh cả.” [2]
[2]: Phiên âm pinyin của Mỹ Lan là Mei Lan, còn của Mộ Lan là Mu Lan.
Cả hai đều có thể viết tắt là ML..
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Bóng Trăng Phai Tàn Người Còn Đó Không
2.
Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
3.
Ở Trước Mặt Tình Địch A Biến O Sau Tôi Mang Thai
4.
Chỉ Có Thể Là Người
=====================================
“Nhìn bìa là biết cuốn sổ được em giữ gìn rất kỹ, chữ viết cũng ngay ngắn sạch sẽ, chứng tỏ nó rất quan trọng đối với em.
Một thứ em cất giữ cẩn thận như vậy vì sao lại viết hai chữ ‘hắn’ lạc quẻ kia lên? Đơn giản, thứ em quan tâm có liên quan đến ‘hắn’.”
“Hay nói cách khác, Nhuế Mỹ Lan và bọn Tạ – Úc có một mối liên kết nào đó.”
“Khi đó anh chỉ đoán mò thôi, sau khi điều tra được thì quả thật là anh đoán không sai, Tạ Thao và Úc Tử Thực là con riêng của Mạnh Quang Giác.”
Mộ Lam tiếp tục: “Chính em đã mời Lý Thuần Ngạn tham gia “Nhật ký song sinh”, chính em cố ý tới chậm một bước, để cô ta bị Tạ – Úc xâm hại, cũng chính em mượn danh nghĩa Lý Thuần Ngạn để nhờ Trần Chương Quý đưa Lý Thiên Thanh tới Hống Châu.”
“Kế hoạch của em là một mồi lửa thiêu chết cả bốn người, thế nhưng em không ngờ Tạ – Úc chạy thoát, Lý Thiên Thanh cũng chạy thoát.”
“Anh tin, việc Trần Chương Quý thừa nhận mình cưỡng bức Lý Thiên Thanh là sự thật.
Chiếu theo sự thật thì hẳn là Lý Thiên Thanh đã từ bỏ ý định gặp mặt và chúc mừng chị mình sau khi bị cưỡng bức, hoặc cũng có thể vì nguyên nhân nào đó khác, nói tóm lại là từ trước khi vở diễn đêm đó bắt đầu, cô ta đã rời khỏi nhà hát rồi.”
“Sau vụ hỏa hoạn, em liền ấp ủ kế hoạch khiến Mạnh Quang Giác thân bại danh liệt.”
“Trong kế hoạch của em, nếu tin tức con gái Mạnh Quang Giác bị cưỡng bức được tung ra, mà ông ta thân điều hành một công ty hướng tới đối tượng khách hàng là phụ nữ lại không bảo vệ nổi con gái thì khỏi phải nói, đây sẽ là một đòn tấn công chết người đối với Mạnh thị.
Nhưng em không ngờ anh xuất hiện.”
Mạnh Nhuế ngơ ngẩn nhìn chằm chằm hàng cúc áo trên bộ vest của Mộ Lam.
Anh có rất nhiều vest đen, mà hàng cúc trên mỗi bộ đều được đính thủ công thẳng thớm chẳng kém nào may bằng máy cả.
Tựa như con người anh vậy, tỉ mỉ, không có chỗ cho sự cẩu thả và thiếu sót.
Anh nói, giọng đượm sự tự giễu: “Anh chẳng những xen vào kế hoạch của em mà còn phát hiện trước khi chết Lý Thuần Ngạn đã bị cưỡng bức, anh khiến kế hoạch báo thù vốn đơn giản của em trở nên chông chênh và phức tạp, thậm chí anh còn có khả năng điều tra được người đứng sau vụ cháy năm đó là em.”
“Vì thế, em đã tiến hành một kế hoạch khác, giả vờ bị mắc chứng đa nhân cách rồi dẫn dắt anh điều tra theo hướng này.”
“Lợi dụng đêm đó anh không thể kiềm chế nổi mình, em đã cố tình nhượng bộ anh, khiến anh chìm đắm trong cái bẫy ngọt ngào của em, khiến anh vì em mà sẵn sàng làm hết thảy.”
Mạnh Nhuế không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn anh một cái, không hổ là Mộ Lam, một Mộ Lam độc nhất vô nhị, không ai sánh nổi.
Anh vẫn tiếp tục: “Sao em lại tiến hành kế hoạch này? Nói cách khác, sao em biết Lý Thiên Thanh cũng bị xâm hại? Xét cho cùng, mấu chốt của kế hoạch là ở chỗ, nếu em và Lý Thuần Ngạn là một thì làm thế nào giải thích được cái xác chết cháy có dấu hiệu bị cưỡng bức kia?”
“Chuyện giữa Lý Thiên Thanh và Trần Chương Quý chỉ có hai người họ biết.
Giả sử em cũng biết, hay nói cách khác, giả sử em chính là người xúi giục Trần Chương Quý xuống tay với Lý Thiên Thanh thì làm gì có chuyện sau khi hành sự xong hắn ta lại phải bỏ trốn? Chỉ cần uy hiếp em bao che cho hắn là được mà, vì rõ ràng hắn đã nắm được nhược điểm của em?”
“Chỉ có một cách giải thích hợp lý nhất, em biết chuyện Lý Thiên Thanh bị cưỡng bức từ chính miệng cô ta, hoặc có thể nói, người cuối cùng gặp Lý Thiên Thanh trước khi cô ta biến mất không ai khác ngoài em.”
Anh không biết cụ thể Mạnh Nhuế đã làm gì, nhưng anh biết, Lý Thiên Thanh đã chết.
