Vừa Nhìn Anh Liền Thích Em


Hoá ra Thẩm Khác vốn chính là chúa đất QAQ.
Sao càng nhìn vẻ mặt này lại càng cảm thấy ngại ngùng vậy, như kiểu hai quả trứng gà kẹp một quả chuối tiêu ngầu lòi vậy.
Mình nhất định là lây bệnh của Chu Châu rồi, QAQ gạch đi thôi, gạch đi thôi.
—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]
Đường Vãn Vãn có chết cũng không nghĩ tới, cô sẽ bị Thẩm Khác giam cầm cả một đêm.
Ngày hôm qua Thẩm Khác xách cô như xách con mèo chết vào phòng 602, một chữ cũng chưa nói, trực tiếp nhấc cô ném vào bên trong giường mỹ nhân, dùng băng dính đen trói chặt lại, sau đó đặt play*, mặc cô kêu to, anh thích làm cái gì thì làm cái đấy.
(*Bản gốc: 放置play tức là thông qua hình thức hành hạ đối phương, khiến cho đối phương đau đớn về mặt tinh thần.)
Đợi đến khi trời tối
Thẩm Khác rốt cục mở miệng nói câu đầu tiên: “Chúa đất đào giường mỹ nhân từ trong mộ cổ? Không phải Bá Vương khí thì không trấn được? Đường Vãn Vãn, tôi nhìn thấy cô có Bá Vương khí đấy, đêm nay cô ở lại trấn giường nhé?”
Đường Vãn Vãn lúc đó khóc thút thít nói: “Thẩm Khác, tôi sai rồi.”
“Cô không sai, giường mỹ nhân đúng là đồ cổ.” Thẩm Khác ngồi xếp bằng đối diện với cô, cầm điện thoại lên bắt đầu đọc truyện kinh dị.
Không sai, đọc truyện kinh dị.
Những câu chuyện kinh dị mà anh tìm được vô cùng đặc sắc, tình tiết nội dung các kiểu cực phẩm, phối hợp với giọng đọc tốt của anh, lại có hiệu quả như chương trình phát thanh.

Đường Vãn Vãn không tiền đồ nghe một cách mê ly.
Kết cục của việc mê muội truyện kinh dị là — gần như bị dọa đến đái ra quần.
Tên chó Thẩm Khác này, đọc được giọng nam lại giả được giọng nữ, có thể hoá già cũng có thể hoá trẻ con, lúc đến tình tiết cao trào còn có thể tự cài thêm Bgm. 
Căn phòng không bật đèn, đen sì sì, chỉ có ánh sáng xanh từ màn hình điện thoại di động, chiếu hết lên trên mặt anh, làm nổi bật khuôn mặt trăng trắng của anh. 
Thành công doạ Đường Vãn Vãn khóc ra đấy.
Khó khăn lắm mới ngủ được, sáng sớm vì nhịn đi tè mà tỉnh dậy, vừa mở mắt đã thấy gương mặt một người đàn ông – Thẩm Khác đang ngồi xổm trước mặt cô, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.
Hồn phách Đường Vãn Vãn như bay đi, thăng thiên ngay tại chỗ, suýt thì tè ra.
Thẩm Khác răng rắc cắn một miếng táo xanh, cười đến mức không nhìn thấy tổ quốc, vô cùng biến thái.
Buổi tối, quán bar Lục Dạ.
Bị việc giường mỹ nhân và truyện kinh dị quậy cả một đêm, Đường Vãn Vãn đau lưng mỏi eo, chân chuột rút.

Hôm nay lại vì chuyện không đi xem mắt mà bị mẹ oanh tạc, cô chạy ra ngoài hẹn Chu Châu đi uống rượu.
Đường Vãn Vãn xoa tay đấm chân: “Có một tên đàn ông trói cậu vào giường mỹ nhân…”

“Không thể nào.” Chu Châu ôm một con chó nhà, đang dạy nó cách dùng ống hút đã uống sữa dê: “Chỉ có chuyện mình trói anh ta thôi.” 
“Nếu như.” Đường Vãn Vãn nhấn mạnh: “Nếu như có một người đàn ông trói cậu vào giường mỹ nhân, cả đêm lại đọc cho cậu nghe truyện kinh dị.

