Vừa lúc gặp thời gian như thành


Ngày hôm sau, Ôn Phi vẫn còn phải truyền nước, nhưng cảm thấy cơ thể đã tốt hơn rất nhiều.

Khúc Dĩ Phồn nói chờ sau khi Ôn Phi khỏe hẳn thì hai người sẽ đến tham quan Bát Đạt Lĩnh, đi xong Trường Thành là có thể trở về.
Ôn Phi có hơi luyến tiếc chuyến đi này.

Đi ra ngoài một mình với Khúc Dĩ Phồn luôn là Khúc Dĩ Phồn chăm sóc cô nhiều hơn.

Ôn Phi vốn dĩ muốn toát ra một chút sức quyến rũ của sự hiền lành gì đó để Khúc Dĩ Phồn đánh giá cao bản thân, kết quả chỉ gây thêm rắc rối cho Khúc Dĩ Phồn.
Khúc Dĩ Phồn đúng là có chăm sóc cho Ôn Phi nhưng cậu không cho rằng cô phiền phức một chút nào.

Ngược lại, Khúc Dĩ Phồn cảm thấy như bây giờ không có gì không tốt.

Thật ra cậu vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện của Vu Tuệ Tuệ nhưng bên cạnh luôn có một người xui xẻo, sau khi bản thân gặp nhiều chuyện phiền phức hơn thì cậu cũng trở nên thờ ơ với mọi thứ khác.
Khúc Dĩ Phồn nghĩ, cuộc sống thường là như thế người đầu tiên bạn thích thường sẽ không phải là người đi cùng bạn đến cuối cùng.
Khúc Dĩ Phồn cảm thấy việc Vu Tuệ Tuệ lựa chọn không chấp nhận tấm lòng của cậu cũng có thể là một chuyện tốt cho cậu.

Cả hai đều quá mạnh mẽ, Vu Tuệ Tuệ là cô gái thời đại mới, luôn muốn làm mọi chuyện theo ý nghĩ và bước đi riêng của mình.

Khúc Dĩ Phồn lại có hơi gia trưởng, cái gì không cho phép là không cho phép nếu hai người ở cùng nhau thì có thể cũng chia tay.
Căn bệnh của Ôn Phi lại giống như đả thông hai mạch Nhâm Đốc của Khúc Dĩ Phồn.

Trời sinh đã có người không thích hợp với người nào đó, khí tràng và từ trường của bọn họ không hợp nhau, ở bên nhau sẽ chỉ làm tổn thương nhau.
Và Khúc Dĩ Phồn cũng tin rằng trên đời này nhất định phải có một người nào đó sinh ra để tương hợp với cậu, dù ở bất cứ trường hợp nào cũng có thể hòa hợp hài hòa.
Khi Khúc Dĩ Phồn mua bữa trưa cho Ôn Phi, Ôn Phi đang nhắm mắt dưỡng thần thì đột nhiên nhận được một cuộc gọi, trên màn hình hiển thị - Lương Kỳ.
Ôn Phi hơi ngạc nhiên, mấy ngày nay cô và Lương Kỳ không liên lạc, căn bản là hai người cũng không hẹn nhau ra ngoài gặp mặt gì.

Lương Kỳ chỉ thỉnh thoảng gửi cho cô một tin nhắn chúc phúc hay gì đó vào những ngày nghỉ lễ.

Lần đầu tiên cậu gọi điện thoại cho cô khiến Ôn Phi có phần căng thẳng khó hiểu.
Sau khi bắt máy, Ôn Phi "Alo" một tiếng, thật lâu mà đối phương vẫn không phát ra âm thanh.
Ôn Phi lại "Alo" mấy tiếng, Lương Kỳ mới thong thả cất lời.
"Ôn Phi, là anh, Lương Kỳ."
"Ừm, em biết."
"Anh đã suy nghĩ rất lâu mới gọi cho em cuộc điện thoại này.

Anh đã thi đại học xong, trúng tuyển vào một học viện ở Bắc Kinh.

Nó khá xa thành phố, có lẽ sau này anh cũng sẽ định cư ở Bắc Kinh, có thể sẽ không quay trở lại.” Lương Kỳ nói đến đây, dừng lại một chút rồi tiếp: “Anh không biết em nghĩ như thế nào.

Nhưng dẫu sao anh rất vui vẻ mỗi khi được ở bên em.

Từ trước tới giờ, anh chưa từng gặp người con gái nào như em, làm mỗi một chuyện gì cũng vô cùng nghiêm túc."
Ôn Phi cảm thấy không ổn.

Chắc không phải là đang tỏ tình chứ? Nhịp điệu này quá không thích hợp rồi đó!
"Anh rất thích chơi bóng cùng em, cũng rất thích xem đại thụ mà em biểu diễn.

Tóm lại, anh thấy em rất tốt...!Đương nhiên bây giờ em còn nhỏ nên có thể không rõ ràng suy nghĩ của anh..." Lương Kỳ nói đến đây, Ôn Phi có thể xác định đối phương đang muốn tỏ tình với cô.
Vì vậy, Ôn Phi đã cắt ngang lời của Lương Kỳ: "Lương Kỳ, ừm...!em cũng nghĩ anh là một người rất tốt.

Chơi với anh rất thoải mái.

Có lần tâm trạng em không tốt đã muốn đi tìm anh.

Anh đến Bắc Kinh, em rất mừng cho anh.

Nhưng mà… những điều anh muốn nói sau này thì tốt nhất đừng nói, em không muốn nghe."
Lương Kỳ im lặng một lúc lâu, Ôn Phi có thể nghe được tiếng hít thở chậm rãi của cậu ấy ở đầu dây bên kia, sau đó là: “Ồ, anh hiểu ý của em rồi.

Nhưng mà, Ôn Phi, anh thích em, không nói câu này thì anh sẽ không thoải mái.

Nếu còn có cơ hội gặp mặt, anh hi vọng lúc đó em sẽ thật hạnh phúc."
Ôn Phi muốn nói, hiện tại em cũng rất hạnh phúc.
Sau khi cúp điện thoại, Khúc Dĩ Phồn mới từ phía sau đặt thức ăn lên bàn, mở miệng: "Cậu ta tỏ tình với em à?"
Ôn Phi đột ngột quay đầu lại, không phát hiện Khúc Dĩ Phồn đã đến từ lúc nào nhưng chỉ thấy người phía sau đang ngồi trên ghế mà thản nhiên gọt táo.

Ôn Phi đỏ mặt: "Anh, anh có biết là ai không?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui