Ôn Phi nghe Khúc Dĩ Phồn nói cô không được mặc thì nhướng mày lên: “Ỏ?”
Sao đó chỉ thấy Ôn Phi lùi về phía sau một bước, ở ngay trước mặt tất cả mọi người mặc bộ đồ hóa trang kia lên người từng cái một, đội cái trùm đầu vừa dày nặng, vừa hôi chết người kia lên, ngồi xuống đất: “Em thấy vẫn ổn lắm.
”
Cả bộ đồ hóa trang khiến khuôn mặt trắng nõn của cô và thân cây màu xám lộ ra sự chênh lệch rõ ràng.
Mọi người xung quanh đều ngỡ ngàng, cô nhóc này quen Khúc Dĩ Phồn! Không đúng, vừa rồi cô nhóc này mặc đồ hóa trang ở ngay trước mặt mọi người hình như là đang khiêu khích Khúc Dĩ Phồn!
Khúc Dĩ Phồn đi về phía Ôn Phi, ngồi xổm xuống cạnh Ôn Phi, bởi vì bộ đồ hóa trang này thực sự rất hôi nên nhíu mày lại: “Em làm gì vậy? Cởi ra!”
Ôn Phi không để ý tới cậu, quay đầu sang nói với đàn chị khối mười một vẫn đang cầm thuốc màu trên tay: “Chị ơi, bôi màu lên mặt giúp em, buổi chiều hôm nay em cứ thế này đi, trực tiếp chờ đến tối lên sân khấu luôn.
”
Khúc Dĩ Phồn vươn tay kéo trùm đầu trên đầu cô ra, hai tay Ôn Phi giữ chặt ở phía dưới, Khúc Dĩ Phồn thở dài, thả tay ra gật đầu: “Được được được, anh đi mặc, anh mặc, anh mặc là được chứ gì, em cởi ra trước đã, đợi lát nữa lên sân khấu rồi lại mặc, được không?”
Ôn Phi hất cằm về phía phòng thay đồ, Khúc Dĩ Phồn nhắm mắt lại hít sâu một hơi, quay trở lại phòng thay đồ một lần nữa, mọi người xung quanh đều ngạc nhiên trước hành động vừa rồi của Khúc Dĩ Phồn, Khúc Dĩ Phồn đang thỏa hiệp đó à? Bình thường đến giấy ăn vẫn nguyên gói lấy ra từ túi người khác cậu cũng không chịu dùng!”
Chỉ có một mình Lương Kỳ nhìn thấy Ôn Phi ngồi dưới đất thong dong thoải mái gõ tay theo tiết tấu lên đùi, ánh mắt tràn đầy mong chờ để được nhìn thấy dáng vẻ Khúc Dĩ Phồn mặc quần áo của Romeo lên một lần nữa.
Ôn Phi lấy trùm đầu xuống, cả bộ đồ chỉ có cái trùm đầu là hôi, mấy cái khác hơi có mùi cô miễn cưỡng chịu đựng được, lúc đó, Vu Tuệ Tuệ đi ra từ phòng thay đồ, mặc bộ đồ của Juliet, đó là bộ váy có phong cách châu Âu cổ xưa, phần lót đằng sau bồng lên, dây thắt lưng phía sau eo chưa được thắt lại.
Khỏi phải nói, Vu Tuệ Tuệ mặc bộ đồ này lên quả thực có chút cảm giác của một vị tiểu thư đài các, nhưng trên mặt cô ấy vẫn nguyên biểu cảm hững hờ, lạnh nhạt như trước, Ôn Phi đụng vai Lương Kỳ: “Này, chị ấy đẹp nhỉ?”
Lương Kỳ để điện thoại xuống ngẩng đầu lên nhìn, ồ một tiếng rồi nói: “Cũng được, con người Vu Tuệ Tuệ kiêu căng ngạo mạn, anh không thích.
”
“Đúng chứ, đúng chứ? Anh cũng cảm thấy chị ấy kiên ngạo đúng không? Anh đoán, bình thường chị ấy cứ dửng dưng, kiêu ngạo làm gì kia chứ?” Ôn Phi hỏi.
Lương Kỳ đáp: “Có lẽ điều kiện nhà cô ấy khiến cô ấy trở nên như vậy, dù sao thì từ nhỏ đã được giáo dục bậc cao, chưa từng chịu khổ, với nền tảng văn hóa ấy, kiên căng hơn người bình thường một chút cũng thường thôi.
”
Ôn Phi hỏi: “Nhà chị ấy rất giàu sao?”
Lương Kỳ gật đầu: “Khá giàu.
”
Ôn Phi lại hỏi: “Nhà anh giàu không?”
Lương Kỳ bật cười: “Cũng khá giàu đó.
”
Ôn Phi: “Vậy anh đoán xem nhà em có giàu không?”
Lương Kỳ: “Không đoán được.
”
Ôn Phi hừ một tiếng: “Nhà em giàu hơn nhà chị ấy.
”
Lương Kỳ bị Ôn Phi chọc cười, bó tay với cô, lắc đầu nói: “Trông em không giống thế, giống như cô ấy kìa, có những lúc điều kiện gia đình sẽ ảnh hưởng tới phong thái vốn có của một người, em rất hòa đồng, hiền lành, còn cô ấy thì không thân thiện tẹo nào, hai người các em mà đứng cạnh nhau, đương nhiên cô ấy có vẻ cao cấp hơn, em thấp hơn rồi.
”
Ôn Phi nghe vậy thì trong lòng có chút không thoải mái, không phải không chấp nhận sự thật, trong lòng cô thầm nghĩ Khúc Dĩ Phồn đúng là tự tìm ngược, nếu không tại sao rõ ràng có một vườn hoa tươi vươn tay là chạm tới lại không muốn mà cứ muốn trèo đèo lội suối hái bông sen kiêu ngạo lạnh lùng kia chứ.
Lần thứ hai Khúc Dĩ Phồn xuất hiện, quần áo đã được mặc cực kỳ chuẩn chỉnh, ngay ngắn, nhưng chân mày vẫn nhíu chặt lại, chưa từng thả lỏng, nhìn thấy Vu Tuệ Tuệ mà cũng không thoải mái được, ánh mắt oán giận liếc Ôn Phi một cái, Ôn Phi thì lại cảm thấy rất kiêu hãnh, khóe miệng ngậm ý cười.
Trái tim Lương Kỳ bị dáng vẻ này của Ôn Phi đâm trúng lần thứ ba, cậu ấy thở dài một hơi, dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ.
.