(|) của Thẩm Khác bị máy xúc ép qua.
—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]
Đường Vãn Vãn không bao giờ nghĩ rằng, cô có thể đẩy một người đàn ông ra bậc thềm.
Trong nháy mắt, người đàn ông một đường lăn thẳng tới góc tường dưới bậc thang, cô và nhân viên dọn nhà đều không chắn được.
Nhân viên dọn nhà xông tới dìu anh, Đường Vãn Vãn chạy theo kiểm tra vết thương, luôn mồm xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, không phải tôi cố ý đâu.”
Lúc lăn xuống, người đàn ông kịp thời dùng tay ôm lấy đầu, hiện tại nằm ở góc tường, vẫn duy trì cái tư thế ôm đầu này nửa ngày không nhúc nhích.
Hai mắt nhắm nghiền, giống như đã mất tri giác.
Đường Vãn Vãn bị dọa.
Trong nháy mắt chỉ có một ý nghĩ: xong rồi, mình giết người rồi, mình phải ngồi tù rồi, còn một đống máy xúc đang cần mình cải tiến tính năng giờ phải làm sao đây, trong ngục giam có máy xúc không vậy?
“Tiên sinh, ngài không sao chứ, ngài đứng lên được không?” Nhân viên dọn nhà sốt sắng mà nhìn về phía Đường Vãn Vãn: “Mau gọi 120 đi.”
Đường Vãn Vãn vội lấy điện thoại di động ra, bấm 120: “Có người lăn xuống từ cầu thang tại đường Hoa Viên tiểu khu Hạnh Phúc, gọi nửa ngày vẫn nằm bất động.”
Đầu bên kia điện thoại không biết hỏi gì đó, Đường Vãn Vãn nghe xong, lòng như tro tàn: “Có lẽ chết rồi.”
Nghe theo hướng dẫn, Đường Vãn Vãn đưa tay thò vào trước mũi người đàn ông, từng hơi thở sâu ổn định thổi lên lòng ngón tay của cô, Đường Vãn Vãn mừng như điên: “Anh ấy chưa chết! Anh ấy còn thở! Tôi không giết người!”
Sau khi gọi điện thoại cho 120, Đường Vãn Vãn cúp điện thoại ngẩng đầu, phát hiện người đàn ông đã ngồi dậy được.
Anh dựa lưng vào vách tường, hung dữ nhìn chằm chằm cô, khuôn mặt vẻ mặt vô cùng vặn vẹo, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô, đem lột gân rồi bỏ xuống chảo dầu.
“Anh không sao chứ? 120 lập tức tới ngay.” Đường Vãn Vãn nhìn khuôn mặt này của anh, đột nhiên trừng lớn hai mắt, không dám khẳng định mà nói: “Thẩm...!Khác?”
Thẩm Khác dùng ngón tay cái quệt qua khóe môi, không nói gì.
Vừa nãy anh lại ngủ thiếp đi rồi.
Đường Vãn Vãn không thể tin được: “Anh là Thẩm Khác?”
Thẩm Khác âm thanh lạnh nhạt: “Chắc tôi là ông nội của cô đấy.”
Đường Vãn Vãn lúc này mới xác định, ngài đây chính là Thẩm Khác.
Đại thiếu gia thứ thiệt, Thẩm Khác.
Người đàn ông quý giá nhất thành phố Đồng, Thẩm Khác.
“Thẩm Khác, tôi là Đường Vãn Vãn, Đường Vãn Vãn ở phòng 601.” Đường Vãn Vãn được nước nói tiếp: “Sao anh lại tới đây? Đến xem tên chúa đất nào đã mua nhà của anh à?”
Môi Thẩm Khác nhếch lên một đường, không lên tiếng.
Đường Vãn Vãn phủi phủi đống bụi đất trên ống quần của anh, bị Thẩm Khác tát vào tay một cái bảo đi ra.
Tòa nhà trong tiểu khu Hạnh Phúc là mô hình một cầu thang hai hộ, trên tầng 6 có hai hộ gia đình.
