Muốn tháo rời tay vịn máy kéo tại nhà Thẩm Khác quá đi.
—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]
Đường Vãn Vãn không muốn phí lời với Thẩm Khác, trực tiếp đưa tay đòi quần áo của anh: “Đưa quần áo, chụp ảnh.”
Thẩm Khác dựa vào cửa tủ lạnh, ngẩng cổ uống một hớp đồ uống lạnh: “Đi lấy đi.
Trong rổ quần áo trong buồng tắm ấy.”
Đường Vãn Vãn đi vào buồng tắm, vừa nhìn đã thấy rổ quần áo, bên trong chất đống đống quần áo bẩn mà anh vừa thay ra.
Nhưng điều khiến cô nghẹt thở chính là, trên cùng rổ quần áo là một chiếc quần lót của nam màu đen tuyền.
Chắc là trước khi tắm anh mới cởi ra, nói không chừng còn lưu lại nhiệt độ cơ thể trên đó.
Đường Vãn Vãn chắp tay trước ngực niệm câu Đại Bi Chú, khom lưng cố gắng cho trong lòng không có ý nghĩ gì khác, dùng đầu ngón tay bỏ quần lót sang chỗ khác, mò mẫm quần và áo sơ mi từ dưới đáy lên.
Lúc đứng dậy, trong lúc vô ý, thoáng nhìn qua hình dáng đồ sộ của quần lót, rõ ràng như được xuyên qua.
Phúc chí linh tâm*, đột nhiên cô nhớ tới lời Chu Châu nói tối hôm qua, khi anh ngồi xuống thì chỗ đó phình ra to như cái túi.
(*Khi vận may đến thì con người sẽ khôn ra.)
A di đà Phật.
Ôm quần áo rồi nhanh chóng rời khỏi buồng tắm, vùi đầu chạy thẳng tới phòng khách, thái độ kiểu phi lễ chớ nhìn, bày quần áo ra trên sô pha, chụp ảnh quay video, chỉnh lại rồi gửi cho thợ may.
Thợ may ngay lập tức trả lời: [Không phải bộ này đâu.]
Đường Vãn Vãn: [Không phải đều là quần đen áo sơ mi trắng à?]
Thợ may: [Cô xem chỗ nhãn mác ấy, bộ này không phải là đặt may ở chỗ tôi đâu.]
Đường Vãn Vãn đẩy cổ áo ra xem nhãn mác, là một nhãn hiệu xa hoa nào đó.
“Đây không phải là bộ quần áo mà anh mặc hôm dọn nhà à?” Đường Vãn Vãn quay đầu hỏi Thẩm Khác.
Thẩm Khác không đứng đắn nằm trên giường mỹ nhân xem điện thoại, nghe vậy thì giương mắt lên: “Không phải đâu.”
Đường Vãn Vãn giận tới mức không biết phát tiết ở đây: “Anh biết rõ không phải bộ này, vậy mà còn nhìn tôi ngu ngốc chụp ảnh quay video vậy à?”
“Ai biết được cô muốn bộ nào chứ!” Thẩm Khác thẳng thắn nói: “Tôi còn tưởng cô có sở thích đặc biệt, thích thu thập quần áo secondhand chứ.”
“?”
Thẩm Khác: “Tôi vừa tắm xong cô đã gấp gáp qua đây đòi quần áo của tôi, tôi còn có thể giải thích kiểu gì? Ai mà chẳng có tí sở thích kỳ quái? Tốt xấu gì cũng là hàng xóm, tôi không thể làm gì khác ngoài việc hy sinh bản thân để thoả mãn nguyện vọng của cô còn gì.
Không cần cám ơn ha!”
“Cảm ơn cái đầu anh ấy.” Đường Vãn Vãn muốn trùm quần áo dơ lên đầu anh.
Dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, Thẩm Khác cười hèn hạ: “Đường Vãn Vãn, cố lên nhé.”
Cô động đến một sợi tóc của tôi, tôi sẽ tặng cho cô một đêm nằm trên giường mỹ nhân.
Đường Vãn Vãn bĩu môi, quyết định tốc chiến tốc thắng nói chuyện quần áo: “Bộ quần áo anh mặc hôm chuyển nhà ở đâu rồi? Thợ may muốn tôi chụp ảnh quay video cho anh ta.”
Thẩm Khác: “Ném rồi.”
