Không bao giờ ngờ tới, Thẩm Khác lại nghèo tới nỗi phải đi nhặt ve chai.
———– [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]
Đường Vãn Vãn chạy xe gắn máy đến thẳng cục cảnh sát.
Cô thật sự nghĩ không ra, tại sao Thẩm Khác và Triệu Mãnh lại chạm mặt nhau chứ? Lại còn vì tranh ve chai mà đập nhau cơ đấy?
Đây là hình ảnh vừa đẹp lại vừa đau tới cỡ nào, Đường Vãn Vãn tuyệt đối không muốn tưởng tượng đến.
Phá sản đáng sợ thế cơ à? Hôm qua mới phá sản, hôm nay đã đi nhặt ve chai.
Triệu Mãnh to con như vậy, đầu còn cứng hơn thép, Thẩm Khác có lẽ không đánh lại cậu ta được.
Lúc bước vào cục cảnh sát, Đường Vãn Vãn cho rằng Thẩm Khác sẽ vỡ đầu chảy máu tới mức không ra dạng người, nhưng…
Tại sao người đầu sưng lên như một cái bánh bao lại là Triệu Mãnh?
Trên người Thẩm Khác mang quần đen áo sơ mi trắng không có một nếp nhăn, bộ dạng y hệt một thiếu niên tao nhã không dính khói lửa nhân gian, không liên quan đến chuyện ẩu đả, càng không dính dáng đến việc nhặt ve chai.
Không thể không cảm thán một tiếng ở trong lòng, trâu bò vãi.
Có thể đánh đầu Triệu Mãnh sưng to như một cái bánh bao, loại năng lực này, có thể coi là hiếm có khó tìm.
“Lão đại, sao chị lại đến đây?” Triệu Mãnh thấy Đường Vãn Vãn, vừa kinh ngạc lại có chút ngượng ngùng khó có thể nhận ra.
Sau khi hoà giải xong, cảnh sát bảo họ gọi điện cho người thân đến bảo lãnh.
Thẩm Khác đưa số điện thoại của Đường Vãn Vãn, Triệu Mãnh điền dãy số của một đồng nghiệp, nhưng lúc này đồng nghiệp kia còn chưa đến.
“Sư phụ, cái cục bánh bao trên đầu em có sao không?” Đường Vãn Vãn lập tức đi qua: “Tranh giành thứ ve chai bảo bối nào mà đánh nhau thế?”
“Không phải ve chai, là chai nước khoáng.
Không phải cướp, mà là anh ta đưa.
Không đúng, chỗ sai chính là anh ta làm hỏng máy cưa điện của em mất rồi.” Triệu Mãnh càng giải thích càng rối.
“Bởi vì một bình nước khoáng mà đánh nhau?” Đường Vãn Vãn quá khiếp sợ, quay đầu nhìn Thẩm Khác: “Anh thật sự đi nhặt ve chai?”
Thẩm Khác mở miệng liền nói: “Tôi muốn mua máy rửa chén.”
?!
Nhặt ve chai để tích cóp tiền đi mua máy rửa chén, đây là kiểu nghị lực gì vậy!
Âm thanh của Thẩm Khác hơi nhỏ, sắc mặt bình tĩnh nói: “Tối hôm qua tôi chưa được ăn cơm.
Buổi tối đói đến ngủ không được.”
Tròng mắt long lanh ánh nước, nốt ruồi đỏ nho nhỏ dưới mắt phải cũng hơi ươn ướt, rất hợp với giọng của anh.
Ngay lập tức Đường Vãn Vãn cảm thấy khuôn mặt bình tĩnh của anh là do anh đang giả vờ.
Thẩm Khác nhướng mắt, nụ cười nhẹ đến nỗi khó mà phát hiện được.
Đường Vãn Vãn cảm thấy anh đang miễn cưỡng cười cho vui, trái tim lập tức mềm nhũn, cảm thấy tất cả mọi chuyện đều là cô sai: “Mua mua mua, bố mua cho con.”
Thật không có tí tiền đồ nào.
Nhìn chẳng khác gì một tên Vua ngu ngốc chỉ tin vào lời gió thổi bên gối cả.
Triệu Mãnh: “?” Có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra nha.
Thẩm Khác liếc mắt nhìn Triệu Mãnh một cái.
Đồ ngốc.
Triệu Mãnh bị ánh mắt này của Anh chọc tức đến mức giậm chân hậm hực.
Mẹ nó! Mẹ nó! Lại dám dùng mỹ nam kế.
Mẹ nó, tuy chưa xem qua kịch cung đấu, nhưng thái độ hiện tại của Thẩm Khác trong trí tưởng tượng của cậu lúc này chẳng khác gì một tên đang tranh sủng trong hậu cung cả.
Đồ không biết xấu hổ.
Triệu Mãnh nắm chặt tay tới mức vang lên tiếng răng rắc, thật muốn mở máy xúc lên đào cái hố rồi chôn sống anh ta.
Lại nhớ đến lúc nãy ở tầng số 9 tiểu khu Hạnh Phúc, một ngón tay còn chưa động vào, đột nhiên anh ta đã lăn đùng ngã ngửa xuống đất, không ngồi dậy nổi.
Trong tiểu khu, một đám người già xôn xao vây lại, điêu toa nói là Triệu Mãnh đánh anh ta đến mức bất tỉnh, còn đòi gọi điện báo cảnh sát.
Kết quả là cảnh sát vừa đến thì anh ta đã tỉnh lại, từ từ đứng dậy.
Triệu Mãnh càng nghĩ càng tức giận, đúng là một tên mưu mô nha nha nha.
“Hai người đàn ông cao to khoẻ mạnh, làm gì không làm lại vì một chai nước khoáng mà đánh nhau tới mức vào cục cảnh sát, các cậu cho rằng cục cảnh sát là chợ bán thức ăn à?” Điều giải viên phụ trách chuyện này nghiêm túc giáo huấn.
“Không phải chai nước khoáng đâu, là cưa điện ấy.
Mà cũng không phải là cưa điện, chính là anh ta cố ý ngã xuống đất nằm ăn vạ mà.” Triệu Mãnh ăn nói vụng về, vì vậy càng hấp tấp thì nói càng loạn xị ngầu.
“Đến đây đến đây, tôi cởi quần áo cảnh sát cho cậu mặc luôn này.” Điều giải viên làm bộ cởi quần áo: “Cậu biết ăn biết nói đấy, miệng cứ bù lu bù loa lên.”
Triệu Mãnh ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, ngậm miệng lại, phát lửa giận một mình.
Điều giải viên tiếp tục giáo dục bọn họ.
Cuối cùng thì Đường Vãn Vãn cũng nghe được đầu đuôi mọi chuyện.
Chiều nay lúc Thẩm Khác về đến trước tòa nhà số 9 tiểu khu Hạnh Phúc, nhìn thấy Triệu Mãnh lái chiếc xe ba bánh vòng qua vòng lại trước tòa nhà.
Bởi vì Triệu Mãnh mặc một bộ đồ quá đơn sơ, nên Thẩm Khác cho rằng cậu là người thu ve chai, liền ném bình nước khoáng trong tay vào trong xe ba bánh.
Nhưng chẳng may trong bình còn có một ít nước chưa uống hết, nắp bình lại vặn không chặt, bình nước đập phải lưỡi cưa điện trên xe ba bánh, nước trong bình vì thế mà chảy ra làm ướt bánh răng lưỡi cưa điện.
Triệu Mãnh vốn lái xe rất tốt, đột nhiên một tiếng to vang lên, lúc cậu quay đầu lại nhìn thì thấy nước trong bình nước khoáng đã làm ướt lưỡi cưa điện liền cho rằng Thẩm Khác cố ý làm vậy, bèn lớn giọng to tiếng với anh vài câu.
Thẩm Khác không thèm để ý tới cậu, đi về phía trước.
Triệu Mãnh nhảy xuống xe ba bánh, còn chưa đi tới trước mặt anh thì đột nhiên cơ thể của Thẩm Khác vẹo đi, anh ngã nằm trên đất.
Tiểu khu Hạnh Phúc là một khu chung cư cũ, có không ít người già ở đây.
Bọn họ đứng từ xa nhìn thấy một màn này liền cho rằng Triệu Mãnh đánh người đến chết, vô cùng tức giận, vây Triệu Mãnh lại, hơn nữa còn báo cảnh sát…
Cái cục bánh bao trên đầu Triệu Mãnh cũng là do các bác gái, các dì đánh cho sưng lên.
Nghe xong chuyện này, Đường Vãn Vãn: “…”
Cô nhìn Triệu Mãnh, người mặc quần lao động, áo sơ mi màu xám và chiếc giày cao su màu vàng, da đen, thịt dày, râu ria xồm xàm, 23 tuổi mà thoạt nhìn giống 32 tuổi hơn.
Lại nhìn đến Thẩm Khác, người mặc áo sơ mi trắng, quần đen và đi một đôi giày da đen, da thịt mềm mịn, khuôn mặt thoải mái, tươi tắn và sạch sẽ, giống như một nụ hoa vừa mới nở rộ của tổ quốc.
Đành vậy thôi, nếu cô là người qua đường vây xem thì ấn tượng đầu tiên cũng sẽ cho rằng Triệu Mãnh là một anh chàng lỗ mãng đang ức hiếp thanh thiếu niên nhà người ta.
“Sư phụ, em đến tiểu khu Hạnh Phúc có việc gì vậy?” Đường Vãn Vãn hỏi.
Triệu Mãnh cũng là người bản địa của thành phố Đồng, nhưng bình thường cậu vẫn sống ở ký túc xá của nhà xưởng.
Nhà cậu ở khu phía Tây, tiểu khu Hạnh Phúc thì ở khu phía Nam, cách nhau rất xa.
“Không có việc gì.” Triệu Mãnh ậm ừ nói: “Tùy tiện đi dạo thôi.”
Hẳn là tùy tiện đi dạo.
Hôm nay cậu không cần đi làm nên đã chạy xe ba bánh đến chợ vật liệu xây dựng mua một máy cưa điện.
Mua xong vốn định về nhà nhưng không biết tại sao hai chân lại không nghe theo sai khiến, chạy chạy một hồi lại chạy chiếc xe ba bánh đến tiểu khu Hạnh Phúc.
Đến lúc có ý lại ý thức thì đã đi vào trong cổng của tiểu khu.
Cậu biết Đường Vãn Vãn sống ở toà số 9.
Cậu thầm nghĩ, nếu đã đến rồi, không bằng đi dạo một vòng luôn, nhỡ đâu gặp phải tên hàng xóm bị bệnh tâm thần kia của Đường Vãn Vãn thì cậu sẽ đem anh ta tới bệnh viện tâm thần, không thể để cậu ta đi khắp nơi gây chuyện cho mọi người được.
Kết quả lại là vào cục cảnh sát ngồi.
Sau khi hoà giải xong, Đường Vãn Vãn ký tên bảo lãnh người.
Vị đồng nghiệp mà Triệu Mãnh nhờ vẫn còn chưa tới, nên Đường Vãn Vãn cũng giúp cậu ta ký tên luôn.
Cả ba người đi đến cổng chính của cục cảnh sát.
Đường Vãn Vãn nhìn nhìn Thẩm Khác: “Sao anh lại đột nhiên nằm xuống ăn vạ vậy?”
Là vì sợ không đánh lại Triệu Mãnh, nên đảo ngược tình thế à?
Thẩm Khác kéo khóe môi, không nói về việc mình bị mắc chứng thích ngủ mê man: “Đói quá!”
Tụt huyết áp do đói quá à? Đường Vãn Vãn cảm thấy, nếu như cô không cho Anh ăn một bữa thì cô đúng là kẻ ngược đãi nụ hoa của tổ quốc mất.
Đường Vãn Vãn: “Được.
Đêm nay anh muốn ăn cái gì?”
Thẩm Khác bắt đầu suy nghĩ về thực đơn.
Triệu Mãnh vỗ trán một cái rồi mới kịp phản ứng lại, kích động nói: “Anh, anh, anh chính là hàng xóm bệnh tâm thần kia?!”
Thẩm Khác nhìn về phía Đường Vãn Vãn.
Đường Vãn Vãn: “Haha.
Hiểu lầm, hiểu lầm thôi.”
Một ông chú làm cảnh sát nhân dân, tay cầm bình giữ ấm đang đi vào trong cục, nhìn thấy Đường Vãn Vãn, liền cười tủm tỉm nói: “Đường Vãn Vãn, lại gặp phải phiền toái gì à?”
“Chào bác Lưu ạ.
Con không có việc gì đâu.” Đường Vãn Vãn cười đến để lộ ra một hàm răng trắng rồi nói: “Chúng con đều quen biết cả, chỉ là hiểu lầm một chút thôi.”
Cục cảnh sát nằm ngay bên cạnh đường của tiểu khu Hạnh Phúc, những người già ở gần đây đều quen biết với bác cảnh sát trưởng nhân dân họ Lưu này.
Bố Đường và bác Lưu có thể coi là bạn bè, tất nhiên sẽ biết Đường Vãn Vãn.
Bác Lưu không hổ là một cảnh sát nhân dân già đời, ánh mắt đương nhiên rất tốt.
Ông chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra Thẩm Khác: “Con gái nhà người ta sắp là người bảo hộ của cậu luôn rồi đấy.”
Đường Vãn Vãn cười cười, ngẩng cầm, kiêu ngạo nói: “Hiện tại, con đã là bố của anh ta rồi ấy.”
Mà âm môi của Thẩm Khác lại là— Ai bảo
Triệu Mãnh nhìn không hiểu âm môi của anh, vẻ mặt khinh thường.
Bác Lưu vừa cười vừa lắc đầu rồi rời đi.
Kỳ thật bác Lưu nói cũng không khoa trương lắm, hai người bọn họ từ nhỏ rất có duyên với cảnh sát.
Trước kia Thẩm Khác gây chuyện rồi gặp rắc rối không ít lần, mỗi lần như thế đều gọi điện thoại cho Đường Vãn Vãn, để cho cô mang tiền đến cục cảnh sát bảo lãnh anh.
Lâu nhất thì phải nói đến thời còn đi học tiểu học, có một lần, Thẩm Khác nói anh sẽ làm một trò ảo thuật, khiến cho đồ ăn vặt trước mặt của Đường Vãn Vãn biến mất.
Đường Vãn Vãn liền đi tìm bố mẹ mách tội của anh, lúc đó bố mẹ đang muốn cô bỏ ăn đồ ăn vặt, thành ra không những không chống lưng cho cô mà còn cổ vũ Thẩm Khác rằng trò ảo thuật rất hay.
Ngay cả bố mẹ ruột của mình cũng nghiêng về phía Thẩm Khác, thì càng không thể trông chờ ông nội Thẩm bà nội Thẩm sẽ chủ trì công đạo cho cô nữa.
Không thể tìm thấy chỗ nào có thể giúp cô đòi lại công bằng, Đường Vãn Vãn liền khóc lóc chạy đến cục cảnh sát tìm chú cảnh sát nhờ phân xử…
Đường Vãn Vãn sẽ không mang thù, chuyện khi còn nhỏ đã qua thì liền cho nó qua luôn.
Cô vui vẻ hớn hở mà lấy chìa khóa xe máy ra: “Tôi đi mua đồ ăn.
Sư phụ, em cũng tới nhà chị ăn cơm chiều nha.”
Triệu Mãnh nhếch môi: “Được.”
Thẩm Khác cầm lấy chiếc chìa khóa trong tay cô, xoay người đi đến chỗ xe máy.
Vốn dĩ ý anh là sẽ đi chợ mua thức ăn với Đường Vãn Vãn, bởi vì hiện tại anh thật sự không nghĩ ra muốn ăn gì nên muốn đến chợ mua thức ăn, nhìn thấy đồ ăn nói không chừng sẽ nghĩ ra thôi.
Kết quả——
“Thẩm Khác, anh lái xe máy trước đi.” Đường Vãn Vãn ngồi trên xe ba bánh: “Tôi và sự phụ sẽ đi mua đồ ăn, sẵn tiện đi mua dầu bôi trơn cho máy cưa điện luôn.”
Triệu Mãnh đạp chân lên chiếc xe ba bánh, khẽ xoa một bên chân của mình rồi nghênh ngang mà đi.
Mặt Thẩm Khác lạnh đi.
Đúng là một tên ngốc.
Xe máy “Rầm” một tiếng liền tông vào chiếc xe đạp ba bánh rồi nghênh ngang rời đi.
Đường Vãn Vãn ngồi trên chiếc xe đạp kêu to: “Thẩm Khác.
Xe máy này chính là con trai của tôi! Anh mà dám làm hư nó thì về sau tôi sẽ làm hư con trai của anh đấy!”
Thẩm Khác: “…”
Từ sau khi mắc phải căn bệnh kỳ lạ khiến bản thân sẽ đột ngột thiếp đi, thì Thẩm Khác chưa bao giờ lái xe ra ngoài chứ đừng nói là chạy xe máy.
Cũng may là tiểu khu Hạnh Phúc ở ngay bên cạnh cục cảnh sát, quẹo vài cái, đi vài phút là đến nơi rồi.
Cũng may nữa là trên đường đi căn bệnh kia không có phát ra.
Lúc Đường Vãn Vãn và Triệu Mãnh về đến nhà thì Thẩm Khác đã tắm rửa xong.
Triệu Mãnh xách theo hai túi đồ ăn to, nói muốn làm nồi lẩu.
Thẩm Khác xụ mặt xuống: “Tôi không muốn ăn trong một cái nồi với cậu ta đâu.”
Đường Vãn Vãn: “Chỉ có một cái nồi, thích ăn thì ăn.”
Thẩm Khác xoay người rời đi, về phòng 602 ở đối diện.
Mười phút sau, anh thay một bộ đồ mặc ở nhà rồi lại đi vào phòng 601 của Đường Vãn Vãn.
Rồi anh vênh váo vắt chéo chân nằm trên ghế sô pha chơi game, cả người dính lên sô pha một lúc lâu vẫn chưa đứng dậy.
Người máy quét rác quét đến chân của anh nhưng anh cũng chẳng thèm nâng chân lên.
Đường Vãn Vãn và Triệu Mãnh lại đang bận rộn với ở trong bếp.
Triệu Mãnh nhặt rau, rửa rau và cắt rau thành hình một con rồng, còn Đường Vãn Vãn chỉ phụ trách việc khuấy nồi canh.
Những nguyên liệu nấu ăn đều được chuẩn bị xong.
Đường Vãn Vãn nhìn Thẩm Khác đang nằm dài trên ghế sô pha, thở dài: “Tôi thật sự cảm thấy tôi như là bố của anh ta á.”
Triệu Mãnh: “Con trai của cô không phải là chiếc xe máy sao?”
Đường Vãn Vãn: “Xe máy là con trai ruột của con.
Mà tôi cũng là bố của Thẩm Khác.”
Vẻ mặt Triệu Mãnh mông lung, đứng tại chỗ suy nghĩ về tính logic của nó rồi đột nhiên trừng mắt: “Lão đại, chị đừng có cưỡi* lên anh ta nha! Anh ta sẽ ăn vạ đấy”
(* Trong tiếng Trung từ cưỡi thường được dùng cho xe máy.
Mà ở đây xe máy lại là con trai ruột của Đường Vãn Vãn, xe máy thường chỉ dùng để cưỡi mà Thẩm Khác cũng là con trai của Đường Vãn Vãn vậy Thẩm Khác được dùng để…)
Đường Vãn Vãn: “???”
Triệu Mãnh: “Ban ngày chị lái xe máy…”
Đường Vãn Vãn: “Ban đêm cưỡi xx?”
Triệu Mãnh cũng không quen biết Chu Châu, nhưng sao trong đầu lại có nhiều suy nghĩ giống nhau đến vậy chứ!
Triệu Mãnh còn đang khó xử: “Lão đại, em cảm thấy anh ta không phải là một đứa con trai tốt đâu.”
Đầu của Triệu Mãnh có chút ngốc, Đường Vãn Vãn biết rõ điều này, nên cũng không giải thích thêm, liền dứt khoát nói: “Chị thu lại lời vừa nói nhé.
Chị không phải bố anh ta, anh ta cũng không phải con trai chị.
Chị chỉ có một đứa con trai duy nhất, đó là chiếc xe máy.”
Đường Vãn Vãn có nằm mơ cũng không thể nghĩ ra được.
Dưới trời nắng chang chang, cô lại dám đứng trước mặt người đàn ông A cùng người đàn ông B nói về chuyện không nên nói là “Buổi tối có cưỡi lên người đàn ông A không?”.
Người đàn ông A, xém chút (Tuột mất việc) thành người bị cưỡi lên, nhướng mày: “Có đồ ăn rồi à?”
Triệu Mãnh hừ một tiếng.
Đường Vãn Vãn cúi đầu bỏ thức ăn vào trong nồi, tức giận với Anh: “Không phải anh không muốn ngồi ăn chung một nồi lẩu với bọn tôi sao?”
Thẩm Khác thoáng nhìn bàn đồ ăn trước mặt: “Mong cô tôn trọng lẩu uyên ương một chút, chúng nó là số nhiều.
Cảm ơn.”
Đường Vãn Vãn: “…”
Ngoài miệng Thẩm Khác nói đang bất hoà, không muốn cùng ăn một nồi với Triệu Mãnh.
Nhưng lúc gắp đồ ăn, Triệu Mãnh ăn gì thì anh liền tranh cái đó, rất nhiều lần chỉ vì tranh giành miếng thịt bò mà đấu chọi đầu đũa.
Mảy may bỏ qua sự sạch sẽ.
Đường Vãn Vãn nhìn đến ngốc, nghĩ không ra tranh giành mấy cái này thì được cái gì.
Thẩm Khác cũng không nghĩ tới, sẽ có ngày anh ngồi cùng bàn với người lái xe ba bánh, thậm chí còn tranh giành thịt..