Vừa Nhớ Thành Nghiện

Lý Thương Mạc nằm ở trên giường lớn khách sạn Đôn Hoàng, vừa chống đầu vừa hút thuốc, nghĩ lại đến những lần anh gặp Diêu Bảo Châu rồi lại chia lìa.

Anh muốn tìm một lý do hợp tình hợp lý cho việc Diêu Bảo Châu đột nhiên biến mất, nhưng lại tìm không thấy.

Rõ ràng buổi tối còn rất tốt, vừa mở mắt người bỏ chạy rồi. Đồ đạc thu dọn sạch sẽ, đi không lưu lại dấu vết, cũng không giống bị bắt cóc, rõ ràng là sớm có dự mưu.

Nhưng Lý Thương Mạc không muốn nghĩ Diêu Bảo Châu lừa anh.

Tuy Diêu Bảo Châu không phải cái gì thiện nam tín nữ, nhưng Lý Thương Mạc tin tưởng cô sẽ không lừa gạt tình cảm của anh, anh tin tưởng Diêu Bảo Châu nói thích anh chính là thích anh.

Cô không cần phải lừa gạt anh, cô cũng không phải dạng phụ nữ thích trò chơi tình cảm, trong lồng ngực cô cất giấu ngôi sao biển cả, làm bạn với vũ trụ, sao lại đi chơi trò tình cảm cấp thấp.

Cho nên, Diêu Bảo Châu rốt cuộc tại sao phải biến mất?

Lý Thương Mạc hút hết bao thuốc cũng không thể nghĩ được trong đầu Diêu Bảo Châu nghĩ gì, có cần thiết phải đột nhiên biến mất sao? Chi bằng cô nói muốn đi, chẳng lẽ anh còn ngăn được không cho cô đi sao?

A...

Lý Thương Mạc suy nghĩ, có khả năng anh thật sự sẽ ngăn cản cô.

Bên ngoài rất ồn ào khiến cho Lý Thương Mạc càng tâm phiền ý loạn.

Bộ phận quan hệ xã hội đang không ngừng gọi điện thoại trong phòng khách, liên lạc với bạn bè bên truyền thông, người trong giới, muốn tận lực giảm bớt ảnh hưởng chuyện này đến mức nhỏ nhất. Còn người đại diện thì không ngừng nghe, phải đối mặt với khắp nơi chất vấn, chỉ trích và nghi vấn.

Lần này người đại diện thật sự bị Lý Thương Mạc làm tức giận, nhiệt độ "vua chịch Châu Á" còn chưa rút đi, anh đã mang tới tin tức càng thêm bùng nổ, vậy mà ẩn hôn rồi.

Nhưng anh là thần tượng, thần tượng là cái gì ư? Nghề nghiệp của thần tượng là để cho đám fans nam nữ "thẩm du", thần tượng tồn tại để thỏa mãn nhu cầu tinh thần của đám fans, yêu đương cũng không thể, vậy mà còn dám kết hôn? Quả thực nên quỳ xuống xin lỗi fans, fans trong nước chịu chấp nhận một chút, nhưng trong văn hóa Đông Á, anh thân là thần tượng dám can đảm lén lút kết hôn, vậy toàn bộ kiếp sống "nghệ thuật" coi như xong rồi.

"Con mợ nó tôi đâu biết người phụ nữ kia là ai? Tôi biết thì có ẩn hôn sao?"


"Thằng nhóc kia còn che chở đấy, không nói cho tôi cô ta là ai. Moá, chuyện này giấu được sao? Ảnh chụp rõ ràng như vậy, sớm muộn gì cũng bị người nhận ra!"

"Được được được, tôi đi hỏi lại cậu ta."

Lý Thương Mạc nghe được người đại diện ở bên ngoài nói, đã biết mình sắp gặp phiền phức rồi, quả nhiên, cửa bị người đẩy mạnh ra, người đại diện hổn hển nói: "Đồ chó hoang! Hôm nay cậu phải nói cho tôi biết người phụ nữ kia là ai!"

Lý Thương Mạc lại rất thản nhiên, phả ngụm khói nói: "Tôi nói rồi, Diêu Bảo Châu."

"Cậu cho tôi mỗi cái tên, tôi đi nơi nào tìm? Cô ta ở nơi nào, cậu mau gọi đến đây! Tôi đã nói với cậu, thời gian càng kéo dài càng phiền toái!"

Lý Thương Mạc vẫn không nói lời nào, người đại diện đã tức giận đến nói không nổi nữa.

"Cậu, cậu, cậu có biết nếu cô ta bị bới ra chuyện xấu gì thì cậu cũng sẽ xong đời không? Thần tượng ẩn hôn đã là tội ác tày trời rồi, nếu cậu lấy phải người mà fans cũng ghét, vậy cả đời cậu đều không thoát thân được."

Lý Thương Mạc trở mình, xoay lưng về phía người đại diện, bóp tắt thuốc lá, không kiên nhẫn nói: "Cô ấy có thể có chuyện gì xấu? Chỉ là người bình thường."

"Người bình thường mới đáng sợ!"

