Vô Song an ủi, nói nàng đi hỏi cho rõ, có lẽ người kia chỉ là một người Cố Hành quen trên đường mà thôi.
Mộ Dung Nguyệt cũng nghĩ bản thân quá nhạy cảm, thấy bên cạnh Cố Hành xuất hiện người khác đã hoài nghi hắn, không tin tưởng hắn.
Nàng vẫn muốn tìm Cố Hành hỏi cho rõ ràng, không nên ở đây suy nghĩ miên man.
Lúc này trời đã rét đậm, bầu trời Thịnh quốc bao phủ bằng màu tuyết trắng xoá.
Mộ Dung Nguyệt phải đi tìm Cố Hành, nàng không thể chậm trễ dù chỉ một giây.
Vô Song đi cùng Mộ Dung Nguyệt quay về Lạc Anh Điện, thấy nàng còn chưa tới cửa đã chạy ra ngoài, vội vàng cầm lấy áo khoác đỏ trong tay cung nhân giúp nàng khoác vào.
“Ta đi tìm Cố Hành ca ca.
”Vô Song nghe thấy một câu này, nhìn Mộ Dung Nguyệt vội vã chạy ra bên ngoài.
Hoàng cung và phủ tướng quân cách nhau không xa, Mộ Dung Nguyệt không chờ xe ngựa nổi, ngoài cửa cung có một chuồng ngựa, nàng muốn cưỡi ngựa đi tìm hắn.
Mộ Dung Nguyệt chạy một đường, cung nhân thấy Chiêu Hoa công chúa vội vã như thế, cúi đầu hành lễ.
Rất nhanh đã đến cửa cung, lại nhìn người nọ từ Cần Chính Điện đi ra.
Mộ Dung Nguyệt nhìn thấy Cố Hành chậm rãi bước từ 99 tầng thang xuống, vài đại thần bên cạnh đang chắp tay chúc mừng.
Nàng nghe thấy bọn họ nói chuyện, đại hỉ của Cố tướng quân, không nghĩ tới tâm ý tướng quân lại hướng về một nữ tử ngoại tộc.
“Chúc mừng Cố tướng quân, tới lúc có rượu mừng chớ quên ta.
”“Chúc mừng Cố tướng quân…”Bốn phía đều là người chúc mừng hắn.
Bầu trời tuyết rơi tựa những đoá hoa nhung nhẹ nhàng rơi xuống.
Mùa đông năm nay ở Thịnh quốc lãnh lẽo đến lạ.
Thiếu nữ khoác áo đỏ đi trên tuyết, nàng nhìn hắn, cho đến khi hắn đi tới trước mặt nàng.
“Tham kiến Chiêu Hoa công chúa.
”Một hàng quan viên đại thần hành lễ với Mộ Dung nguyệt.
Nhưng tại nơi tuyết trắng rơi đến chói mắt này, nàng chỉ muốn hỏi hắn một câu.
“Huynh muốn cưới ai?”“Bẩm Chiêu Hoa công chúa, Cố tướng quân đã xin Hoàng thượng muốn cưới Thánh nữ Vu Quốc.
”Trả lời nàng không phải Cố Hành, nàng muốn nghe chính hắn nói.
“Cố Hành, ta hỏi huynh, huynh muốn cưới ai?”Ánh mắt người nọ nhìn nàng vô cùng lạnh nhạt, giống như tuyết rơi ngoài kia lạnh đến thấu xương.
“Hồi bẩm công chúa, thần sắp nghênh thú Thánh nữ Vu Quốc.
”.