Buổi tối, Khúc Dĩ Phồn đến đón cô đi ăn tối.
Ôn Phi nghe điện thoại xong lập tức chạy xuống lầu kèm theo ánh mắt "quái lạ" của ba cô gái trong ký túc xá được Ôn Phi cho là "quái lạ".
Phía sau Khúc Dĩ Phồn còn có hai người đi theo, bao gồm Hồ Khải đã lâu không gặp, Lạc Mai từ câu lạc bộ trượt patin và một nam sinh lạ mặt chưa bao giờ gặp.
Nhất thời, Ôn Phi tràn ngập tâm trạng kích động vì đã lâu không gặp đối với Hồ Khải.
Cô lập tức tiến lên vỗ vào vai Hồ Khải rồi hô to: ""Hổ Tử!"
Hồ Khải "Ui" một tiếng, xoa xoa bả vai mình, đẩy Ôn Phi ra rồi nói với Khúc Dĩ Phồn: "Đây là ai vậy? Đây là ai hả? Đây chính là người đẹp mà cậu nói với tôi là muốn gặp à? Tôi không biết, tôi không quen!"
Ôn Phi và Khúc Dĩ Phồn đều biết Hồ Khải đang nói đùa nên cùng bật cười ha ha.
Ôn Phi cũng chào hỏi Lạc Mai, Lạc Mai ôn hòa gật đầu.
Nam sinh đứng phía sau Lạc Mai tỏ vẻ phấn khích nhìn về phía Ôn Phi.
Ôn Phi không biết anh ta, chỉ cảm thấy ánh mắt này quá nóng bỏng nên chỉ xua tay: "Yo!"
Tần Phong sửng sốt: "Sao vậy? Tới anh chỉ có một cái "Yo" thế thôi à?"
Khúc Dĩ Phồn vỗ đầu Ôn Phi rồi giơ tay khoác lên vai đối phương: "Sao? Cậu còn muốn nói gì cậu nữa?"
Ôn Phi có chút vui mừng trước tư thế đột ngột mà lại quen thuộc này.
Cuối cùng cô lại đứng bên cạnh Khúc Dĩ Phồn.
Tần Phong nhìn gương mặt và dáng người của Ôn Phi, chậc chậc lắc đầu: "Thôi đi, thôi đi, không có phúc hưởng thụ."
Khúc Dĩ Phồn "xì" một tiếng, tiếp đó giữ nguyên tư thế khoác vai bước ra ngoài trường, vừa đi vừa nói: "Mấy năm nay anh trai ở đây cũng không kiếm được gì, chỉ tìm được mấy quán ăn vặt vô cùng ngon thôi.
Bảo đảm em thích nó."
Ôn Phi tỏ vẻ kinh ngạc: "Thật sao? Không kiếm được gì? Sao em nghe nói chú Khúc đã giao việc kinh doanh bên này cho anh rồi? Không phải anh định chơi mấy năm sao?"
Khúc Dĩ Phồn bất lực lắc đầu: "Xem như anh biết tại sao ông già lại đồng ý cho anh đến Thành phố S rồi.
Ông đang đổi cách để thắt chặt anh thôi.
Mà kệ, ai bảo anh là con trai ông chứ."
Tần Phong đi theo sau kinh ngạc rớt cằm: "Khúc Dĩ Phồn cũng sẽ nói chuyện với con gái như thế này à?"
Hồ Khải vỗ vai hắn: "Tập quen đi.
Hai người bọn họ là thanh mai trúc mã, hai đứa trẻ vô tư, anh anh em em đã nhiều năm khó mà tách rời rồi.
Khúc Dĩ Phồn giải thích thế này: Ôn Phi là bạn thân cùng trưởng thành với cậu ta."
Tần Phong giật giật khóe miệng: "Xì, bạn thân, ai mà tin? Thằng này chơi trò nuôi dâu từ bé chắc?"
Hồ Khải sáng mắt lên: "Cậu cũng nghĩ thế sao? Tôi đã sớm nói cậu ta thích như thế rồi mà.
Cậu chưa từng thấy Ôn Phi thời cấp Ba đâu.
Đôi mắt ngấn nước, nhìn qua chính là một cô gái nhỏ khiến người ta đau lòng rồi.
Tôi cảm thấy Khúc Dĩ Phồn có ý xấu, định nuôi Ôn Phi lớn rồi ôm vào người đấy."
Tần Phong nói: "Chứ còn ai ôm được nữa? Người đẹp đâu dễ có được."
Hồ Khải cười ha ha vỗ hắn, thầm nghĩ ánh mắt Ôn Phi khi nhìn thấy Khúc Dĩ Phồn cũng chỉ có Khúc Dĩ Phồn trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
Hắn quen biết Ôn Phi bao nhiêu năm đã sớm nhìn thấu mọi thứ rồi.
Chỉ là hắn không nói, Ôn Phi cũng không vội mở miệng nên hắn dứt khoát chỉ xem kịch hay.
Tần Phong còn muốn nói gì nữa, Lạc Mai bên cạnh thản nhiên mở miệng: "Chủ tịch, giữ hình tượng một chút.
Tôi cũng là nữ, nói chuyện này trước mặt tôi không hay đâu."
Tần Phong cười: "Phó chủ tịch, cậu đang ghen tị đỏ mắt thì có!"
Một lời nói kích động Lạc Mai, cô đuổi đánh Tần Phong.
Hồ Khải liếc mắt nhìn trái nhìn phải, mình chỉ có một thân một mình, vì vậy sải bước đi nhanh về phía Khúc Dĩ Phồn và Ôn Phi.
Lúc này có thể phá hủy một đôi thì một đôi thôi, hắn cũng đỏ mắt ghen tị lắm chứ bộ!.