[10…9…8]
[Phó bản sắp sụp đổ, xin người chơi chú ý!!!]
[Người chơi chuẩn bị truyền tống về Tân Lập Thành]
Phó bản: Quỷ phanh thây (đóng cửa vĩnh viễn.)
Người chơi: Tạ Hoài Du, Từ Nguyệt Hi, Hứa Mộng Điệp, Thời Phong đã thành công sống sót.
Nhiệm vụ 1: Đi đến trường bằng phương tiện công cộng (Hoàn thành).
Nhiệm vụ 2: Học tập và sinh hoạt tại trường cho đến khi phó bản kết thúc (Hoàn thành).
Nhiệm vụ chính: Sống sót cho đến khi phó bản kết thúc (Hoàn thành).
Phần thưởng đã được gửi vào balo của hệ thống, xin người chơi chú ý nhận.
Trước khi bóng tối lại bao phủ lấy họ, cả bọn cùng gật đầu chào tạm biệt với nhau. Dù trước đó không có chút quen biết nào nhưng trong phó bản này họ đã trở thành đồng đội của nhau, cùng trải qua nhiều mối nguy, hợp tác cùng nhau hoàn thành phó bản, lễ nghĩa cơ bản đương nhiên phải có.
Từ Nguyệt Hi vẫy tay với cậu như một bạn nhỏ, cô bé đã mang dáng vẻ mà một bạn nhỏ nên có rồi.
“Ừm, anh nhớ mà.” Cậu và cô bé đều hiểu họ muốn nói gì. Từ Nguyệt Hi cười vô cùng mãn nguyện rồi chìm vào bóng tối.
Một lần nữa Tạ Hoài Du lại xuất hiện tại đại sảnh trò chơi. Đợt này những người ở đây không còn nhìn cậu với ánh mắt dò xét như lăm le con mồi nữa mà thay vào đó là một chút cảm giác quái dị nhường đường cho cậu. Tạ Hoài Du còn không hiểu chuyện gì, cho đến khi cậu loáng thoáng nghe được một đứa nhỏ nói chuyện với cha của nó ở bên đường.
Trên đầu cậu có chữ.
Sắc mặt của Tạ Hoài Du lập tức thay đổi, mày cũng nhíu chặt lại, ai nhìn cũng biết Tạ Hoài Du đang rất không vui.
“Hệ thống chó chết, mày làm người đi được không?” Giờ thì cả một đám người chơi trong đại sảnh đều biết cậu là mới vượt qua phó bản cấp A rồi.
Tạ Hoài Du quá quen với việc này ở con trò chơi cũ. Nếu một người chiến thắng một phó bản cấp cao, phần thưởng họ nhận được cũng vô cùng có giá trị thế nên chả ai lại đi để lộ ra bản thân lợi hại bao nhiêu ở bên ngoài đây cả. Bởi họ không biết bản thân sẽ trở thành đối tượng bị nhắm đến vào một ngày nào đó không đâu.
Cậu đi bộ một hồi thì nhanh chóng phát hiện có mấy người đang cẩn thận đi theo phía sau mình, càng ngày càng đến gần cậu. Tạ Hoài Du chưa biết hoàn toàn thực lực của các thế lực ở con trò chơi này nên cậu tạm thời không muốn trực tiếp ra tay.
Bước chân Tạ Hoài Du bắt đầu nhanh hơn, cậu lách mình vào đám đông lẩn trốn, cẩn thận cảm nhận rõ không còn ánh mắt giám thị mình nữa, Tạ Hoài Du mới quay đầu đi vào một con hẻm nhỏ, bất ngờ là cậu lại đụng phải người quen.
“Lão đại, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Cố Lãng vui vẻ ra mặt, khiến Tạ Hoài Du có chút ngơ. Người này sao lại tỏ ra thân thiết với mình dữ vậy.
Cố Lãng thấy biểu cảm trên mặt cậu không có chút gì thay đổi gì thì lập tức ủ rũ nói: “Đừng nói là cậu đã quên lời nói sẽ kéo theo tôi làm đàn em đó nha.”
Tạ Hoài Du bất đắc dĩ sờ sờ trán: “Tôi không quên.” nghe vậy người nào đó lập tức vui vẻ trở lại kéo cậu về chỗ ở của mình.
Tạ Hoài Du vô cùng bất ngờ trước độ giàu có của người này, không phải nói bản thân không có bao nhiêu tích phân sao? Cậu còn phải ở khách sạn sống qua ngày đây.
Vì cớ gì cái tên xui xẻo này lại sống trong biệt thự sang trọng như thế này chứ?
Cố Lãng như nghe được tiếng lòng của Tạ Hoài Du, giọng điệu buồn bã giải thích: “Phó bản vừa rồi, tôi không nhận được bất cứ vật phẩm gì có ích cả, chỉ có căn nhà này thôi, cậu đừng chê nhé.”
Tạ Hoài Du tự thấy mình thật xấu xa còn đi so đo với một người còn đáng thương hơn mình, cậu có phần ngại ngùng sờ sờ mũi qua loa nói: “Không sao, không sao có chỗ ở là tốt rồi.”
“Cậu khách sáo rồi.”
Cố Lãng xoay người dẫn cậu đi chọn phòng ở, ánh mắt hắn thoáng qua chút ý cười xấu xa, lừa người về nhà rồi, tóm được người vào tay chỉ còn là vấn đề thời gian nữa thôi.
Đột nhiên thanh âm hệ thống quen thuộc vang lên, khiến nụ cười trên mặt Cố Lãng lập tức tắt ngúm.
[Người chơi Từ Nguyệt Hi đã gửi yêu cầu hẹn gặp bạn, có muốn gặp hay không?]
“Có.”
Từ Nguyệt Hi là ai? Hắn mới không ở cạnh cậu một phó bản thôi đã có người muốn cướp người của hắn rồi à.
Ánh sáng trắng lóe lên, gương mặt u ám của hắn thoáng chốc cứng đờ, trừng mắt nhìn cô nhóc vừa mới xuất hiện.
Nhóc kia không phải đứa em họ từ nhỏ đã ghét bỏ hắn đây sao??? Sao nó lại quen biết Du Du.
Từ Nguyệt Hi vừa gửi yêu cầu cho anh trai họ Tạ của nhóc đã bị dịch chuyển ngay đến một nơi xa lạ. Cô bé không chú ý xung quanh chỉ đặt tầm mắt lên người Tạ Hoài Du, đi nhanh nhanh lại chỗ cậu rồi có chút vui vẻ hơn ngày thường nói: “Anh Tạ đã hứa với em rồi đấy, đừng quên.”
Cô nhóc kiêu ngạo ở trong lòng nghĩ: Nếu anh trai mà lừa cô nhóc, bùa ngũ lôi sẽ dán đầy lên người anh luôn.
“Ừm, anh không quên. Thực hiện liền nhé!” Nói rồi Tạ Hoài Du mở không gian trò chơi ra sử dụng vật phẩm thẻ trói định đồng đội, đồng hồ trên cổ tay hai người Cố Lãng và Từ Nguyệt Hi bắt đầu có thông báo.
[Người chơi Tạ Hoài Du đã trói định bạn làm đồng đội, có chấp nhận không?]
Hai người đồng loạt nói “có” thông tin đội nhóm của họ một lần nữa hiện lên.
[Bạn hiện đã có 2/5 đồng đội.]
Từ Nguyệt Hi nghe được âm thanh một người khác cũng nhận được thông tin tổ đội phát ra ở ngay sau lưng Tạ Hoài Du. Cô bé liền thuận theo nghi ngờ của mình tò mò hỏi: “Anh Tạ, chúng ta còn có một người đồng đội khác ạ?”
Tạ Hoài Du lúc này mới nhớ ra mình chưa giới thiệu hai người đồng đội của mình với nhau, cậu nghiêng người để lộ người đang từ trên cao trừng mắt nhìn xuống cô nhóc Từ Nguyệt Hi. Từ Nguyệt Hi thấy người đồng đội kia là ai sắc mặt cũng thoáng thay đổi, nhưng khi Tạ Hoài Du nhìn sang cả hai liền quay lại bộ dáng không quen biết, vẻ mặt hết sức bình thường.
Tạ Hoài Du cứ có cảm giác quái quái nhưng lại không biết lạ ở điểm nào.
Cậu cười nhẹ chỉ chỉ Cố Lãng: “Người này là đồng đội ở phó bản đầu tiên của anh, tên là Cố Lãng.”
“Còn đây là bạn nhỏ vượt phó bản vừa rồi cùng tôi, tên là Từ Nguyệt Hi, hai người làm quen đi nhé, sau này là đồng đội, giúp đỡ lẫn nhau.”. Đam Mỹ Hài
Tạ Hoài Du tự thấy bản thân đã trải qua nhiều thứ ở con trò chơi cũ nên tự nguyện đứng ra giới thiệu đội viên với nhau như một vị đội trưởng.
Hai người nghe vậy cũng mỉm cười bắt tay với nhau nhưng lại âm thầm phân cao thấp.
Thiên sư nhà họ Cố có một thủ thuật có thể truyền suy nghĩ của mình với những người trong gia đình.
Từ Nguyệt Hi ngoài mặt thì bình thường nhưng lại truyền cho hắn biết bản thân đang ghét bỏ như thế nào.
“Thì ra bao năm qua, anh biến mất là vào cái chỗ này.”
“Nhóc khôn hồn mà giữ cái miệng cho tốt, anh không muốn Du Du biết thân phận của mình.”
“Em cũng không muốn anh Tạ biết em là em họ của anh.”
“Vậy nhớ cho kĩ đấy, không thì đừng trách anh nhóc vô tình.”
“Hừ.”
Tạ Hoài Du thấy hai người có vẻ khá hòa thuận với nhau cũng dễ chịu trong lòng. Đây là những đồng đội mới của cậu, hi vọng ở trò chơi này tất cả bọn họ đều có thể sống sót đến cuối cùng.
Tác giả có lời muốn nói:
Du Du: “Hai người hòa thuận quá ha.”
Nội tâm hai người.
Từ Nguyệt Hi: “Mình ghét tên này nhất.”
Cố Lãng: “Con nhóc khó ưa, ai cho mi đến phá hoại kế hoạch dụ dỗ vợ ở một mình với anh.”