Mộ Dung Nguyệt thu thập hành lý xong xuôi, làm xong thủ tục trả phòng rồi ra sân bay.Cô ngồi trên taxi nghe cuộc họp báo của trò chơi ‘Tinh Hồn’, giọng nói của Cố Hành từ trong truyền ra.Đã lâu lắm rồi cô không được nghe giọng nói của anh.Bác tài nhìn cô gái không ngăn được nước mắt qua kính chiếu hậu, khẽ thở dài một hơi.Mộ Dung Nguyệt bình tĩnh tâm tình, cô đến sân bay, biển quảng cáo lớn bên ngoài cũng đang phát sóng trực tiếp họp báo “Tinh Hồn”.Mộ Dung Nguyệt nhìn cảnh tượng khí thế, hình ảnh rộng rãi và bối cảnh thao tác trò chơi, bất giác dừng chân.Chỉ thấy, hình ảnh trò chơi hạ màn.Cố Hành anh tuấn xuất hiện trên màn ảnh.Người chủ trì giới thiệu: “Hiện tại, chúng ta đang gặp sáng lập ra Tinh Hồn, tổng tài tập đoàn Cố thị, Cố Hành tiên sinh, xin mới anh giới thiệu năm điểm lớn của trò chơi lần này.”Đây là cuộc họp báo phát sóng trực tiếp toàn cầu, trong nước lẫn ngoài nước, còn có người phiên dịch.Đây là thực lực của Cố thị, cũng là thực lực của Cố Hành.Sân bay kẻ đến người đi, mọi người bất giác dừng chân trước màn hình lớn.
Có người kinh ngạc cảm thán nhan sắc của tổng tài Cố thị, có người bị trò chơi này hấp dẫn.Mộ Dung Nguyệt nghe thấy cũng bất giác mê mẩn, cô ngẩng đầu lên nhìn màn hình, tựa như đang nhìn Cố Hành vậy.Mãi cho đến cuối cùng, phóng viên hỏi một câu: “Cố tổng, anh nghiên cứu chế tạo ra trò chơi này, người muốn cảm ơn nhất là ai?”Cô nghe thấy Cố Hành thấp giọng nói: “Trước tiên, tôi xin cảm ơn đoàn đội nhân viên công ty đã cùng tôi thiết kế ra được Tinh Hồn của ngày hôm nay, cuối cùng, người tôi muốn cảm ơn nhất chính là cô gái tôi yêu.”Nghe thế, Mộ Dung Nguyệt cúi đầu, nghe người mình yêu thổ lộ tình cảm với một người khác thật sự chua xót đến chừng nào.Cô đi tới cửa soát vé, thật sự là phải rời khỏi đây.“Đầu tiên, tôi ở đây để làm sáng tỏ tai tiếng của mình và Liễu Mộng, hai tập đoàn Liễu Cố chỉ có quan hệ hợp tác.
Đoàn đội luật sư tư nhân của tôi đã bắt đầu khởi kiện các đơn vị truyền thông đưa ra tin tức sai sự thật này.”“Còn nữa, ưu điểm lớn nhất của trò chơi này là người chơi có thể trải nghiệm luân hồi không ngừng, lần nữa trùng phùng.
Linh cảm này chính tôi đã trải qua cùng người tôi yêu.
Mà hơn một năm nay, hai chúng tôi không được ở bên nhau, tôi và cô ấy đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian rồi.