Rất lâu về trước, Đường gia ở phòng 601, đối diện là phòng 602 của ông bà nội Thẩm Khác
Bố mẹ của Thẩm Khác bận bịu chuyện làm ăn không thời gian chăm sóc con trai, nên đưa Thẩm Khác đến nhà ông bà nội, năm đó hắn mới 6 tuổi.
Từ đó về sau, trở thành hàng xóm đối diện của Đường Vãn Vãn.
Thẩm Khác ở đây đến tận năm cấp 2.
Năm lớp 8, Thẩm gia thăng quan tiến chức như diều gặp gió, một đêm vọt tận lên mây, liền đón Thẩm Khác và Phú Quý Oa, ông nội Thẩm và bà nội Thẩm cũng được đón đi, phong 602 liền không người ở.
Nhiều năm như vậy vẫn vườn không nhà trống, không cho người ngoài thuê mà cũng chẳng bán đi.
Đường Vãn Vãn hỏi Thẩm Khác trong weixin, nhà của ông nội Thẩm có phải bán đi rồi không, thuận tiện sân si phong cách trang trí của người mua nhà, còn đặt cho người này một biệt danh “Chúa Đất.”
“Sao anh dám ngồi trên giường mỹ nhân của chúa đất? Theo khẩu vị của chúa đất thì không chừng giường mỹ nhân này là đồ cổ đào từ trong mộ cổ ra đấy.”
Đường Vãn Vãn thấy Thẩm Khác không chảy máu, trên người cũng không có vết thương rõ ràng, bắt đầu sân si tên “Chúa đất” hàng xóm mới.
Cô không có chút hảo cảm nào với tên hàng xóm mới này.
Tiếng ổn sửa nhà khiến cho cô phải chuyển đến sống cùng bố mẹ, kết quả đến đó bị ép đi xem mắt, đè đầu trên đường kết hôn, mỗi ngày đều sống khổ cực lầm than.
Ngoại trừ nguyên nhân này không đề cập tới, có lần cô đến xem tiến trình sửa sang của phòng 602, bị các bác thợ sửa xua đuổi, nói cái gì mà một viên gạch đất trong phòng còn quý hơn gạch vàng, giẫm hỏng góc nào có bán cô đi cũng không đền nổi.
Ngốc X Chúa đất, tiền trang trí hoàn toàn có thể mua lại toàn bộ tòa nhà rồi đấy.
Trong lúc đợi 120 tới, Đường Vãn Vãn tiếp tục sân si: “Trong đầu Chúa đất có ý hãm hại… Càng nhìn chiếc giường mỹ nhân này tôi càng cảm thấy khiếp sợ.
Sức lực của tôi có hơi lớn, nhưng cũng không đến mức tùy tiện đẩy tay môt cái là có thể đẩy anh văng ra.”
Đường Vãn Vãn nói tới chính mình cũng tin, rụt đầu rụt cổ ngẩng đầu khinh thường, lẵng lặng nhìn giường mỹ nhân ở góc hành lang, nhẹ giọng nói tiếp: “Có phải giường mỹ nhân không nhận chủ hay không? Không phải Bá Vương khí thì không trấn được?”
Thẩm Khác cười gằn: “Ha ha.”
Đường Vãn Vãn nhất thời cảm thấy chung quanh lạnh mấy độ: “Không phải là anh sợ rồi chứ?”
Thẩm Khác tiếp tục cười gằn: “Ha ha ha.”
Đường Vãn Vãn trong nháy mắt nổi da gà.
120 rất nhanh đã đến, nhân viên y tế kiểm tra cơ thể ngay tại chỗ cho Thẩm Khác, Đường Vãn Vãn ở một bên quan sát hắn.
Dáng vẻ có khí chất, ra dáng lắm, đặc biệt là nốt ruồi lệ ở khóe mắt trái, lộ ra mấy phần phóng lãng – lêu lổng, nhíu mày trong lúc lơ đãng cũng có chút cấm dục.
Anh bình tĩnh đứng lên, một bên cà lơ phất phơ mà phối hợp với bác sĩ giơ cánh tay lên, vừa trêu đùa cô y tá nhỏ, trêu đến mức mặt mày cô y tá nhỏ cong lại, lộ ra đôi tai hồng hồng.