Người đại diện tức đến mức muốn lật tung nóc nhà rồi, người bình thường trộm gà trộm chó rất hiếm, chỉ có điều bởi vì không ai chú ý cho nên mới giấu được, thật sự muốn bới ra, trên đời này sẽ không có người sạch sẽ, muốn tìm về một người, có thể đào ra đầy việc xấu!

"Tôi biết cậu đau lòng cho vợ mình, muốn che chở cô ta, nhưng cậu cảm thấy không nói ra sẽ bảo vệ được sao? Tấm hình kia rõ ràng như vậy, sớm muộn sẽ bị người nhận ra, cái gì bạn tiểu học, trường cấp hai, đến lúc đó bên chúng ta chưa có nhạc dạo, bên kia cũng đã nổ tung mọi chuyện rồi, từ chuyện cô ta đái dầm khi đi nhà trẻ cũng có thể tung ra, chúng ta sớm chuẩn bị vì cô ta không phải sao?"

Lý Thương Mạc lại trở mình nằm trên giường, cau mày không nhìn người đại diện, vẫn không nói lời nào.

Người đại diện nói tiếp: "Thế giới của chúng ta không có bí mật, cậu thật sự muốn bảo vệ vợ mình, nên gọi cô ta tới, chúng ta thương lượng một chút, để làm hậu quả ảnh hưởng đến mức thấp nhất."

"Sao lại là làm ảnh hưởng đến mức thấp nhất?" Lý Thương Mạc cuối cùng cũng chịu nói chuyện, nhìn về phía người đại diện nói: "Tôi tự mình biết bị đèn flash đuổi theo chạy là cảm giác gì, tôi không hi vọng truyền thông và fans nhìn chằm chằm vào cô ấy."

Người đại diện cau mày nhìn Lý Thương Mạc, trước đó anh ta cho rằng Lý Thương Mạc tức giận vì chuyện vua chịch Châu Á, dưới sự giận dữ mới đi kết hôn chính là vì tức chết tất cả mọi người, nhưng nhìn thấy thế này anh ta thầm nghĩ đối phương không để ý trạng thái của chính mình, chẳng lẽ là yêu thật?


"Cô nàng này rốt cuộc là thần thánh phương nào, tôi thực sự tò mò rồi." Vậy mà có thể làm lãng tử Lý Thương Mạc quay đầu.

"Anh nói mau." Lý Thương Mạc hỏi: "Anh có cách nào có thể bảo vệ cô ấy?"

"Đương nhiên là tạo hình tượng rồi, dựa vào tình huống bản thân, thiết lập một chút, như thế nào cũng phải tạo thành một tiểu thư khuê các thì các fans mới có thể tiếp nhận. Hơn nữa chúng ta sửa sang tin tức rồi nói cho mọi người, mọi người mới không tò mò cũng không trở thành quá phận cạn tào ráo máng, càng che giấu mới càng tò mò."

"Sao phải tạo thành tiểu thư khuê các?" Lý Thương Mạc cười lạnh, trào phúng nói: "Anh cảm thấy cô ấy chỉ là tiểu thư khuê các mà thôi?"

Người đại diện khó mà nói thật, bởi vì anh cảm thấy cô ta thật sự không giống tiểu thư khuê các, nhìn là biết cũng không phải là dạng phụ nữ đàng hoàng, tướng mạo, cách ăn mặc, khí chất đều rất có tính công kích, đẹp thì có đẹp, nhưng không phải loại hình người Châu Á sẽ thích.

"Tôi thấy đây cũng không phải dạng phụ nữ cậu thích?" Người đại diện nghĩ đến liền nhịn không được cảm thấy bồn chồn, hỏi: "Không phải cậu thích loại hình có khí chất sao? Chính là loại canh suông nước lọc, nhìn rất thông minh ấy?"

Cô gái này là dáng vẻ ngực to mà không có não, quả nhiên đàn ông ngoài miệng nói thích hiền lành, thông minh, dịu dàng, lương thiện, cuối cùng còn không phải chọn ngực lớn ư.

"Cô ấy không cần phải nhìn thông minh, bởi vì cô ấy vốn cũng rất thông minh." Lý Thương Mạc lạnh lùng nói.

Ơ, còn rất bao che khuyết điểm đó nha, không hổ là lấy làm vợ, hướng về cô ta như vậy.

"Nhưng sao tôi cảm thấy cô ta cũng chả phải dáng vẻ thông minh?" Người đại diện nhịn không được nói.

"Bởi vì anh mù."

"Được rồi, đừng đánh trống lảng, Lý Thương Mạc, tôi nói này, chuyện này cậu thực sự không thể tùy hứng, mau gọi cô ta tới đây, chúng ta bàn bạc rồi xem giải quyết thế nào."

"Gọi không được, cô ấy chạy rồi." Lý Thương Mạc mặt đen nói.


"Cậu đừng giả vờ, mau gọi điện thoại cho cô ta, hiện tại nhân lúc ở đây còn chưa bị phóng viên vây quanh, mau gọi đi."

"Thực sự chạy rồi." Lý Thương Mạc nhìn người đại diện, mệt mỏi lại không nhẫn nại nói: "Có người đàn ông nào nói đùa về việc vợ mình bỏ chạy chứ?"

Thấy dáng vẻ Lý Thương Mạc uể oải, người đại diện cảm thấy anh dường như cũng không nói dối, hơn nữa hoàn toàn chính xác không có người đàn ông nào nói đùa chuyện này, quả thực là chà đạp tôn nghiêm đàn ông.

Người đại diện suy nghĩ, tuy chuyện vợ chạy lúc mới tân hôn có chút ly kỳ, nhưng có ly kỳ thế nào mà dính đến Lý Thương Mạc thì đều có khả năng.

Bởi vì Lý Thương Mạc là máy chế tạo các loại máu chó, suốt ngày đào hố cho mình, xảy ra chuyện gì cũng chẳng có gì lạ.

"Thực sự chạy?"

"Thực sự."

"Vậy đi tìm!" Người đại diện vỗ đùi nói: "Đệch, vậy cậu còn nằm ở đây hút thuốc? Sao chả thấy cậu gấp gáp chút nào vậy? Cậu nhanh lên, đừng nằm nữa, moá nó giống như đầu chó chết, có thể tỉnh táo chút hay không?"

"Tìm, làm sao tìm được?" Lý Thương Mạc cười lạnh một tiếng nói: "Người phụ nữ này rất giảo hoạt, căn bản sẽ không để cho chúng ta tìm được."

Người đại diện cười lạnh nói: "Thời đại này còn có thể không tìm thấy người sao? Không thể nào, nhất định có thể tìm được, chỉ là sớm hay muộn, cậu cho rằng tôi không biết cậu ở đâu mà có thể chạy đến nhanh như vậy sao? Ông đây luôn ở Đôn Hoàng được không."

"Làm sao anh tìm được tôi?"

"Cậu có biết cái gì gọi là kế hoạch theo thời đại không?"

"Tôi đây chỉ cần tên, tuổi và đơn vị công tác, có thể chứ?"

"Nói nhảm."

Lúc này Lý Thương Mạc mới ngồi dậy, cả người thoáng cái lấy lại tinh thần, cô dựa vào cái gì vứt bỏ anh, anh cần phải tìm được cô. Cho dù cô muốn đá anh, cũng phải cho lý do, không rõ ràng như vậy anh không chịu được.

"Có mấy tin tức, anh nhớ này." Lý Thương Mạc nói.

Người đại diện vội lấy giấy bút ra ghi.


"Diêu Bảo Châu, Diêu gồm bộ nữ và triệu, Bảo trong bảo bối, Châu trong trân châu, khoảng 30 tuổi, giáo sư ngành thiên thể vật lý Đại học California, có chút danh tiếng trong giới, trước mắt tôi chỉ biết chút tin tức này."

Người đại diện đang viết nghe đến hai chữ "Giáo sư" dừng lại một chút.

"Cô ta? Giáo sư vật lý California? Còn không phải cái gì biểu diễn chuyên nghiệp? Mà là thiên thể vật lý?"

"Ngành vật lý California."

Người đại diện nghẹn họng nói: "Thằng này, cậu bị người lừa à? Vậy mà cậu cũng tin! Cô gái này có chỗ nào giống giáo sư chứ? Cô ta là giáo sư vật lý, tôi đây là tiến sĩ kinh doanh Harvard đấy!"

"Tin hay không thì tuỳ, anh đi thăm dò sẽ biết." Lý Thương Mạc lại nằm trở về, không đếm xỉa tới nói: "Anh tra được tin tức gì thì nói cho tôi biết, tôi muốn một mình suy nghĩ một lát."

"Cậu còn suy nghĩ á? Được được được, tôi đi ra ngoài."

Người đại diện đóng cửa đi ra ngoài, Lý Thương Mạc lại nằm trở về, tiếp tục vừa hút thuốc vừa suy nghĩ.

Diêu Bảo Châu ơi là Diêu Bảo Châu, cô làm như vậy là vì cái gì?

Nếu không phải chơi đùa, không phải không thể kháng cự ngoại lực, chính là lựa chọn không chào mà đi, không chào mà đi chính là chạy trốn.

Đúng, cô chạy trốn!

Chạy trốn nhất định là bởi vì sợ hãi, chỉ có sợ hãi mới có thể chạy trốn.

Cho nên, Diêu Bảo Châu ơi là Diêu Bảo Châu, rốt cuộc cô đang sợ cái gì?

"Người anh em!"

Lý Thương Mạc còn chưa kịp suy nghĩ, cửa lại bị đẩy ra.

Vẻ mặt người đại diện hưng phấn, kích động, xông vào hô: "Sao cậu không nói sớm vợ cậu trâu như vậy, quá trâu rồi, Ôi trời ơi!! Quả thực là rường cột nước nhà, trâu kinh!"

Lý Thương Mạc đếm, một câu người đại diện đã nói ba lần trâu, tuy anh biểu hiện vẫn rất thản nhiên, nhưng trong lòng đã kiêu ngạo muốn ngất trời rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận