Mộ Dung Nguyệt chỉ cảm thấy trong miệng dâng lên mùi tanh ngọt, trong tay nàng còn nắm chặt ngọc bội đồng tâm hắn tặng.
Cố Hành đi qua nàng, chưa từng liếc nàng nhiều thêm một cái.
*Một mình Mộ Dung Nguyệt đi trong hoàng cung tuyết rơi trắng xoá.
Nàng không cảm thấy lạnh, chỉ là không thấy rõ con đường phía trước.
Nàng cứ đi, đi mãi, bên tai là lời hắn nói muốn cưới người khác, nàng phải đi thật nhanh, nhanh một chút sẽ không nghe thấy nữa.
Nước mắt từng giọt rơi xuống rồi kết lại.
Nàng nhắm mắt, vươn tay, để bông tuyết dừng ở lòng bàn tay.
Toàn thế gian, chỉ còn lại âm thanh tuyết rơi xuống.
------oOo------Vô Song tìm thấy Mộ Dung Nguyệt trên đường vào cung.
Áo khoác đỏ thẫm của nàng đã phủ trắng tuyết rơi, lang thang không có mục tiêu đi về phía trước.
Vô Song cũng rất sợ hãi vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng, phát hiện cả người nàng đã lạnh đến đông cứng.
“Nguyệt Nhi, chúng ta mau trở về.
” Vô Song làm y nữ tất nhiên biết rõ, nếu Mộ Dung Nguyệt còn tiếp tục bị lạnh như vậy sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
Vô Song lập tức gọi một đám cung nhân tới lấy ô che và túi sưởi, cuối cùng đưa theo Mộ Dung Nguyệt về Lạc Anh Điện.
Rót cho Mộ Dung Nguyệt hai chén canh gừng mới để nàng nằm xuống.
Chỉ là, dáng vẻ nàng lúc này thất hồn lạc phách, đứng dưới trời tuyết lâu như vậy, không sinh bệnh cũng khó.
Không ngoài dự liệu, màn đêm buông xuống, Mộ Dung Nguyệt bắt đầu sốt cao.
Vô Song cũng nghe nói chuyện Cố Hành muốn cưới Thánh nữ Vu Quốc, nhưng nàng ấy không rõ, Cố Hành đang nổi điên cái gì.
Nhưng mà lúc này nàng cũng không rảnh để hỏi vấn đề này, Vô Song kê đơn thuốc, lại dùng nước ấp giúp Mộ Dung Nguyệt lau mặt.
“Cố Hành ca ca…”Mộ Dung Nguyệt sốt cao một đêm, cũng nói mớ suốt đêm.
Ngày thứ hai, trán Mộ Dung Nguyệt vẫn nóng bừng.
Vô Song cũng biết bệnh này không nhẹ, cho dù hạ sốt nhưng tâm bệnh sẽ không bao giờ khỏi.
Mãi cho đến đêm thứ hai, Mộ Dung Nguyệt mới bừng tỉnh từ trong mộng, còn nôn ra một ngụm máu tươi.
“Vô Song đại phu, công chúa… hộc máu.
”.