Tính cách Thẩm Khác như một bà bầu vậy á.
Hóa ra đàn ông cũng có thể mang thai giả cơ à.
—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]
Toàn bộ tâm ý của Thẩm Khác đều đặt lên người Trương Tông Chính, nào có thời gian mà đi đánh giá xem lời này của Đường Vãn Vãn là có ý gì, huống chi là chú ý đến vẻ mặt khó có thể tả nổi của cô.
Hai người cùng đi vào thang máy.
Lúc này trong thang máy chỉ có hai người bọn họ.
Thẩm Khác đẩy Đường Vãn Vãn vào trong góc: “Cô có đạo đức không đấy, đứng trong thang máy mà còn ôm sầu riêng?”
Đường Vãn Vãn: “Sầu riêng của tôi cũng đã tách ra đâu mà có mùi? Chẳng lẽ anh muốn tôi gặm cái quả sầu riêng chưa bóc vỏ này luôn à? Kể cả răng tôi có là răng sắt răng thép thì cũng chẳng làm được như vậy đâu.”
Thẩm Khác: “Tôi không quan tâm, tôi bẩm sinh chỉ cần nhìn thấy nó thôi là cũng tưởng tượng được ra mùi rồi.”
Đường Vãn Vãn: “…”
Đúng là con nhà lính tính nhà quan.
Thẩm Khác dựa vào thang máy, lông mày nhíu chặt, dáng vẻ ốm yếu vô cùng.
Đường Vãn Vãn liếc mắt nhìn anh một cái, đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Thời gian trước ở trong tiểu khu có một người phụ nữ mang thai, sức khỏe cực kỳ yếu ớt, nôn nghén nhiều vô cùng, ăn không nổi cái này, nhìn không nổi thứ kia.
Ví dụ như tuy cô không ăn bánh trứng, chỉ cần có người nhắc đến hai chữ bánh trứng trước mặt cô ấy, cô gái kia sẽ không ngừng nôn mửa, dù thế nào cũng nghe không nổi hai chữ bánh trứng này.
Đường Vãn Vãn trừng mắt, không thể tin nổi mà nói: “Thẩm Khác, anh… Anh mang thai rồi à?”
Thẩm Khác: “…”
Thẩm Khác giơ tay đặt lên đầu cô, giả vờ yếu đuối mà nói: “Tôi mang thai cô rồi đấy.”
Đường Vãn Vãn: “Không được đâu, tôi muốn làm cha của anh cơ.”
Thẩm Khác: “…”
Đinh—— Thang máy đã đến tầng 6.
Đường Vãn Vãn ôm sầu riêng chạy khỏi thang máy, mở cửa phòng 601 rồi lẻn vào.
Vừa nghĩ đến việc Thẩm Khác còn đang tức giận đến mức bị nội thương, cô lại vui vẻ không thôi.
Dùng dao tách vỏ sầu riêng, lấy thịt quả sầu riêng ra, lại lấy ra hai muỗng bột mì từ trong túi, cô bắt đầu làm bánh pizza sầu riêng.
Tất cả mọi thứ đã làm xong, cô bỏ bánh pizza vào trong lò nướng và đặt giờ.
Trong lúc đợi bánh chín, cô đi tắm.
Đến khi tắm xong thì bánh pizza cũng vừa chín, cô nếm thử mấy miếng, vừa thơm vừa mềm, ngọt mà không ngấy.
Vốn dĩ cô cũng không đói cho lắm, động tay làm cái bánh pizza sầu riêng này cũng chỉ vì đột nhiên thòm thèm mùi vị ấy, vì thế Đường Vãn Vãn chỉ ăn hai miếng thì đã không muốn ăn thêm nữa.
Nhìn hơn phân nửa cái bánh pizza còn thừa lại, vứt đi thì tiếc, mà không vứt đi thì ngày mai mùi vị sẽ không còn ngon nữa.
Nghĩ nghĩ, cô bèn gửi cho Thẩm Khác bức ảnh miếng bánh pizza rồi hỏi: [Ăn không?]
Thẩm Khác trả lời: [Cô đi mà cho Trương Tông Chính ấy.]