Gương mặt Đường Vãn Vãn kiểu anh đang đùa tôi đấy à?
“Vừa bẩn, lại hỏng, nên vứt đi rồi.” Thẩm Khác nhìn cô, không nhanh không chậm nói: “Nếu không cô lăn từ cầu thang xuống thử xem?”
Đường Vãn Vãn: “......”
“Có điều.” Thẩm Khác còn nói: “Tôi biết số thứ tự của bộ quần áo kia, cô nói cho thợ may số thứ tự quần áo, anh ta sẽ biết là bộ nào thôi.”
Đường Vãn Vãn cầm điện thoại di động lên: “OK, OK.”
Thẩm Khác chậm rì rì đọc: “tgpnjstdlv.”
Tuy giống với nick wechat của anh, thế nhưng trong mắt Đường Vãn Vãn, đây là một chuỗi mã rất luận, hoàn toàn không để ở trong lòng.
Choo nên lúc này cô nghe thấy cũng không cảm thấy có gì không ổn, còn chưa động não, đã gõ trên bàn phím dãy mã này gửi cho thợ may.
Thợ may trả lời rất nhanh: [Tôi biết đó là bộ nào, nhưng mà…]
Đường Vãn Vãn: [Nhưng mà cái gì.]
Thợ may: [Nhưng mà cân nặng và thân hình của Thẩm tiên sinh thay đổi theo từng ngày, mỗi lần may đồ đều phải đo lại một lần.
Bây giờ tôi đang ở nước ngoài, không đo được, có thể phiền cô đo rồi gửi cho tôi không?]
Thân hình và căn nặng thay đổi theo ngày? Anh là búp bê bong bóng chắc?
Nội tâm Đường Vãn Vãn điên cuồng phỉ nhổ, trả lời: [Ngày hôm trước anh ta vừa mới mặc, tôi nhìn thấy vừa lắm.
Không cần đo lại đâu, làm theo số đo lúc trước là được.]
Thợ may: [Người ngoài nghề làm sao nhìn ra được, người trong nghề chúng tôi nhìn một chút là thấy ngay.
Nghề may là nghề gia truyền của nhà tôi, từ đời ông cố tổ của tôi truyền tới tận đời nay, chú trọng nhất chính là danh tiếng, gia huấn nhà chúng tôi là “Nhất Quyết Không Để Bất Cứ Bộ Quần Áo Kém Hoàn Hảo Nào Được May Ra Từ Tay.”]
Dĩ nhiên Đường Vãn Vãn không biết nói gì.
Nói anh ta chuyên nghiệp, vẫn là anh ta chuyện nghiệp, vẫn chính là anh ta chuyên nghiệp.
Thợ may: [Thước đo rất đơn giản thôi, dùng thước cuộn phổ thông là được.
Cô đo chính xác rồi gửi cho tôi, thừa dịp nghỉ phép tôi có thời gian chạy deadline, nơi này vừa nãy cũng có vải rồi.]
Đường Vãn Vãn mắt liếc Thẩm Khác, gõ chữ: [Hay là anh nghỉ phép thì về tự đo lại đi?]
Thợ may: [Phải quý sau tôi mới về được cơ.
Lúc đó thì phải đổi quần áo theo mùa rồi.]
Đường Vãn Vãn lần lượt nói ra mấy kiến nghị, đều bị thợ may từ chối.
Cuối cùng cô đành thoả hiệp: [Vậy được rồi.]
Thợ may: [Cố lên nha.]
Cùng lúc đó, thợ may gửi cho Thẩm Khác một cái meme ok: [Thẩm đại gia, tôi đã làm xong việc anh muốn nhé.]
Thẩm Khác liền gửi cho anh ta một cái bao lì xì đỏ.
Sau mười phút.
Đường Vãn Vãn cầm thước cuộn đứng trước mặt Thẩm Khác, mặt hơi dại ra: “Đứng lên, đo đạc nào.”
Thẩm Khác chậm rãi đứng lên: “Cô không được nhân cơ hội sàm sỡ tôi đấy nhé.”
Đường Vãn Vãn: “… Yên tâm.”
Thẩm Khác im lặng cười một tiếng, phối hợp với cô đứng dậy: “Đo vai trước tiên đi.”
Thợ may gửi cho Đường Vãn Vãn một phần giáo trình cách sử dụng thước đo.
Trước đây lúc Đường Vãn Vãn ở phân xưởng cũng hay đo mài đồ vật, vì vậy học cũng không khó.
Chỉ là giờ là đo vật thể sống thôi.
Cô đứng sau lưng Thẩm Khác, mặt không cảm xúc cầm thước cuộn đo vai của anh.
Lúc mới đầu tất cả đều rất thuận lợi, thước cuộn xẹt qua lưng của anh, dưới áo tay lỡ màu trắng là xương bả vai xinh đẹp.
Ánh mắt của Đường Vãn Vãn dừng lại, nhớ đến rãnh cột sống đẹp đẽ.
Lòng bàn tay đè lên thước cuộn ngay tại đỉnh rãnh cột sống, hai giây sau, lòng bàn tay giật mình vội buông ra.
Má ơi, thiếu chút đã dùng đầu ngón tay trượt chơi trên rãnh cột sống của anh ta rồi.
Từ lúc nào mà cô lại lưu manh như vậy? Nhất định là bị nhiễm Chu Châu rồi, mà có khi cũng không phải… Có thể là do vóc dáng tên Thẩm Khác quá đẹp, giống như xe máy của cô vậy, vừa chạm vào sẽ khiến người khác yêu thích không rời.
Quá quỷ quái rồi.
Lúc đo, Đường Vãn Vãn nhìn một vòng cách trang trí phòng khách.
Vừa nhìn cũng biết là phong cách trang trí rất đắt tiền, không phải đắt tiền giống kiểu tẩm cung Hoàng Đế, mà giống như, giống như là kho chứa vũ khí, bầu không khí lạnh vô cùng.
Nhưng sàn nhà lại trải thảm trải màu ấm, trong nhà những chỗ nào góc cạnh đều được bọc lại bằng vải bông nhung, phong cách trang trí trung hoà lạnh lẽo và cứng rắn.
Đường Vãn Vãn cảm giác bản thân có thể bị điên rồi mới cảm thấy không khí chỗ này thật thân thiết.
Nếu ngồi ở đây mà lắp ráp, xe gắn máy, máy kéo, máy xúc, Transformers,…
Ôi ôi ôi, đúng thật là thiên đường chốn nhân gian.
Đường Vãn Vãn bị tưởng tượng của mình chọc đến cười khúc khích.
Thẩm Khác đang duỗi tay cho cô đo chiều dài, thấy cô liên tục cười khúc khích, nhíu mày hỏi: “Rất hưởng thụ sao?”
Đường Vãn Vãn kéo thẳng thước cuộn, khoa tay múa chân trên cánh tay anh: “Anh làm tôi nhớ tới tay vịn máy kéo.”
Thẩm Khác: “…”
Sau một lát, không biết anh nhớ ra cái gì, liền bật cười.
Người ta nói tiếng cười có sức lan truyền, khoé môi Đường Vãn Vãn nhếch lên, đột nhiên cảm thấy khoảng cách lúc đó giữa cô và Thẩm Khác như được kéo gần lại.
Sự xa cách sau mười năm không gặp cùng sự xa lạ đã hoàn toàn biến mất, giống như trở về dáng vẻ trước đây khi họ còn là hàng xóm.
Thẩm Khác cụp mắt, nhìn Đường Vãn Vãn bận rộn đo đạc trên người mình.
Khoảng cách giữa hai người quá gần, hô hấp thỉnh thoảng sẽ quyện vào nhau, không khí như bị cô đặc.
Làn da cô trắng muốt, đôi mắt đen sáng lạng, môi hồng hồng, thậm chí nhìn thấy cả những sợi tơ mềm mại trên mặt cô… Đây đều là những nguyên nhân khiến cho không khí bị cô đặc.
Thước cuộn uốn lượn bên hông anh, Đường Vãn Vãn chăm chú ghi chép số đo.
Thẩm Khác nhìn cô, nơi sâu nhất trong trí não chợt nổi lên một hình ảnh, cả người như bốc lửa.
Đó là một trận bóng rổ trong trường diễn ra trong một ngày của học kỳ II năm lớp 10, sau khi anh thắng trận, toàn bộ học sinh nữ đứng trong sân trường thét chói tai.
Anh mạnh bạo cố ý xé nát áo cầu thủ, tiếng thét càng thêm đinh tai nhức óc.
