Vừa lúc gặp thời gian như thành


Phần mở đầu
Một bản nhạc kết thúc, người đàn ông ngồi trước micro thu âm dùng ngón tay thon dài xoa huyệt thái dương.
“Chào mừng trở lại, đây là kênh âm nhạc FM 74.7, tôi là Even.

Bài hát chúng ta vừa nghe là ca khúc tạo nên tên tuổi của XX, có thể nói đây là một bài tình ca kinh điển, cũng giành được rất nhiều giải thưởng lớn trong lĩnh vực âm nhạc.” Người đàn ông đó có phần xương quai hàm rất đẹp, lên trên xíu là đôi môi kề gần micro màu hồng nhạt, hơi mỏng, khóe miệng hơi nhếch lên, giọng nói trầm thấp, đầy từ tính.
“Đồng hành cùng các bạn tiếp theo chính là phần được hoan nghênh nhất “Cuộc gọi may mắn”.

Để xem vị thính giả nào sẽ may mắn kết nối được với đường dây nóng, nương theo khúc nhạc tiếng Anh chậm rãi, chúng ta cùng lắng nghe câu chuyện của vị thính giả đầu tiên.”
Người đàn ông ra dấu tay “OK” với phòng phát thanh bên ngoài, âm nhạc vang lên, không lâu sau đó đã có người gọi đến.

Người đàn ông khẽ mỉm cười trước micro, đôi mắt hoa anh đào híp lại thành hình trăng lưỡi liềm: “Vị thính giả này, chào bạn, trước tiên chúc mừng bạn là người đầu tiên gọi tới đường dây nóng may mắn của chúng ta, xin hỏi tên bạn là gì?”
“Khúc Dĩ Phồn.” Giọng nữ truyền tới từ đầu dây bên kia.
“...” Khóe miệng của người đàn ông ở trước micro khẽ giật, sao phải nói tên của anh ngay lúc chương trình đang diễn ra thế này?
“Có nghe thấy không?” Giọng nữ hỏi.
“...” Khúc Dĩ Phồn trợn mắt với cái micro một cái, miễn cưỡng đáp một tiếng: “Ừm.”
“Nhà anh bị ngập rồi.”
“...”
Khúc Dĩ Phồn im lặng mấy giây mà thời gian như trôi qua rất lâu.


Bài hát tiếng Anh đã đến đoạn điệp khúc, anh mới mở miệng: “Được, cảm ơn cuộc gọi của vị thính giả này, “Cuộc gọi may mắn” hôm nay đến đây là kết thúc, luôn gắn kết bên bạn là kênh âm nhạc F.M 74.7, tôi là phát thanh viên Even.

Tiếp sau đây, các bạn sẽ nghe một bài hát rất dài, rất dài, rất dài.”
Tắt micro, Khúc Dĩ Phồn rút áo khoác của mình trên ghế rồi đi ra ngoài.

Trợ lý phát thanh đang ngủ gà ngủ gật ở bên ngoài nghe thấy tiếng động thì lập tức mở mắt ra, đứng bật dậy khiến ghế bị đẩy về đằng sau phát ra tràng âm thanh chói tai: “Anh Even, đi, đi đâu thế?”
“Về nhà.”
“Chương trình vẫn tiếp tục đó, anh không thể đi!”
“Nhà anh bị ngập rồi, em bảo anh không được đi?!” Khúc Dĩ Phồn nhướng một bên lông mày lên, sau đó đóng cửa phòng phát thanh lại.
Muốn hỏi Khúc Dĩ Phồn là ai? Anh là người ưu tú nhất, đẹp trai nhất, đáng tin cậy nhất, chơi được nhất mà Ôn Phi gặp được trong hơn hai mươi năm qua, trong một khoảng thời gian nọ còn là mục tiêu hướng tới, tấm gương học tập của Ôn Phi.
Muốn hỏi Ôn Phi là ai, chính là người vừa gọi điện thoại tới nói nhà Khúc Dĩ Phồn bị ngập đó..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận