Trong những ngày nghỉ hè đó, Ôn Phi không có bài tập về nhà nên quấn lấy Lục Tiểu Vân đi mua quần áo mới cho mình.
Nghĩ đến hơn nửa năm nay Khúc Dĩ Phồn không gặp lại mình, Ôn Phi đã cao thêm, cao 1m75 rồi.
Ôn Phi cũng rất xinh đẹp, dù sao cũng là thiếu nữ mười tám tuổi.
Khi chứng minh thư của cô trở thành chính thức, cô đã hò hét phấn khích vô cùng.
Nhà trường yêu cầu đến trước hơn mười ngày, Ôn Phi chỉ mong sao được vậy, không có một chút cảm xúc thương cảm nào, mang theo toàn bộ quần áo mới Lục Tiểu Vân mua cho mình, cầm chứng minh thư chính thức.
Giây phút ngồi lên xe, Ôn Lâm còn chê cười cô.
Trong lòng Lục Tiểu Vân có hơi muộn phiền, thầm nghĩ quả là "gả con gái ra ngoài như bát nước đổ đi".
Lại nghĩ con gái nhà mình còn chưa lấy chồng mà bây giờ đã đuổi vịt lên ổ gà, cứ theo sát bên người ta, đã thế còn theo sát suốt bao nhiêu năm như vậy.
Lục Tiểu Vân nghĩ mà thấy vô vọng.
Ôn Lâm lại thực sự khá vui vẻ.
Ông là người cởi mở, cho rằng với những đứa trẻ trưởng thành tốt hơn hết là nên tự mình xông pha bên ngoài.
Tuy rằng trong Đại học không có cha mẹ theo bên cạnh nhưng ít ra cũng là không gian trưởng thành độc lập.
Hơn nữa, Khúc Dĩ Phồn cũng học trường đó nên trong lòng ông cũng rất yên tâm.
Dọc theo đường đi lái xe trực tiếp đưa tới trường học.
Những thứ Ôn Phi mang theo không kém gì lúc đó Khúc Dĩ Phồn mang theo.
Khúc Dĩ Phồn cũng đã nhận được tin tức hôm nay Ôn Phi sẽ đến trường, sáng sớm liền sắp xếp thời gian để buổi chiều đón gió tẩy trần cho vị đại tiểu thư nào đó.
Sau khi nhìn thấy bảng hiệu của trường Đại học Truyền thông Thành phố S, tâm tình Ôn Phi vẫn chưa bình tĩnh lại.
Hôm nay cô mặc váy ngắn, đôi chân trắng nõn thon thả kia nhất định sẽ khiến hai mắt Khúc Dĩ Phồn tỏa sáng.
Ôm thái độ tràn đầy tự tin, xe đứng ở cửa trường học, không được phép vào.
Sau khi tài xế giúp Ôn Phi lấy hết hành lý ra, liếc mắt nhìn thời gian, Ôn Phi xua tay: "Không sao, không sao, bác về đi, lát nữa Khúc Dĩ Phồn sẽ tới đây."
Tài xế lo lắng hỏi thêm hai lần nữa, Ôn Phi nói: "Cháu cũng không phải là con nít nữa, không sao đâu!"
Bấy giờ tài xế mới gật đầu lái xe trở về.
Ôn Phi lấy điện thoại di động ra gọi cho Khúc Dĩ Phồn, một lúc sau mới được nhận máy.
“Em đến rồi.” Ôn Phi nói.
Khúc Dĩ Phồn bật cười ha ha ở đầu dây bên kia, sau đó nói: "Nhiều hành lý như vậy, muốn không nhìn thấy cũng khó.
Quay lại đi."
Ôn Phi quay đầu lại thì nhìn thấy Khúc Dĩ Phồn đang đi về phía cô từ xa.
Khúc Dĩ Phồn đã cao hơn một chút, chắc cao khoảng 1m88.
Trên người là quần áo thường ngày, chiếc quần đùi dài đến đầu gối lộ rõ bắp chân rắn rỏi.
Mái tóc của anh khác với hồi còn học cấp Ba, hồi đó hơi dài nhưng bây giờ cắt ngắn hơn rất nhiều.
Hơi định hình, để lộ vầng trán đẹp đẽ và đôi lông mày kiếm, Ôn Phi cảm thấy một luồng nóng hổi trong mũi càng chảy ra khi Khúc Dĩ Phồn càng đến gần.
Sau khi Khúc Dĩ Phồn đến gần, anh chạy chậm tới, khuôn mặt đang tươi cười bỗng trở nên lo lắng, cau mày tiến lại gần Ôn Phi: "Em bị chảy máu mũi?!"
Ôn Phi sửng sốt, cứ tưởng là ảo giác.
Đợi Khúc Dĩ Phồn nhắc nhở thì cô mới đưa tay sờ một cái, trên ngón tay quả thực có máu đỏ.
Ôn Phi lập tức đỏ bừng mặt, lỗ tai cũng nóng như lửa đốt.
Xong rồi, xong rồi! Lần này xem như mặt mũi ném về nhà hết rồi.
Ban đầu định ăn mặc tỉ mỉ một chút để làm Khúc Dĩ Phồn kinh diễm, kết quả không ngờ rằng mình không làm Khúc Dĩ Phồn kinh diễm mà bị Khúc Dĩ Phồn làm chảy máu mũi ngược lại.
Hình tượng hoàn mỹ mà cô vất vả lắm mới xây dựng nên xem như hoàn toàn bị phá hủy vào lúc này.
Khúc Dĩ Phồn vươn tay che mũi Ôn Phi: "Sao vậy? Bị nóng hả?"
Ôn Phi lắp bắp: "Trên đường tới đây đã ăn nửa túi vải thiều khô."
Khúc Dĩ Phồn trợn trắng mắt nhìn cô: "Ngày nắng nóng thế này mà ăn nhiều vậy!"
Ôn Phi tự bịt mũi mình, cười hì hì hai tiếng, nhìn thấy khuôn mặt gần trong gang tấc của Khúc Dĩ Phồn, nhất thời cảm giác thoải mái như mình đang trôi trên mặt hồ.
Quả nhiên, nam thần vẫn đẹp trai ngời ngời.
Càng trưởng thành, càng nam tính.
Chỉ là nhìn tới hành lý đầy trên đất, hai người, một người còn chảy máu mũi, làm sao mà dọn vào được đây?.