Từ sân bóng rổ đi qua, lúc đi ngang qua phòng khoa học kỹ thuật, anh nhìn thấy Đường Vãn Vãn.
Nghỉ hè năm lớp 8, anh và ông bà nội chuyển khỏi tiểu khu Hạnh Phúc, vào ở khu nhà giàu mới tại thành phố Đồng, học ở một trường trung học phổ thông quốc tế tại Đồng Thị.
Đường Vãn Vãn vẫn luôn ở tiểu khu Hạnh Phúc, học cấp ba tại một ngôi trường gần đó.
Hai trường không ở cùng một khu nên khoảng cách có hơi xa.
Tháng khoa học tại thành phố Đồng, đâu đâu cũng có các hoạt động liên quan đến khoa học kỹ thuật.
Toàn bộ trường học trong thành phố liến hợp lại tổ chức cuộc thi đổi mới khoa học kỹ thuật, trường học chịu trách tổ chức là trường quốc tế mà Thẩm Khác vừa vào học này.
Đường Vãn Vãn tới để gia thi đấu.
Thẩm Khác và Đường Vãn Vãn đều học cùng một trường tiểu học và trung học cơ sở, hai nhà lại là hàng xóm đối diện.
Trong chín năm ấy, mỗi ngày bọn họ đều sẽ ở cùng nhau cãi nhau, đánh nhau, ăn cơm, đi học, trốn học… Từ sau khi dọn nhà đi, quan hệ của hai người mới từ từ xa lạ, mặc dù có điện thoại, nhưng Đường Vãn Vãn gần chưa bao giờ gọi cho anh.
Thẩm Khác đứng ở phòng khoa học kỹ thuật một hồi, cuối cùng cũng hồi tưởng xong quá khứ.
Mô hình của người khác nào là người máy, là máy không người lái cái kiểu, còn Đường Vãn Vãn thì hoàn toàn khác – cái cô làm là tay máy kéo.
Thẩm Khác đứng trước mắt cô, cười nhạo nói: “Đường – máy kéo – Vãn Vãn.”
Đường Vãn Vãn giương mắt, nhìn thấy áo bóng rổ nát bét trên người anh, cả kinh nói: “Áo rách như thế mà còn mặc được? Không phải bây giờ nhà cậu có siêu nhiều tiền sao?”
Thẩm Khác: “Bố mẹ tôi ngược đãi tôi.”
Túm cái váy lại, sau khi cuộc thi đổi mới khoa học kỹ thuật kết thúc, Thẩm Khác đã lừa được Đường Vãn Vãn khâu lại áo bóng rổ cho anh.
Đường Vãn Vãn mua một hộp kim chỉ từ canteen, đứng trước mặt anh, rất chăm chú xe chỉ luồn kim, lôi kéo áo đồng phục rách trên người anh khâu khâu vá vá.
Lúc ấy, nhìn cô chui đầu vào người anh làm làm, Thẩm Khác chợt có một suy nghĩ, Đường Vãn Vãn ghét nhà giàu? Nếu không thì tại sao sau một đêm phất lên kia, cô không hề liên lạc với anh.
Nhưng khi biết anh bị bố mẹ ngược đãi đến mức phải mặc áo rách, cô lại không chút do dự động tay may lại áo cho anh.
Càng nghĩ càng có lý.
Thẩm Khác thử dò xét nói: “Tiền ăn tháng này của tôi hết rồi.”
Kết quả là, Thẩm Khác đã ăn chùa Đường Vãn Vãn một tháng, mãi đến một ngày Đường Vãn Vãn ngẫu nhiên gặp được mẹ Thẩm.
Trong phòng 602 tiểu khu Hạnh Phúc.
Lúc này, Thẩm Khác cụp mắt nhìn Đường Vãn Vãn đo đạc, đầu chợt nảy ra một ý, yết hầu trượt lên xuống: “Tôi phá sản rồi.”
“Ừ.” Lúc đầu Đường Vãn Vãn không để ý Anh nói gì, chờ sau khi đo xong phần eo, lúc ghi số, cô mới đột nhiên giật mình: “Phá sản á?”
Thẩm Khác: “… Ừ.”
Một giây sau, anh không hề báo trước mà ngã chổng vó về phía trước, đầu đâm vào lồng ngực Đường Vãn Vãn.
Ngủ thiếp đi..