Đường Vãn Vãn: [Cũng được, vậy để tôi hỏi anh ấy.]
Cô vừa thoát khỏi giao diện cuộc trò chuyện với Thẩm Khác, tiếng chuông cửa cùng tiếng đập cửa đôm đốp đồng thời vang lên.
Đường Vãn Vãn đứng dậy đi mở cửa.
Bóng dáng của Thẩm Khác xông vào, khuôn mặt anh cau có vô cùng, chạy đến trước bàn ăn, ôm lấy cái bánh pizza sầu riêng rồi chạy luôn.
Trong lòng anh cực kỳ buồn bực, chạy thẳng về phòng 602 rồi đùng một tiếng ngã thẳng lên cửa.
Dứt khoát linh hoạt, hoàn toàn không nói một chữ, cũng chẳng liếc nhìn Đường Vãn Vãn một cái nào.
Đường Vãn Vãn: “?”
Cô buồn bực đi đến phía cửa phòng 602, cửa đóng chặt, bên trên tay nắm bên ngoài cửa có treo một tấm biển bằng gỗ.
Cô thò tay động lên tấm biển kia, nhìn ngó những dòng chữ khắc trên tấm biển ấy: [Chó ngốc Đường Vãn Vãn, cô chính là con lừa ngốc]
Đường Vãn Vãn: “…”
Thật không hiểu nổi.
Chữ khắc trên tấm biển gỗ kia vừa nhìn là biết mới được khắc, con chó con Thẩm Khác này khắc cái trò này lúc nào vậy chứ?
Đường Vãn Vãn đập cửa: “Thẩm Khác, anh ăn của tôi mà còn dám mắng tôi à, giải thích tí đi xem nào?”
Không ai trả lời.
Đường Vãn Vãn tức đến lạnh cả người, tiếp tục đập cửa: “Thẩm Khác, anh đừng có mà trốn thủi lủi trong đấy rồi không nói gì, tôi biết anh ở nhà đấy.
Anh có gan trộm pizza chẳng lẽ lại không có gan mở cửa à.
Mở cửa nhanh lên, mở cửa.”
Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra.
Thẩm Khác vẫn ôm lấy cái pizza sầu riêng, chân phải kéo một cái thùng rác tới, khuôn mặt anh không biểu cảm mà nhìn Đường Vãn Vãn.
Sau đó a lê hấp, cả cái bánh pizza rơi vào thùng rác.
Đường Vãn Vãn: “Anh có bệnh à?”
Thẩm Khác: “Tôi nói rồi, tôi không ăn sầu riêng.”
Đường Vãn Vãn: “Anh không ăn thì lấy về làm gì?”
Thẩm Khác: “Tôi giúp cô dọn rác thôi mà.”
Đường Vãn Vãn tức tới mức bật cười: “Về sau đừng có mơ mà đến nhà tôi ăn chực!”
Chúc anh chết đói chết nghèo, phá sản tới chết, bị kim chủ nghiền tới chết luôn đi.
Không hề báo trước, đầu của Thẩm Khác đã đâm vào trong thùng rác.
Đường Vãn Vãn: “…”
Đường Vãn Vãn: “Giờ nhặt lại để ăn cũng đã quá muộn rồi.”
Hơn nữa, cái động tác chui đầu vào thùng rác này??
Cũng không sao cả nhưng có cần phải thế không?
“Này, này, này, thế là được rồi đấy.” Đường Vãn Vãn gọi anh.
Thẩm Khác không phản ứng.
“Anh còn tìm nữa là dễ đụng phải thủy tinh lắm đấy.” Đường Vãn Vãn gọi anh ta mấy tiếng nữa, phát hiện có cái gì đó không đúng cho lắm, cô có chút luống cuống, vội vàng ngồi xuống lay lay anh ta: “Được rồi, được rồi.
Cho dù sau này anh không có cơm ăn thì tôi cũng đâu thể trơ mắt nhìn anh chết đói được đâu.
Anh đến nhà tôi ăn chực cũng được, cũng chỉ là thêm một đôi đũa thôi mà.”
Dù sao tôi cũng là bố của anh mà.
Thẩm Khác đội thùng rác mà đứng dậy.
Mẹ nó… Lại đột nhiên ngủ thiếp đi rồi.
Đường Vãn Vãn duỗi tay đỡ cái thùng rác trên đầu anh xuống, miếng pizza sầu riêng cứ thể rơi trên mặt anh.
Thẩm Khác: “…”
Đường Vãn Vãn: “…”
Chết lặng.
Đường Vãn Vãn ôm thùng rác, bảo vệ tim gan phèo phổi của mình, phòng thủ nếu như Thẩm Khác đột nhiên điên lên mà đánh cô.
Mí mắt của Thẩm Khác hơi nâng lên, anh nhìn cô một cái rồi yên lặng đi vào trong nhà.
Mấy miếng bánh pizza xấu xa rơi xuống đất anh cũng chẳng thèm để ý, trực tiếp đi vào phòng vệ sinh.
Đường Vãn Vãn nhẹ nhàng đặt cái thùng rác xuống, đóng cửa phòng 602 thật cẩn thận, rồi chạy như bay về nhà, khóa cửa lại.
Cô cảm thấy, Thẩm Khác đi vào phòng vệ sinh có lẽ là để tìm thùng rác, sau đó anh ta sẽ ấn cô vào trong cái thùng rác ấy.
Cô không tin anh ta sẽ yên lặng như vậy.
Phì.
Tôi sẽ không mắc bẫy của anh đâu.
Vậy mà cả đêm lại chẳng có chuyện gì xảy ra.
Thẩm Khác cũng chẳng đến tìm cô.
Anh ta nhịn được à? Không phải anh ta định nuốt cơn tức này lại rồi xuất một chiêu cao thủ cuối cùng đấy chứ?
Đường Vãn Vãn dậy từ rất sớm, im hơi lặng tiếng chuồn khỏi nhà, lái xe máy đến nhà của Chu Châu lánh nạn.
Đi đến giữa đường, não bộ của cô đột nhiên ngoặt một đường—— Thẩm Khác nào có lý do gì để ấn cô vào thùng rác chứ.
Tối ngày hôm qua cũng có phải cô ấn đầu anh vô thùng rác đâu.
Rõ ràng là do bản thân anh ta tự chui đầu vào thùng rác để tìm pizza ăn mà, sao trách cô được chứ?
Đúng vậy mà.
Hại cô không công chờ cả đêm, sáng sớm ra còn bị dọa tới mức trốn ra ngoài.
Nếu cô đã ở trên đường, hơn nữa cũng đã hẹn với Chu Châu từ trước rồi, vậy thì cô tiếp tục đi vậy.
Cô rất nhanh đã tới nhà của Chu Châu.
Hôm nay là chủ nhật, Chu Châu ở nhà nghỉ ngơi.
Chu Châu vừa mở cửa: “Hôm nay cậu không phải đi xem mắt à?”
Đường Vãn Vãn: “Aiz, đừng nhắc tới nữa.”
Chu Châu: “Thế hôm nay không phải làm cơm cho ông thanh mai trúc mã kia à?”
Đường Vãn Vãn: “Aiz.
Đừng nhắc tới nữa.”
Chu Châu: “…”
Đường Vãn Vãn chơi với Đại Chúa Đất một lúc, lại thở dài một hơi.
Chu Châu cắt cả một đĩa xoài rồi í ới gọi cô ăn cùng.
Đường Vãn Vãn rửa tay, vừa ăn được hai miếng, đột nhiên vỗ bàn một cái: “Đ*t!”
“Đ*t ai?” Chu Châu nhai xoài: “Đ*t ai mình cũng đều ủng hộ cậu hết á.
Nhưng mà mình kiến nghị, người đầu tiên tốt nhất là tên thanh mai trúc mã kia của cậu.
Làm quan thì được ăn lộc vua, hơn nữa anh ta đẹp trai như thế, dù sao cũng không lỗ mà.”
Đường Vãn Vãn: “…”
Đường Vãn Vãn: “Ý mình nói là cuối cùng mình cũng biết tại sao mấy ngày nay bộ dạng của Thẩm Khác cứ như phụ nữ có thai rồi.”
“Bộ dạng phụ nữ có thai là như nào má?”
“Nhìn thấy mình thì ngứa mắt, gặp phải mình thì buồn nôn, thậm chí còn muốn đánh mình luôn ấy chứ.”
“Mấy hôm trước mình đọc được một tin, hình như nói là đàn ông có thể sinh con với khỉ đột được đấy.”
“Tin gì vậy?”
“Tin lá cải đó.”
Đường Vãn Vãn: “…”
Lần nào nói chuyện với Chu Châu là y như rằng có thể bị lừa chạy vòng bốn phương tám hướng.
Dứt khoát không thèm để ý tới Chu Châu, dùng một hơi kể lại toàn bộ sự việc cô đã để cho Thẩm Khác ăn món tôm bóc vỏ xào với xoài trong buổi tối xem mắt ngày hôm đó cho Chu Châu: “Thẩm Khác bị dị ứng với xoài!”
Đường Vãn Vãn dùng tăm xiên một miếng xoài, nói: “Hồi lớp một tiểu học, Thẩm Khác ăn hết một cái bánh mì vị xoài tí thì bị dị ứng chết luôn.
Lần trước khi đi xem mắt mình bắt anh ta ăn tôm xào với xoài, có khi anh ta nghĩ mình muốn hạ độc anh ta rồi không.”
Chu Châu: “Cậu dám trốn sau lưng mình đi xem mắt à? Đối tượng xem mắt là ai? Làm việc gì? Đẹp trai không? Cậu với thanh mai trúc mã và cả đối tượng xem mắt kia còn có thể đi xem mắt cùng nhau cơ á? Đối tượng xem mắt lần trước ở quán rượu cậu không quan tâm nữa à? Vị cảnh sát đó cậu quên rồi sao? Đường Vãn Vãn, hiện tại cậu một chân đạp mấy thuyền vậy hả?”
Đường Vãn Vãn bị một chuỗi câu hỏi của Chu Châu làm cho ngơ ngác.
Nửa tiếng sau, cuối cùng đã giải thích xong tất cả mọi chuyện.
Chu Châu: “Vậy ý là cậu với người tên Cao Bằng Phi kia không liên lạc với nhau à? Hai người không có hảo cảm với nhau à?”
Đường Vãn Vãn: “Cao Bằng Phi là ai?”
Chu Châu: “Cái người cảnh sát muốn tiếp tục xem mắt ở quán rượu ấy.
Là người có đôi mắt cực tốt ấy.”
Đường Vãn Vãn: “…”
“Chưa từng liên lạc luôn.” Một lúc sau, Đường Vãn Vãn lại nói: “Hình như tất cả các buổi xem mắt của mình chỉ xảy ra một lần hay sao ý.
Ăn cơm, xem mắt xong cũng chẳng đi đến đâu cả.”
Không biết Chu Châu đang nghĩ gì, yên lặng ôm lấy Đại Chúa Đất, không tiếp lời.
Đường Vãn Vãn gửi cho Thẩm Khác một tin nhắn: [Tôi không có ý muốn hạ độc anh đâu.]
Thẩm Khác không trả lời.
Đường Vãn Vãn: [Buổi tối xem mắt ngày hôm ấy, tôi chỉ tiện tay lấy một đĩa thức ăn đưa cho anh thôi, nhất thời không để ý trong đó có xoài.]
Thẩm Khác vẫn không trả lời như cũ.
Phòng 602 tiểu khu Hạnh Phúc.
Thẩm Khác đang cáu, cáu con AI Đường Mông Chó kia.
Mấy năm trước, anh đã thiết kế ra một phần mềm nhỏ, phần mềm này có thể mô phỏng nhân vật để giao tiếp cùng với con người.
Chỉ cần đưa vào người mà bạn cần giao tiếp, nó sẽ mô phỏng theo người này mà giao tiếp với bạn.
Tác dụng không quá to tát, dùng để giải trí là chính.
Nếu như vẫn tưởng tượng không ra, thì có thể tham khảo siri*.
