Ngoài phim trường, Cố Hành dựa trên xe, một thân quần áo thoải mái, cao lớn đĩnh đạc, soái khí không thể che lấp.
“Bảo bối, tới đây.
”Tuy nói như vậy nhưng lại là Cố Hành tiến lên ôm chặt lấy cô.
Trong nháy mắt ấy, pháo hoa nở rộ tầng không.
“Biết anh nhớ em bao nhiêu không?”Mới vừa kết thúc hội nghị, Cố Hành đã lái xe suốt đêm tới đây.
Mộ Dung Nguyệt dụi đầu vào ngực anh, cô cũng rất nhớ anh.
Yêu, nên ở bên nhau.
Đây cũng là lời cô không cần nói ra với anh.
Nguyện dùng cả đời này đổi lấy lần tương ngộ có anh ở bên, toàn tâm toàn ý, sớm sớm chiều chiều.
Ban ngày Mộ Dung Nguyệt bận rộn học tập đủ các loại kỹ năng, vũ đạo, dương cầm, còn tụ họp với bạn bè.
Buổi tối của cô là thời gian dành riêng cho Cố Hành, đã hơn một năm người nào đó vẫn chưa thay đổi biện pháp để cho Nguyệt Nhi nhớ kỹ mình yêu thương cô như thế nào.
Ví dụ như hôm nay, Mộ Dung Nguyệt mới vừa học được cách làm đồ ăn mới, muốn thử làm cho Cố Hành nếm thử, lại không đoán được, Cố Hành muốn ăn nhất lại chính là cô.
Bởi vì Cố Hành đã đồng ý với Mộ Dung Nguyệt không công khai quan hệ của cả hai trong trường, phối hợp với công tác bảo mật của tập đoàn Cố thị, tất cả mọi người đều biết tổng tài có người yêu nhưng mới chỉ nghe tên chưa thấy qua lần nào.
Đổi lại, Mộ Dung Nguyệt cũng đồng ý với một yêu cầu của Cố Hành, đó chính là khi hai người ở chung một chỗ, cô không thể mặc nội y.
Cho nên, giờ phút này, trên người cô chỉ mặc một chiếc áo thun trắng và quần đùi, ngay cả quần áo rộng thùng thình cũng không che nổi dáng người lả lướt hấp dẫn trước sau mê người của cô.
Tất nhiên cũng tiện cho cử chỉ quấy rối của người nào đó.
Cố Hành vừa vào cửa đã thấy bảo bối nhà mình bận rộn trong phòng bếp.
“Anh Cố Hành, chờ thêm một chút là xong rồi.
” Mộ Dung Nguyệt nghe thấy tiếng mở cửa liền nói.
Nồi trên bếp còn đang sôi sùng sục.
Thế nhưng sự chú ý của người nào đó hoàn toàn dừng trên người cô, anh rất đói, nhưng muốn ăn gì trong lòng anh lại rõ nhất.
Lúc Mộ Dung Nguyệt bị Cố Hành từ sau ôm lấy, bàn tay cầm gia vị cũng run lên.
Hơi thở anh nóng bừng, một bàn tay to xoa bộ ngực mềm mại phía trước, cách một lớp vải mỏng, tiểu anh đầu lập tức đứng thẳng.
“A… ưm… anh Cố Hành… mau dừng tay.
”Lúc này Mộ Dung Nguyệt đã không còn chút sức lực nào, hai tay chống trên bếp mới làm mình không dựa vào Cố Hành.
“Nguyệt Nhi, chuyện đã đồng ý rồi không thể thay đổi.
” Ngoài miệng thì nói lời nhẹ nhàng, một bên anh đã xốc quần áo cô lên trên.
Đúng vậy, cô đã đồng ý với Cố Hành lúc hai người ở bên nhau sẽ không từ chối bất cứ yêu cầu nào của anh.
Mà thời gian Mộ Dung Nguyệt xuất thần, lửa dục nóng bỏng của người nào đó đã trỗi dậy giống như mãnh thú, muốn thỏa mãn dục vọng của chính mình.
Thân thể cô mềm mại, da thịt trắng nõn, Mộ Dung Nguyệt cảm nhận được rõ ràng sự thô ráp mà bàn tay kia mơn trớn mỗi một tấc da thịt.
Bởi vì nhiều chuyện, hai người đã lâu chưa thân mật, mới khiêu khích như vậy mà cô đã mẫn cảm, giữa hai chân ướt át.
Mà người nào đó càng không thỏa mãn với việc bị vải che đậy, dùng tay xé rách áo phông trên người cô ra, không kiêng nể hưởng dụng mỹ vị của mình.
Bộ ngực vểnh cao bị anh tạo thành đủ các loại hình dáng, Cố Hành giải phóng dục vọng của bản thân, côn thịt to dài kia đánh vào mông cô phát ra một tiếng, cũng may cô đưa lưng vì anh, nếu không, mặc kệ là đã hoan ái bao nhiêu lần, bảo bối của anh cũng không thể tưởng tượng được tiểu huyệt của mình có thể chứa đựng được cự vật lớn đến vậy.
“Ưm ~ a ~” Mộ Dung Nguyệt cũng biết chuyện đã đồng ý không thể thay đổi, nhưng đây hoàn toàn đã lệch khỏi quỹ đạo suy nghĩ của cô.
Người đàn ông nhấc mông cô lên, tư thế cô ghé vào trên bếp đưa mông về phía anh, dáng vẻ chờ đợi đáng thương, bởi vì gần đây tập luyện vũ đạo nên cơ thể Mộ Dung Nguyệt trở nên mềm dẻo, phối hợp với dáng người vưu vật trời sinh chính là tấm poster tình sắc.
Nhưng đối với đồ ăn ngon miệng, trước nay Cố Hành chính là một người bình phẩm tinh tế.
TOÀN VĂN HOÀN.