Dần dần chồng lên bộ dáng thiếu niên mặc đồng phục không chút chính trực, đều rất thích trêu chọc cợt nhả mấy cô gái nhỏ.
Đường Vãn Vãn bĩu môi, xem ra mấy năm nay tiếp thu được không ít giáo dục thân sĩ của nước Anh rồi.
Năm lớp 8 ấy sau khi Thẩm Khác rời khỏi tiểu khu Hạnh Phúc, học kỳ II lớp 11 đã đi tới nước Anh.
Tính toán thời gian, gần mười năm trôi qua, có vẻ như đây là lần thứ hai gặp anh.
Đầu năm nay, nhóm bạn học trung học cơ sở tổ chức một buổi tụ tập, đó là lần đầu tiên Đường Vãn Vãn gặp lại Thẩm Khác.
Lúc đó suýt chút nữa cô không nhận ra anh, nghe nói anh mới từ nước Anh trở về.
Ngày đó anh ít nói, thậm chí không chủ động tán gẫu cùng Đường Vãn Vãn.
Vẫn là nhờ lớp trưởng động, hai người mới khách khí mà kết bạn Weixin, sau đó cũng không tương tác nhiều.
Một ngày sau buổi tụ tập bạn học một tuần, phòng 602 đột nhiên bắt đầu sửa sang.
Lúc đó Đường Vãn Vãn có nghi hoặc, mở Weixin của Thẩm Khác, hỏi Anh tình huống của phòng 602.
Thẩm Khác đối với cô rất lạnh nhạt, trong ký ức cô liên tiếp sân si phỉ nhổ người mua nhà Ngốc x Chúa đất, Thẩm Khác cũng chẳng đáp lại, khiến cho cô giống như một kẻ đầu cơ ôm đùi bạn học phú hào vậy.
“Não chấn động...!”
Đường Vãn Vãn chính đang mất hồn, đột nhiên nghe được ba chữ “Não chấn động” này, giật mình một cái rồi tỉnh lại trong nháy mắt: “Bác sĩ, anh ta té tới mức chấn động não rồi?”
Ánh mắt Thẩm Khác bổ qua.
Cô y tá nhỏ hé miệng cười.
“Hiện tại thì không.” Bác sĩ nói: “Trước tiên nghỉ ngơi hai ngày quan sát tình huống, nếu như khó chịu thì đi bệnh viện khám bệnh.”
Đường Vãn Vãn thoải mái thở ra một hơi dài.
Đại thiếu gia Thẩm gia của thành phố Đồng, trong nhà có quặng mỏ chờ Anh kế nghiệp.
Nếu thật sự té tới mức chấn động não, dù cô có chín cái mạng cũng không đền nổi.
Bác sĩ kiểm tra hết lần này đến lần khác, xác định ngoại trừ có khối máu ứ đọng trên cánh tay anh, còn lại không có vấn đề gì.
Cấp cứu 120 làm việc rất căng thẳng, nếu Thẩm Khác không có vấn đề, sau khi bác sĩ dặn vài câu liền nhanh chóng rời đi.
Lúc sắp đi, cô y tá nhỏ lén lút nhét vào tay Thẩm Khác một tờ giấy, Thẩm Khác nhìn cô nàng một chút, cô nàng đỏ mặt vội vã xuống lầu.
Nhân viên dọn nhà thấy Thẩm Khác không sao, bèn lên lầu tiếp tục dọn đồ dùng trong nhà về phòng 602.
Hàng lang chỉ còn hai người bọn họ, đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Đường Vãn Vãn nhìn Thẩm Khác, thử dò xét nói: “Thật sự không cần phải đi bệnh viện khám lại à?”
Thẩm Khác ngáp một cái, mắt nhìn thẳng đi về phía lầu trên.
Đường Vãn Vãn nhỏ giọng: “Lúc trước ở công xưởng của tôi có một công nhân, từ trên một cái giá ba chân cao ngã xuống.
Ngày hôm đó người công nhân đó vẫn nhảy nhót tưng bừng chẳng có chút chuyện gì, ngày hôm sau lại đột nhiên tèo rồi.”
Thẩm Khác dừng lại, xoay người đi xuống.
Đường Vãn Vãn tưởng là Anh muốn đi bệnh viện, vừa định nhấc chân đi cùng anh, trên trán đột liên nặng lại
Thẩm Khác giơ tay ấn trán của cô, trực tiếp đẩy cô lên trên tường.
Lúc Đường Vãn Vãn tưởng rằng một giây sau hắn sẽ lôi đầu của cô đập lên trên tường, thế mà Thẩm Khác buông lỏng tay, cầm tờ giấy mà cô y tá nhỏ đưa cho anh cuốn thành một cây gậy, chọc chọc khóe môi cô: “Đường Đại Uyển*, nếu không cần miệng nữa thì có thể quyên góp cho lừa đấy.”
(* Đại Uyển: bát to.)
Đường Vãn Vãn bị anh chọc đến bối rối, đứng bất động mặc anh chọc nửa phút, hồn mới bay về.
Khóe miệng cô giật giật: “Sâu Sắc Kiểm Điểm, đầu của anh nếu không cần cũng có thể cắt đi làm cầu cho lừa đá đó.”
Một giây trở về hiện trường học sinh tiểu học cãi nhau.
Thẩm Khác mím môi môi, trực tiếp nhét tờ giấy vào trong miệng cô, quay người lên lầu.
Lúc tiểu học, Đường Vãn Vãn là một cô bé mập, bắt dùng để ăn cơm phải gấp hai lần bát của Thẩm Khác, Thẩm Khác đặt cho cô một biệt danh “Đường Đại Uyển”.
Tuy rằng sau khi cô lớn hơn, đã không dùng bát to để ăn cơm và cũng chẳng còn hình tượng của cô bé mập nữa từ lâu, Thẩm Khác vẫn gọi cô như vậy cho đến tận lúc học trung học phổ thông.
Lúc Thẩm Khác mới chuyển đến tiểu khu Hạnh Phúc, nhìn rất yên tĩnh và thẹn thùng, như một con cừu nhỏ thuần khiết và hiền lành.
Đường Vãn Vãn bắt nạt hắn không ít lần.
Sau đó mới biết hắn chính là hỗn thế tiểu ma vương khoác lên mình cái áo thiên sứ, gây thị phi từ trên trời xuống dưới đất, kiểm điểm còn là chuyện thường như cơm bữa, gần như mỗi lần mở đầu đều viết “Em sâu sắc kiểm điểm…”.
Đường Vãn Vãn thích thú đặt cho anh biệt danh “Sâu Sắc Kiểm Điểm.”
Mỗi khi anh gọi cô là Đường Đại Uyển, cô liền gọi anh là Sâu Sắc Kiểm Điểm.
Bao nhiêu năm vẫn không thay đổi, vô cùng trẻ con.
Đường Vãn Vãn vứt tờ giấy trong miệng ra, cảm thấy khóe môi nhất định bị anh chọc tới sưng lên rồi, lại tê tê đau đau, không biết có chảy máu hay không.
Bạch bạch bạch cô chạy nhanh vài bước đuổi theo Thẩm Khác.
Cô vốn định trả thù dùng giấy chọc miệng anh, nhưng lập tức nghĩ đến việc cô vừa đẩy anh lăn xuống từ cầu thang, tính ra là anh chịu thiệt.
Do dự như vậy một hồi, Thẩm Khác đột nhiên vội xoay người lại.
Đường Vãn Vãn lảo đảo suýt chút nữa giẫm hụt bậc thang, dưới tình thế cấp bách, đưa tay nắm lấy cánh tay anh.
Coong Keng.
Một chiếc cúc áo sơ mi của Thẩm Khác đứt ra, ngay đúng chỗ cơ ngực.
Oa.
Căng mà không phồng, so với công nhân ở phân xưởng còn đẹp mắt hơn, là kiểu mà cô thích nhất.
Không ngờ nhìn anh trắng nõn lịch sự như vậy, bên trong thế mà rất được.
“Nhìn đủ chưa?” Thẩm Khác cười mà tựa như không cười.
Đường Vãn Vãn chột dạ, lập tức buông cánh tay anh ra: “Không phải là do tôi làm đứt, là nó tự mở ra đấy chứ.”
Thẩm Khác cụp mắt nhìn lồng ngực bị phơi bày, không hề có ý đưa tay thắt lại, nhấc mí mắt lên trêu chọc cô một chút: “Phận ế từ thuở lọt lòng khát khao thế sao?”
Đường Vãn Vãn: “......”
Ánh mắt của cô trượt qua ngực anh, giọng điệu khinh thường nói: “Chẳng đẹp gì, không bằng công nhân phân xưởng.”
Thẩm Khác từ trên cao quan sát cô, cuối cùng tầm mắt rơi vào trước ngực cô ngực, nói: “Sao mà bằng cô bị máy xúc ép qua được.”
Đường Vãn Vãn: “......”
Bộ đồ mà hiện tại cô đang mặc hay kể cả là bộ công trường liền quần kia, mặc dù là bản cải tiến, styles càng giống bộ liền quần thời thượng.
Nhưng bởi vì nó rộng, nên hoàn toàn không lộ ra dáng hình, khu 32C nhìn chẳng khác gì phong cảnh khu AAAAA cả.
(*AAAA là số áo ngực nhỏ nhất.)
Anh mới bị máy xúc đè qua ấy, cả nhà anh bị máy xúc đè qua ấy.
Thẩm Khác ung dung thong thả cài khuy áo, nhấc chân bước lên cầu thang, không thèm nhìn cô.
Khoé mắt Đường Vãn Vãn đúng lúc nhìn thấy mông của anh được bao bọc trong chiếc quần Tây màu đen, căng mọng tràn đầy hiệu quả vị giác, lại vểnh lên.
Đường Vãn Vãn: “Thẩm Khác, cái mông của anh hình như là bị máy xúc ép qua hay sao ấy.”
“......”
Thẩm Khác làm bộ không nghe thấy, tiếp tục đi lên trên không dừng lại.
Đường Vãn Vãn bĩu môi theo sau, trong tay cầm tờ giấy kia nghịch nghịch.
Mặt sau của tờ giấy là số điện thoại cùng mã weixin được y tá nhỏ viết tay, chính diện là tư liệu của bệnh viện viết bằng thể chữ in, nhìn kỹ, haha, hoá ra là một đoạn viết về bệnh lý khoa tiết niệu.
“Thẩm Khác, y tá nhỏ đưa cho anh đấy.” Đường Vãn Vãn nâng tờ giấy bên trong tay lên, cười hì hì nói: “Cô ấy chẩn đoán hệ thống đường tiết niệu của anh có vấn đề sao?”
Thẩm Khác: “Có vấn đề hay không, không phải cô mới vừa nếm qua à?”
Đường Vãn Vãn: “......”
Tờ giấy có chút ướt, mặt trên còn dính nước bọt của cô.
Cô vừa “Nếm” qua tờ giấy này, không sai, nhưng ý tứ trong lời nói của anh? Ý nói là cô nếm qua à?
Đồ bỏ đi, đồ đầu chỉ toàn phế liệu màu vàng.
Cô ghét bỏ cầm tờ giấy nhét vào trong tay Thẩm Khác, bị anh càng thêm ghét bỏ đẩy ra.
Đường Vãn Vãn: “Phía trên này có phương thức liên lạc mà y tá nhỏ để lại cho anh đấy.”
Thẩm Khác: “Cho nên?”
Đường Vãn Vãn thành khẩn nói: “Anh nên lấy lại để liên lạc với cô ấy đi.”
Thẩm Khác không có tâm tình gì liếc nhìn cô: “Cô học thuộc rồi nhớ hộ tôi luôn đi.”
Đường Vãn Vãn: “??”
Đường Vãn Vãn: “Có muốn tôi thay anh hẹn với cô ấy không?”
Thẩm Khác: “Cũng được.”
Mắt Đường Vãn Vãn trợn trắng: “Anh cho rằng anh là Hoàng Đế à?”
“Tôi là.
” Thẩm Khác đột nhiên nắm chặt gáy cô, cười híp mắt nhổ ra từng chữ: “Chúa đất.”.