(*ý là con phần mềm có tác dụng tương tự siri ấy.)
Thẩm Khác thiết kế AI Đường Mông Chó này.
Đúng như cái tên của nó, đúng là định chế theo chiều cao cân nặng Đường Vãn Vãn.
Thiết kế của con AI Đường Mông Chó này, là dùng ký ức và ấn tượng của Thẩm Khác đối với Đường Vãn Vãn thời điểm trước khi xuất ngoại để thiết kế.
Mấy năm này, Thẩm Khác và con AI Đường Mông Chó này cực kỳ ăn khớp.
Con AI Đường Mông Chó này cùng anh đi học, ăn, ngủ, nghỉ, i*, nói chuyện… Thậm chí có năm đến sinh nhật anh, tất cả mọi người bao gồm cả anh cũng quên mất.
Nhưng rạng sáng ngày sinh nhật hôm đó, con AI Đường Mông Chó này đột nhiên hát bài hát sinh nhật, sau đó nói: “Sâu Sắc Kiểm Điểm, tôi muốn ăn bánh ngọt, phải là miếng thật to ấy.”
Có lúc Thẩm Khác còn cảm thấy con AI Đường Mông Chó này còn có lòng thương người hơn con người nữa.
Mãi cho đến khi anh dọn về tiểu khu Hạnh Phúc.
Sau mỗi ngày tiếp xúc với Đường Vãn Vãn, Thẩm Khác đều sẽ ghi chép lại lời nói, hành động của cô, sau đó bổ sung số liệu trong chương trình của con AI Đường Mông Chó.
Điều chỉnh tham số, điều chỉnh âm sắc thanh điệu, cố gắng biến âm thanh, tư duy của con AI giống với Đường Vãn Vãn hiện tại nhất.
Sau khi con AI Đường Mông Chó được cài lại xong, kể từ đó cũng không bao giờ ân cần hỏi han quan tâm anh nữa, ngược lại lại đùng đùng nổi giận với anh.
Ví dụ như hiện tại, vừa mới đổi mới lại chương trình.
Thẩm Khác mở cửa tủ tìm quần áo, tiện mồm hỏi một câu: “Đường Mông Chó, tôi muốn ra ngoài, xem xem tôi nên mặc cái quần nào đây.”
Thực sự anh chỉ tiện mồm nói mà thôi, cũng không nghĩ tới việc nó sẽ trả lời, và cũng không nghĩ tới việc nghe theo nó.
Kết quả…
AI Đường Mông Chó: “Thẩm Khác, mông của anh bị máy xúc chèn qua rồi.
Anh tốt nhất nên mặc loại quần chịu được lực ép đi.”
Thẩm Khác: “??”
Thẩm Khác tiện tay lấy một bộ quần áo mặc lên người, lại hỏi: “Đường Mông Chó, cô vẫn đi xem mắt à?”
AI Đường Mông Chó: “Đi chứ.”
Thẩm Khác: “Với ai?”
AI Đường Mông Chó: “Dù sao cũng không phải anh.”
Thẩm Khác: “Trương Tông Chính rất tốt à?”
AI Đường Mông Chó: “Tốt hơn anh.”
Thẩm Khác: “Cô thích Trương Tông Chính à?”
AI Đường Mông Chó: “Hihihi.”
Thẩm Khác: “Tôi không tin Trương Tông Chính thích sự thích cô.”
AI Đường Mông Chó: “Tôi tin.
Tôi biết mọi người đều thích tôi mà.”
Thẩm Khác: “Có cái cục cớt ấy.
Tôi có thích cô đâu.”
AI Đường Mông Chó: “Bủm…”
Đánh cho anh một quả rắm, âm thanh mô phỏng cực kỳ giống thật.
Thẩm Khác: “Đường Mông Chó, cô thừa nhận đi, chắc chắn là vừa nhìn cô đã thích tôi.”
AI Đường Mông Chó: “Thế anh nhìn lại đi xem nào?”
Thẩm Khác: “…”
Anh quyết định sẽ tuyệt giao với Đường Mông Chó..