Ngay tại đây, tôi muốn nói với cô ấy, Nguyệt Nhi, bất luận thời gian có thay đổi như thế nào, đời đời kiếp kiếp, em vĩnh viễn là người duy nhất của anh.” Từ nay về sau, hai chúng ta chỉ có ‘tử biệt’, không bao giờ ‘sinh ly’ nữa.Hứa hẹn của anh với cô dưới sự chứng kiến của cả thế giới, trịnh trọng mà chân thành.Sau khi Cố Hành cảm ơn người xem và các vị khách lập tức rời khỏi, cuộc họp báo giao cho phó tổng chủ trì.Cố Hành mở cửa xe thể thao bên ngoài hội trường, nhanh chóng chạy tới sân bay.Bây giờ anh phải tới thành phố L, tìm cô gái mình yêu nhất.Trong thời gian chờ đợi ở phòng nghỉ, mấy cô gái đang nhỏ giọng thảo luận về cuộc họp báo của Tinh Hồn.“Đây là tình yêu thần tiên gì vậy chứ, nam chính cao phú soái nghiên cứu phát minh trò chơi chỉ vì nữ chính?”“Ghen tị quá, làm sao bây giờ.”“Đúng là tình yêu của học bá giàu có mà…”…Mộ Dung Nguyệt tất nhiên nghe thấy bọn họ nghị luận điều gì, sao cô có thể không hâm mộ vị tiểu thư Liễu gia kia chứ, có thể được người như Cố Hành thích chính là chuyện rất hạnh phúc.Mà hạnh phúc của cô lại vô cùng ngắn ngủi, chỉ một học kì năm lớp 11, khi đó, mọi cảm xúc của anh với cô có lẽ cũng đều chân thành.Đôi mắt lên men đến phát đau, nhưng cô lại không thể khóc.Trên máy bay, Mộ Dung Nguyệt lại mơ thấy Thánh nữ Vu Quốc kể chuyện Cố Hành trúng Thái Thượng Vong Tình cho mình…Thái Thượng Vong Tình, nếu cô có thể quên thì thật tốt.Sân bay thành phố L, Cố Hành lên máy bay tư nhân lại nhận được tin tức của vệ sĩ, tiểu thư Mộ Dung Nguyệt ba hôm trước đã tới thành phố B, hôm nay quay lại thành phố L.Ba ngày trước, Nguyệt Nhi tới thành phố B?Tất nhiên là cô tới tìm anh.Sau đó, hôm nay cô lại quay về thành phố L đều do hot search tai tiếng buổi sáng.
Sắc mặt Cố Hành không tốt lắm.
‘Đả kích’ lớn nhất Cố Thuỵ cho anh chính là tai tiếng lần này, tuy rằng sau khi tin tức vừa được tung ra, Cố Hành đã tương kế tựu kế dụ chú hai vào tròng, do đó mà nhanh chóng nắm quyền điều hành Cố thị.Chắc chắn cô đã hiểu lầm quan hệ của anh và Liễu Mộng.Bên này, Mộ Dung Nguyệt vừa xuống máy bay đã chuẩn bị tới việc xuất ngoại du học.Thành phố B, cô sợ không dám tới nữa, bây giờ vẫn kịp xin đi du học, cũng là lối thoát duy nhất của cô.Rõ ràng là phải về nhà, cô vẫn lang thang không mục tiêu đi trong sân bay.Cô không biết làm thế nào mới thoát khỏi sân bay to lớn mệt mỏi này, thầm nói tình cảm không thể cưỡng cầu, nhưng vẫn đau lòng tới mức không thở nổi.Bên này, đáng ra Cố Hành đi lối dành cho máy bay tư nhân, nhưng anh biết, Nguyệt Nhi của anh vẫn đang ở đây.Anh đã cho người tra xét, vài phút trước, máy bay của cô cũng vừa hạ cánh.Anh gọi số điện thoại đã thuộc lòng từ sớm kia.Nhưng vẫn không có chuông, không ai nghe máy.“Tìm người.” Cố Hành cho người đi tìm xung quanh.Sân bay kẻ đến người đi, ai cũng có mục đích riêng của mình.Cố Hành bận rộn trong đại sảnh sân bay, cuối cùng liếc mắt một cái đã thấy cô gái mình yêu thương.Mộ Dung Nguyệt không còn sức để đi nữa, cô ngồi xuống ôm lấy bản thân, vùi đầu vào gối, mệt quá, mệt mỏi quá.Đột nhiên, một bàn tay ấm áp xoa đỉnh đầu cô.Cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt quen thuộc.“Nguyệt Nhi, anh đã về rồi.”Một giây sau đã rơi vào cái ôm an toàn và ấm áp.“Chúng ta sẽ không bao giờ tách rời nữa.”HOÀN CHÍNH VĂN..