Sau khi trình bày hết những suy đoán của mình, Mộ Lam vẫn còn khúc mắc: “Dự định ban đầu của em là tạo cơ hội để Tạ Thao và Úc Tử Thực cưỡng bức mình, sau đó công bố tin tức khiến Mạnh Quang Giác thân bại danh liệt.
Vì sao cuối cùng em lại chọn ra tay giết chết bọn chúng?”
Thật ra Mạnh Nhuế chưa bao giờ định giấu anh, hơn nữa anh thông minh như vậy, cô có muốn giấu cũng không được.
Thở hắt một hơi, cô nhẹ nhàng giải đáp nỗi nghi hoặc của Mộ Lam: “Vì anh đã đến.”
Anh không đến, em sẽ để bọn chúng cưỡng bức mình, sau đó khiến Mạnh thị sụp đổ, để Mạnh Quang Giác biết được những đứa con máu mủ ruột rà của ông ta đã cưỡng hiếp rồi tàn sát lẫn nhau.
Anh đến rồi, em liền tìm được lý do để tồn tại, không muốn chôn cùng bọn chúng nữa.
Hai câu sau, Mạnh Nhuế chỉ giữ trong lòng nhưng Mộ Lam vẫn hiểu được, dùng cả lòng mình để hiểu được.
Và trong một khắc thoáng qua ấy, anh lẩm bẩm: “Hóa ra anh vẫn đến kịp lúc.”
Không đợi cô hỏi mình vừa nói gì, anh đã giành lượt hỏi trước: “Em muốn cược xem anh có yêu em không, không phải sao? Em thắng rồi.
Em thắng cược rồi.
Vậy còn em, nếu không có tất cả những chuyện này, nếu anh đành lực bất tòng tâm không giúp gì được cho em, em vẫn sẽ thích anh chứ?”
Mạnh Nhuế lặng thinh không đáp.
Hèn mọn, Mộ Lam mà cũng có một ngày phải hèn mọn thế này sao? Cô những tưởng rằng, một người như anh sẽ mãi không bao giờ chịu hạ mình khuất phục.
Anh quăng ô, nắm lấy bả vai cô, gặng hỏi: “Mạnh Nhuế, em vẫn thích anh chứ?”
Thoát khỏi thế gọng kìm của anh, cô cúi người nhặt ô lên rồi giơ cao ô che cho anh: “Ngay từ giây phút đầu chạm mắt với Mộ Lam tại sông Thames năm ấy, cả thân xác và linh hồn Mạnh Nhuế đã không còn là của cô ấy nữa rồi.”
Mộ Lam ôm siết cả người cô vào ngực.
Cô bị anh ôm chặt đến mức không thở nổi, bèn vỗ nhẹ lưng anh: “Anh không sợ em sao? Em đã giết cả nhà đấy.”
Mộ Lam không: “Anh cũng vậy.”
Giật mình trong một thoáng, cô nở nụ cười.
****
Lời nói ngoài lề của tác giả:Tôi không viết cụ thể Lý Thiên Thanh chết như thế nào, chuyện này tùy mỗi người tưởng tượng, chỉ cần biết Mạnh Nhuế giết là được rồi.Chiếc khăn quàng cổ khiến Mạnh Quang Giác chết ngộp là của Mạnh Nhuế tặng cho.
Mạnh Nhuế biết Mạnh Quang Giác nhớ mãi không quên tình đầu Úc Tịch, biết ông ta hoài niệm việc Úc Tịch từng đan áo len cho mình, và càng biết ông ta chắn chắn sẽ chết vì chiếc áo len mình tặng.Chính Mộ Lam sát hại bố mẹ nuôi của mình, vệt xước trên xích đu trùng với sẹo lớn sẹo nhỏ trên người Mộ Lam, tất cả đều do một tay cặp vợ chồng kia tạo ra.
Vậy nên Mộ Lam đã tiễn hai người họ xuống suối vàng.Vốn ban đầu tôi chỉ định viết một câu chuyện tình xam xám thôi, ai biế vung bút thế nào mà cuối cùng truyện toàn kẻ ác.
Nói ngắn gọn thì đây là câu chuyện về một tên đàn ông cặn bã bị chính con gái ruột giết chết, kết cục rơi vào cảnh tuyệt hậu và một cặp vợ chồng mặt người dạ thú ngược đãi con nuôi, cuối cùng lại chết trong tay đứa trẻ đó.
Không có ý đồ thâm sâu nào cả, cũng chẳng liên quan gì đến tam quan hết, chỉ là tôi bất chợt nảy ra ý tưởng và viết thành văn thôi.
Đừng khuyên tôi bọn họ là người xấu, rồi bọn họ phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, tôi biết chứ, nhưng một câu chuyện có người tốt kẻ xấu mới chân thật và có hồn.
Mọi người thích đọc truyện chỉ toàn người tốt thì cứ đọc, chứ đừng phán xét truyện tôi viết toàn người xấu.
Không bao giờ có chuyện chỉ vì tôi viết tiểu thuyết tội phạm mà người ta đổ xô phạm tội, bọn họ phạm tội là vì bản chất bọn họ đã thế rồi.
Cũng đừng dạy tôi phải viết thế nào, hành văn ra sao, cái này đúng, cái kia sai nữa… Tôi viết cái tôi cho là đúng, còn cái mọi người bảo tôi viết vì mọi người thấy đúng thì tôi không viết đâu nhé.
Cuối cùng, gửi tới tất cả bạn đọc của tôi: Yêu mọi người nhiều lắm.
HẾT CHƯƠNG 21..