Cậu sẽ làm thế nào để trả thù hắn?”
Dưới sự che chở của ánh đèn mờ mịt, Đường Vãn Vãn lặng lẽ lấy tay đặt ở trên bụng, ấn ấn bàng quang, nhỏ giọng lầm bầm: “Chúa đất đáng chết, đừng có mà lọt vào tay tôi, không thì bàng quang của anh sớm muộn gì cũng bị tôi chơi chết.”
Chu Châu đột nhiên nói: “Thiến anh ta đi.”
“Khụ Khụ.” Đường Vãn Vãn đỏ cả mặt.
“Mình đang nói con Đại Chúa Đất mà, tối nay là đêm cuồng hoan cuối cùng của nó, ngày mai mình phải làm phẫu thuật triệt sản cho nó rồi.”
Chu Châu nhấc mắt nhìn Đường Vãn Vãn, nụ cười hèn hạ – bỉ ổi: “Đàn ông cũng vậy thôi.

Đến trói trên ghế cũng làm rồi, vậy mà đêm ấy cũng không làm thêm cái gì khác nữa? Còn giữ lại cái ấy để làm gì chứ?”
Đường Vãn Vãn: “….”
Chu Châu là bạn cùng phòng thời đại học và cũng là bạn thân của Đường Vãn Vãn.
Chuyên ngành của hai người không giống nhau.

Đường Vãn Vãn học thiết kế chế tạo máy móc tự động hóa, còn Chu Châu là chuyên ngành y học động vật, nói đơn giản chính là thú y.

Tốt nghiệp xong liền làm việc tại một bệnh viện thú y, vì yêu thích mấy loài động vật nhỏ, nên thỉnh thoảng vẫn nhặt mấy chú chó hoang, mấy cô mèo hoang về nhà. 
“Đại Chúa Đất” là giống chó bản địa mà cô nhặt về tháng trước, tuy xấu, nhưng rất có khí thế.

Theo cách nói của Chu Châu, nhìn ánh mắt của nó liền biết cuộc đời làm chó của nó rất điên cuồng, xứng với cái tên “Đại Chúa Đất” này.
Nhìn Chu Châu có vẻ ngốc nghếch đáng yêu, lúc ngậm miệng không nói chuyện thì giống y như thiếu nữ Mạn Lý bước ra từ tiểu Manh muội.

Mà cô ấy vừa mở miệng chính là thảm họa, phong cảnh bức tranh liền chuyển sang 18+ chỉ trong vài giây. 
Đường Vãn Vãn không nhớ được lúc đầu làm sao đã làm bạn được với cô ấy, nhất định là bị vẻ bền ngoại mềm mại đáng yêu dễ lừa gạt của cô ấy lừa rồi: “Chu Châu, mình thật sự không thể tưởng tượng ra dáng vẻ của chồng cậu luôn ấy.”
“Không cần tưởng tượng đâu, phải dùng thước đo, dưới mười tám thì thôi, bỏ.” Chu Châu bình tĩnh bổ sung: “Ý mình là tuổi tác ấy.”
“......”

Tin cậu cái quỷ.

Ai lại dùng thước đo tuổi tác?
Đường Vãn Vãn yên lặng uống nước có gas, vốn muốn nói về mấy hành vi hiếm thấy của Thẩm Khác, lại bị Chu Châu ngắt lời.

Đại não của cô tạm thời đứt mạch, không nhớ ra được gì nữa.
“Đến quán bar uống nước có gas làm gì chứ.” Chu Châu rót cho cô một cốc rượu. 
Đường Vãn Vãn: “Mình lái xe máy, không thể uống rượu.”
“Đến bây giờ mẹ cậu vẫn chưa đem xe cậu đi hỏa thiêu à?”
“Đây là con ruột của mình, ai dám động đến một ngón tay của nó chứ!”
Xe máy là do Đường Vãn Vãn tự mình lắp lại, là bảo bối đó. 
Đôi mắt to ngốc nghếch đáng yêu của Chu Châu vụt sáng, ngẹo đầu: “Nhưng ai lại ngày nào cũng cưỡi* con ruột của mình được chứ?”
(*Trong tiếng trung cưỡi và lái là cùng một từ.)
Đường Vãn Vãn: “............”
Cô đẩy một bình rượu Tây đến trước mặt Chu Châu, cố gắng chặn miệng cô nàng: “Cậu uống rượu đi, uống thoải mái, mình bao.”
“Nói đi, buổi xem mặt hôm nay lại làm sao nữa?” Mặt Chu Châu không biến sắc uống nửa cốc rượu: “Nếu như chuyện không phải là người xem mặt xuất* ra trên người cậu, thì mình đây cũng chẳng kinh ngạc đâu.”
(*Xuất ở đây là xuất … đó.)
Đường Vãn Vãn: “......”
Chu Châu: “Đừng nhìn mình bằng ánh mắt đấy.

Không phải đối tượng xem mắt trước của cậu còn nôn một bãi trên mặt cậu sao?”
Đường Vãn Vãn sửa lại: “Không phải một bãi, là một nhúm rau hẹ nhỏ.”
Tháng trước xem mặt, hẹn với bên nam ở công viên trò chơi, lúc chơi trò con lắc quay mạo hiểm bên nam ở giữa không trung mà nôn ra, hộp rau hẹ ăn lúc sáng nôn hết ra ngoài.

Lúc Đường Vãn Vãn ngồi cạnh anh ta không thể tránh được bị dính một ít.


Sau khi trò con lắc kết thúc, cô đi vào rửa tay, lúc soi gương phát hiện trên mặt có dính một nhúm hẹ.
Hình ảnh trong hồi ức quá rõ ràng, trong dạ dày bốc lên một trận.

Đường Vãn Vãn uống một ngụm lớn nước có gas, đè cảm giác khó chịu trong dạ dày xuống, hỏi Chu Châu: “Cậu có nhớ Vương Tiểu Âm không?”
Chu Châu: “Là cái cô gái mang thai bị tra nam đá, sau đó lén lấy chứng minh thư của cậu đi nạo thai đó à?” 
“Ừ.” Đường Vãn Vãn nói: “Thế giới thật là nhỏ, đối tượng xem mắt của mình hôm nay là bác sĩ, anh ta làm việc ngay tại bệnh viện mà Vương Tiểu  Âm từng nạo thai.”
“Đợi đã, để mình đoán mò một chút.” Vẻ mặt của Chu Châu là vẻ mặt của quần chúng hóng chuyện: “Không phải anh ta cho rằng cậu đã nạo thai chứ?!”
Đường Vãn Vãn gật đầu: “Sau đó mẹ mình đã chửi mình một cách khốc liệt cả ngày hôm nay.”
“Con đí Vương Tiểu Âm, đáng đời bị tra nam đá.” Chu Châu như thường lệ chửi Vương Tiểu Âm một trận, sau đó như có suy nghĩ nói: “Đàn ông bây giờ đúng là tinh ranh, trước khi kết hôn thì tra nhật ký thuê phòng, giờ xem mắt thì phải tra nhật ký phá thai.”
Vương Tiểu Âm là hoa khôi của hệ khoa học và công nghệ điện tử, không cùng hệ với Đường Vãn Vãn, cũng không ở cùng ký túc.

Hai người vốn không quen không biết, nhưng năm nhất đại học đều gia nhập CLB cờ vây của trường.

Nữ sinh trong CLB ít, nên mấy nữ sinh đều quen biết lẫn nhau, thường xuyên qua lại cuối cùng Đường Vãn Vãn và Vương Tiểu Âm trở thành bạn bè. 
Năm ba đại học năm ấy, Vương Tiểu Âm bất ngờ mang thai, bạn trai là con mặt phố bố làm to không muốn chịu trách nhiệm.

Sau nhiều lần dây dưa không có kết quả, Vương Tiểu Âm rưng rưng đi bệnh viện làm phẫu thuật phá thai.
Nhà Đường Vãn Vãn ở ngay trong vùng.

Khoảng thời gian đó, ba ngày thì hai ngày cô chạy về nhà, quấn lấy mẹ Đường hầm các loại canh bổ, để trong hộp ấm mang tới cho Vương Tiểu Âm bồi bổ cơ thể.
Sau đó một lần vô tình biết được, Vương Tiểu Âm lại lén dùng chứng minh thư của Đường Vãn Vãn đi bệnh viện làm phẫu thuật.
“Đi con mẹ nó nữa.” Đường Vãn Vãn mắng một câu thô tục, rồi rót cho mình cốc rượu.
Chu Châu: “Không phải cậu lái xe máy không uống rượu sao?”
“Phiền quá.” Đường Vãn Vãn giữ quai hàm nhìn cô, hâm mộ nói: “Sao bố mẹ cậu lại không thúc giục cậu đi xem mắt đi nhỉ?”
Chu Châu: “Bọn họ sợ mình cưỡng hiếp đối tượng xem mắt.”
Đường Vãn Vãn: “......”
“Chúc cho Đại Chúa Đất ngày mai phẫu thuật triệt sản thành công công, cụng ly.” Chu Châu cụng chén rượu của Đường Vãn Vãn một cái, uống một hớp rượu, cầm điện thoại di động lên chụp một bức ảnh mờ mờ Đường Vãn Vãn đang uống rượu, lại chụp một bức ảnh HD Đại Chúa Đất dùng ống hút uống sữa, đăng lên vòng bạn bè: “Đêm cuối cùng được làm giống đực của chú chó.”
Quán bar sát vách, bên trong phòng bao Vip.
Một nhóm đàn ông đang đánh bài tú lơ khơ khí thế ngất trời, người nào thua phạt người đó làm một câu đố Sudoku.
“Thẩm đại gia, mình xin cậu đấy, cậu phạt mình uống rượu đi.


Mình không thể làm Sudoku nữa, không bằng cậu giết mình đi.” A Tấn làm bộ muốn quỳ xuống: “Mình sắp 30 rồi mà vẫn luôn mơ về khoảng thời gian thi đại học đấy, lần nào cũng mơ về lúc ngồi trong phòng thi toán, không phải không mở được mắt để nhìn đề bài thì là bút hết mực không viết được.” 
“Xạo l**.

Mày tham gia thi đại học rồi à?” Người đàn ông ngồi bên trái cầm bài tú lơ đính lên trên mặt Anh, cười mà mắng: “Vừa lên lớp 12 đã chạy sang Bắc Mĩ, mơ thi đại học kiểu quỷ gì?”
Một đám người ồn ào: “Nhanh lên nhanh lên, còn tám chị Sudoku nữa đang chờ cậu điền vào kìa.”
Thẩm Khác ngồi ngủ như không ngủ trên ghế salon, nheo mắt ném đống thẻ đề qua.
A Tam đến gần: “Thẩm đại gia, nghe nói cậu chuyển nhà à?” 
“Đọc với tôi, giữ hòa bình để về nhà.” Thẩm Khác cúi đầu lướt điện thoại, ánh mắt dừng lại ở một tấm ảnh mờ mờ, khóe môi khẽ nhếch lên, đứng dậy đi ra ngoài.
A Tam: “Cậu đi đâu vậy?”
Thẩm Khác: “Giết lừa.”
Mặt A Tam ngốc nghếch: “??”
“Mịa nó, Thẩm đại gia cuối cùng cũng đi rồi! Tôi được giải! phóng! rồi!” A Tấn xé mấy cái thẻ để Sudoku: “Tôi muốn mấy tiểu tỷ tỷ bồi tôi uống rượu!”
Trong phòng khách hai hàng quái thú Altamanzi đồng loạt nhìn cậu ta.
“Ai làm ra cái này vậy?” A Tân cả kinh nói: “Quái thú Altamanzi phiên bản người thật à?”
A Giang nhún vai: “Thẩm đại gia đấy.”
A Tấn: “Cậu ấy muốn cái gì vậy chứ? Đừng nói với tôi dưới lớp da Altanmanzi đều là tiểu tỷ tỷ nha.”
“Ha ha.” A Tam nói: “Không phải cậu ta đang làm mấy đồ chơi AI trí tuệ nhân tạo gì đó sao.

Cậu ta nói là bày trận pháp nghiên cứu.”
A Tấn không thể hiểu nổi, cái gì mà trận pháp trí tuệ nhân tạo cần mấy cô công chúa hộp đêm mặc quần áo Altamanzi, bịt kít từ trên xuống dưới chỉ để lộ một đôi mắt.
A Tam: “Có chơi nữa không?”
“Chơi cái gì?” A Tấn nhìn chằm chằm hàng gia tộc Altanmanzi một cách u oán: “Tìm điểm khác biệt à?”
“Tôi đi trước.” Người đàn ông ngồi trên mặt đất giơ một ngón tay chỉ lên: “Hàng thứ nhất người thứ ba bên trái.”
A Tấn: “......” 
A Giang: “......” 
Quán bar Lục Dạ, bên trong góc một cái ghế dài.
“Đừng đừng đừng.” Đường Vãn Vãn đè tay Chu Châu lại: “Ở đây không được.”
“Khả năng tiêu hoá của Đại Chúa Đất kém, mình xoa bụng cho nó.” Chu Châu ôm chó ngẩng mặt nhìn cô: “Cậu nghĩ mình định làm gì?”
Đường Vãn Vãn: “Xoa bóp tuyến tiền liệt cho nó?”
Thẩm Khác, người vừa đi qua: “…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận