Vừa Nhớ Thành Nghiện

Bởi vì muốn tìm chỗ sửa xe, Diêu Bảo Châu đành phải trở về Đôn Hoàng, dừng lại hai ngày mới lại lên đường.

Ngày ở Đôn Hoàng dài, đã là bảy giờ tối, nhưng mặt trời còn treo ở trên đỉnh núi Minh Sa, bầu trời trải một lớp vàng.

Diêu Bảo Châu thuê khách sạn ngay gần núi Minh Sa, đứng ở quán cà phê ngoài trời trên tầng cao nhất khách sạn có thể chứng kiến sa mạc xa xa vàánh chiều tà.

Tuy đã tới bên này nửa tháng, Diêu Bảo Châu vẫn còn chưa ngắm được mấy cảnh, phải biết rằng cô là người rất dễ mất hứng.

Có lẽ chỗ này có duyên với kiếp trước của cô.

Nhưng khiến người ta khó chịu chính là, Diêu Bảo Châu chả mấy khí có được yên lặng, không bị quấy rầy ngắm mặt trời lặn.

"Cô xem, cấu trúc không tệ nhỉ?" Lại có người bắt chuyện với Diêu Bảo Châu.

Diêu Bảo Châu quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông cầm máy ảnh đứng bên cạnh.

Tướng mạo anh ta bình thường, nhưng dáng vẻ thanh niên văn nghệ, cách ăn mặc thời thượng, kiểu tóc cẩn thận tỉ mỉ, chỉ là cho dù có thời thượng thế nào, máy ảnh đắt tiền ra sao, cũng không che được trong mắt lộ ra sự khao khát quê mùa.

Điều này lại khiến cho Diêu Bảo Châu nhớ tới Lý Thương Mạc, anh ăn mặc giản dị giống người qua đường giáp, bộ quần áo cảm giác cả tuần chưa thay, phong trần mệt mỏi, lôi tha lôi thôi, mặt đầy râu ria, miệng tiện, nhưng lại vẫn có loại khí chất thoát tục.

Diêu Bảo Châu tự hỏi rốt cuộc là vì cái gì, người thô tục dã man khiến cô cảm thấy tươi mát thoát tục, người lịch sự khách khí lại làm khiến cô cảm thấy tràn đầy khát khao.

Người thanh niên tiến đến trước mặt Diêu Bảo Châu, cho cô xem ảnh chụp, ánh mắt không nhịn được lưu luyến trên người Diêu Bảo Châu.

"Thế nào, chụp được chứ?" Giọng anh ta nịnh nọt nói: "Người đẹp, cảnh đẹp, ông trời tác hợp cho."

Người đàn ông này vừa mới vụng trộm chụp ảnh Diêu Bảo Châu, nói thật chụp còn thật sự không tệ, lừa gạt những cô gái nhỏ thẩm mỹ bình thường thì không có bất cứ vấn đề gì.

Chỉ có điều thẩm mỹ Diêu Bảo Châu không bình thường, thẩm mỹ cô cao cấp.

"Coi như cũng được."

"Yêu cầu cao như vậy à, tôi thích người yêu cầu cao, có khiêu chiến, vậy tôi chụp cho cô thêm mấy tấm nữa nhé?"

"Không cần, tôi không thích chụp ảnh."

"Còn có người không thích chụp ảnh ư? Cô xinh đẹp như vậy, không thể nào, phụ nữ đẹp nên lưu lại thanh xuân trong ảnh."

"Thanh xuân không có gì phải lưu luyến." Diêu Bảo Châu lãnh đạm nói.

Người đàn ông phát hiện người đẹp này còn rất khó trêu chọc, nhưng anh ta cũng không nhụt chí, vội nói sang chuyện khác, hỏi: "Một mình cô đến Đôn Hoàng à?"

"Không được sao?"

"Một mình đi chơi thì đâu thú vị."

Mỗi lần nghe thấy người khác nói những lời này, Diêu Bảo Châu không muốn tiếp tục trò chuyện.

Có thú vị hay không chẳng lẽ cô không biết sao?

Không thú vị thì cô đi một mình làm gì? Cô không tìm được người đi cùng sao?

Người đàn ông bắt đầu giới thiệu cho Diêu Bảo Châu hành trình của anh ta và mấy người bạn, muốn mời Diêu Bảo Châu cùng đi. Diêu Bảo Châu nghe anh ta nói, đầu óc bất giác lại thất thần.

Cô ngáp một cái, uống một ngụm đồ lạnh trong tay.

Nhàm chán.

Đại đa số mọi người luôn rất dễ dàng khiến Diêu Bảo Châu cảm thấy nhàm chán, bởi vì trên đời này phần lớn mọi người không thú vị lại bình thường, hơn nữa nói chuyện đơn giản, lời lẽ nông cạn, thế cho nên rất dễ đoán trước, cô không cần dùng đến đầu cũng biết tiếp theo muốn nói cái gì, đi một vòng, cũng chỉ để trở lại chủ đề ban đầu, hoàn toàn không ảnh hưởng đến giải thích và trao đổi.

Điều này khiến cho Diêu Bảo Châu không nhịn được nhớ tới Lý Thương Mạc.

Người đàn ông kia miệng hơi tiện, nhưng ít ra còn thú vị, luôn có thể chọc cô cười, còn thường xuyên nằm ngoài dự đoán của cô.

Sói hoang vừa ngọt ngào vừa quyến rũ.

Đáng yêu.

"Như thế nào? Đi cùng nhé, sáng mai chúng tôi xuất phát, trên xe vừa vặn còn một chỗ trống, coi như là để dành cho cô đi, cũng thật có duyên."

"Không có hứng thú, cám ơn."

"Chúng tôi cũng không phải người xấu, chỉ là đi du lịch, xem đủ loại phong cảnh, làm quen đủ loại người, một người rất nhàm chán á?"

"Anh nhàm chán là do anh cảm thấy vậy." Diêu Bảo Châu lãnh đạm nói, "Bởi vì ngay cả chính anh cũng không chịu nổi bản thân mình."

Người đàn ông bị nghẹn, suy nghĩ xem nên trả lời thế nào để không xấu hổ.

Lúc này, Diêu Bảo Châu cúi đầu xuống liếc nhìn điện thoại, thấy có tin nhắn đến.

Giáo sư Giang: Chúng tôi từ Tân Cương trở lại rồi, cô vẫn còn ở Đôn Hoàng chứ? Nếu còn thì cùng ăn bữa cơm nhé, chúng tôi muốn giới thiệu cho cô một người bạn.

Lúc này Diêu Bảo Châu chỉ muốn cách xa con người bên cạnh một chút, quơ quơ điện thoại, lộ ra một nụ cười, nói: "Tôi còn có việc đi trước, nói chuyện với anh rất vui vẻ, tạm biệt."

Nói chuyện rất vui vẻ?

Người đàn ông ngớ ra, chỉ có lúc rời đi người đẹp này mới lộ ra vui vẻ thôi.

Người hẹn Diêu Bảo Châu là hai đôi vợ chồng, bốn người đều là giáo sư đại học, một người trong số đó dạy vật lý, cũng là làm vể thiên thể vật lý, cho nên ở khách sạn liếc mắt một cái nhận ngay ra Diêu Bảo Châu. Dù sao cũng là trong giới thiên thể vật lý, Diêu Bảo Châu rất dễ nhận ra, cô cũng là người rất có phong cách.

Đôn Hoàng không có hoạt động giải trí gì, đúng là thời gian ăn cơm, tiệm lẩu làm ăn vô cùng tốt.

Tiệm lẩu nằm ngay sau khách sạn, ở biên giới sa mạc, khách sạn và tiệm lẩu đều rất đặc sắc, sau khi phát sóng trên tiết mục du lịch, việc kinh doanh rất phát đạt.

Trên cửa tiệm dán đủ các loại thông báo, đều là tìm đồng bạn đi cùng xe.

Nếu chung đường thì cùng đi, nếu là phương hướng khác nhau thì mỗi người đi một ngả. Đời người không phải cũng như thế sao?

Diêu Bảo Châu đứng trước đống thông báo xem một lát, phần lớn đều ghi rất không thú vị, thỉnh thoảng có mấy thông báo từ ngữ trau chuốt còn trích dẫn hai câu thơ, kết quả lại là càng thêm không thú vị.

Ngược lại là có một tờ thông báo "ý vị thâm trường" khiến cho Diêu Bảo Châu nổi lên chút hứng thú.

【 Tìm người đẹp đi du lịch chung, xe Land Rover, bao ăn ở, dọc theo đường đi đều lựa chọn khách sạn tốt nhất, vui vẻ mua quà tặng. 】

Diêu Bảo Châu nhịn không được cười ra tiếng.

Con đường này có thể tiêu được tiền gì? Cho dù là đi Tân Cương, hay là đi đường vòng đến hồ Thanh Hải, cả đường muốn dùng tiền cũng không có chỗ mà tiêu, tất cả đều là nơi hoang dã không có người ở.

Đầu năm nay, muốn lừa các cô gái ngốc cũng thật không ít.

Những du học sinh nữ chưa từng tiếp xúc với xã hội, không rõ chân tướng bị lừa, hoặc là biết rõ chân tướng nhưng vẫn vô trí vô giác bị lừa dối.

Diêu Bảo Châu vươn tay, chuẩn bị kéo cái thông báo này xuống, tránh gây tai họa cho người khác. Song tay cô vừa mới chạm vào tờ giấy kia, sau lưng truyền đến một giọng châm chọc khiêu khích.

"Uầy... Muốn đăng kí à."

Diêu Bảo Châu quay đầu lại, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

Cô nhịn không được cười, nụ cười phát ra từ tận đáy lòng mà cô cũng không ngờ tới.

Không nghĩ tới lại gặp mặt Lý Thương Mạc, bản thân lại thật sự vui vẻ, người bình thường hiếm khi chiếm được đãi ngộ này của Diêu Bảo Châu.

Lý Thương Mạc không nhìn Diêu Bảo Châu, mà là trực tiếp đi đến phía sau cô, vươn tay đặt lên tờ thông báo kia, đi qua xem.

Anh cười lạnh nhìn tuyến đường đi phía dưới tờ thông báo, giễu cợt nói: "Anh bạn này nghĩ hay thật nha, anh ta đi con đường vòng này, khách sạn tốt nhất cũng phải mất bảy ngày mới có?"

"Còn mua quà, mua cái gì, nho khô à?"

"A, còn cố ý đi qua mỏ, như thế nào, biết rõ chỗ đó có ngọc đúng không, chó chết tâm cơ rất sâu."

"Muốn giả vờ hào phóng, tốt xấu gì cũng phải cho chút tiền mặt, đây là muốn tay không bắt lấy gái ngốc, gà tặc."

"Muốn chơi gái cứ việc nói thẳng, rác rưởi!"

Diêu Bảo Châu ngước mắt nhìn về phía Lý Thương Mạc, miệng của anh thật sự rất tiện, chỉ có điều, cô không nghĩ tới anh có chung suy nghĩ với cô.

Kẻ dán cái tờ thông báo này quả thật rác rưởi, hoàn toàn chính xác với gà tặc, không phải người tốt gì.

"Sao lại nghĩ người ta xấu như vậy?" Diêu Bảo Châu biết rõ, lại cố ý giả ngu nói: "Người ta cũng không nói là ý kia nha?"

Lý Thương Mạc ngậm điếu thuốc trong miệng, dáng vẻ đúng là một tên du thủ du thực.

Anh cụp mắt, kìm nén lửa giận nhìn Diêu Bảo Châu, tức giận nói: "Chính là loại con gái ngốc như cô đấy, tôi đã nói với cô, chớ cùng đi với loại người này, chắc chắn chỉ có chịu thiệt."

Anh ta còn giáo huấn cô đấy?

Thực sự coi cô là em gái ngốc nghếch à?

Làm sao bây giờ, sao Lý Thương Mạc này đáng yêu thế, càng ngày càng muốn trêu chọc anh rồi.

"Nghe rõ chưa?" Lý Thương Mạc nghiêm khắc hỏi.

"Đã nghe rõ."

Lý Thương Mạc mới thu lại ánh mắt từ trên người Diêu Bảo Châu, xé thông báo kia, vò thành một cục ném xuống đất.

Diêu Bảo Châu nhìn tờ giấy trên mặt đất, lông mày cau lại. Ánh mắt của cô rơi vào trong mắt Lý Thương Mạc.

"Tôi tiện tay ném rác rưởi, có phải rất không có tố chất?" Lý Thương Mạc hỏi.

"Ừ."

"Không quen nhìn?"

"Tàm tạm."

"Không quen thì cũng nhịn đi."

Cô không phải đã nói được rồi à? Làm sao lại đánh cả lên cô.

Diêu Bảo Châu bày ra dáng vẻ uất ức, ngước mắt nhìn về phía Lý Thương Mạc, hỏi: "Sao tôi cảm thấy anh rất giận tôi?"

"Há lại chỉ có mỗi giận."

"Vậy là thế nào?"

Lý Thương Mạc phả một hơi khói.

"Có cả lửa nữa."

Trong lòng có lừa, vừa nhìn thấy Diêu Bảo Châu đã hận không thể ép cô lên tường đánh một trận.

Diêu Bảo Châu cười.

"Có lửa gì thế?"

"Lửa gì nha?"

"Giận tôi nửa đường ném anh đi, giận tôi lấy hành lý của anh? Hay là giận tôi trời nóng như vậy cũng không mặc áo cao cổ đi ra ngoài?"

Diêu Bảo Châu nói nói cười cười, lúc cô nhìn người khác, ánh mắt luôn vô cùng chọc người, đặc biệt sẽ nắm giữ thế cục, giống như quyến rũ người, lại giống như vô tâm.

Nếu như Lý Thương Mạc tích lũy thành ngữ nhiều một chút, anh sẽ nghĩ tới cụm nhìn quanh sinh tư (*).

(*) hình dung mặt mày sinh động, tư thái động lòng người

Nhưng anh là con người thô lỗ, cho nên anh chỉ có thể nghĩ đến một từ thô tục nhất để hình dung về cảm giác lúc này Diêu Bảo Châu mang lại cho anh ta.

Bé lẳng lơ...

"Này? Không để ý tới tôi à?" Diêu Bảo Châu cười tủm tỉm hỏi: "Thực sự tức giận à? Vậy tôi giải thích với anh được không?"

Lý Thương Mạc ngậm điếu thuốc, hạ mắt nhìn Diêu Bảo Châu.

Không nói lời nào.

Anh dừng ở mặt Diêu Bảo Châu, hút sạch hơi cuối cùng, im lặng thu lại ánh mắt, mặt không biểu cảm xoay người, đi vào trong tiệm lẩu ồn ào.

Chảnh như vậy?

Diêu Bảo Châu tựa ở cửa ra vào, nhìn theo bóng lưng Lý Thương Mạc, lại không hề bị sự lạnh lùng làm mất vui, ngược lại nhịn không được bật cười.

Lý Thương Mạc này còn rất thú vị, tính cách phức tạp, khiến cô thật sự không đoán được trong lòng anh nghĩ gì.

Diêu Bảo Châu cúi người, nhặt tờ giấy trên mặt đất lên, nhìn một vòng cũng không thấy thùng rác, đành phải nhét vào trong túi, cũng đi vào tiệm lẩu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui