Cô ta cũng đoán được bọn họ đang mang theo sát ý tìm đến chỗ mình. Chỉ là không biết bọn cậu định giết cô ta như thế nào mà thôi.
Tạ Hoài Du không đến thẳng nơi giết cô ta như dự tính, cậu muốn gián tiếp khiến cô ta chết trong thầm lặng, chết như bao người ở đây, không để lại chút đặc biệt nào để người khác nhớ đến.
Sau khi tiến vào thang máy đi lên khu 01, Cố Lãng đã bắt đầu vẽ bùa sau đó dán lên người cả đội che giấu hành tung của họ. Từ Nguyệt Hi nhìn khả năng vẽ bùa của hắn không khỏi ghen tị trong lòng.
Anh trai này chắc chắn nói dối, nếu dạy cô nhóc thì sao cô nhóc không giỏi hơn hắn được cơ chứ! Nếu có dạy rồi thì mười lá bùa như thế này cô bé cũng vẽ được.
Cô nhóc chỉ đột nhiên bị khả năng của hắn làm cho thán phục, ghen tị trong chốc lát lại quay về cảm xúc đau buồn cho hai người anh của mình. Đột nhiên không có giọng nói của hai người họ bên cạnh khiến cô nhóc cảm thấy mọi thứ trở nên nhạt nhẽo hẳn đi.
Có gặp nhau, tức nhiên sẽ có chia ly cớ sao con người ta vẫn nuối tiếc muốn níu kéo thế này.
Cửa thang máy mở ra, khu 01 hoàn toàn khác với những khu thí nghiệm khác. Đây là nơi cao tầng ở, vô cùng xa hoa, thoải mái hoàn toàn khác với cảm giác lạnh băng, ngột ngạt ở những khu khác.
Trần nhà cao được trang trí bằng các họa tiết tinh xảo, chiếc thảm trải sàn dày dặn, êm ái làm từ lông cừu, những bức tượng điêu khắc bằng đá cẩm thạch được đặt trên các bệ đỡ ở khắp nơi càng làm bốn người họ cay mắt.
Rõ ràng cùng sống trong bóng tối vì sao kẻ thì quần quại đau khổ nơi ngục tù với hàng loạt thí nghiệm trong suốt nhiều năm liền, kẻ lại có thể tận hưởng cuộc sống vô tư thoải mái như thế này.
“Quyết định của tôi càng kiên định rồi.” Tạ Hoài Du lạnh lùng nhìn hết thảy khung cảnh trước mắt không chút do dự đi về phía trước.
“Bọn tôi cũng vậy.”
Ba người theo Tạ Hoài Du đi dọc theo hành lang này mà không có chút sợ bị Liễu Ngọc phát hiện.
Liễu Ngọc không hề lo lắng sốt ruột khi màn hình giám sát bất ngờ trở nên đen kịt, cô ta nhàn nhã thiết lập lại chút thứ trong phòng chỉ huy này, nơi hệ thống cho cô ta toàn quyền sử dụng công năng của nó.
Chỉ cần đám người Tạ Hoài Du vừa bước vào nơi này thì sẽ không cách nào chạy trốn hay sống sót rời khỏi đây được nữa.
Có điều Liễu Ngọc không hề biết, Tạ Hoài Du vốn dĩ không hề có ý định đến chỗ cô ta, thứ cậu muốn là từ xa xa nhìn cô ta chết đi.
Bốn người đi hết hành lang cũng đến đại sảnh trung tâm của khu 01 và tức nhiên nơi đây có người canh giữ, lẫn camera giám sát ở khắp nơi.
Cố Lãng đánh nhau như thể không bị đôi mắt ảnh hưởng, dù hắn không thấy gì nhưng mỗi lần ra tay đều trúng điểm chí mạng của đối phương, không để bất cứ kẻ nào có cơ hội báo tin cho cấp trên.
Từ Nguyệt Hi và Lý Tư Niên cũng vậy, họ ra tay quyết liệt hơn bao giờ hết, muốn trút bỏ hết tất cả hận thù lên người bọn người này.
Tạ Hoài Du lạnh nhạt ở một góc lặng lẽ quan sát camera, cậu nhìn những nơi tương tự nối tiếp nhau trên màn hình dần dần hình thành bản đồ trong đầu. Trên màn hình tổng cộng 3746 góc quay nhưng Tạ Hoài Du chỉ tốn ba phút để tìm thấy nơi cậu muốn đến.
Nơi mở ra cổng trời, cũng lời nơi đưa ta ra khỏi thành phố chỉ tồn tại bóng tối này.
Một tên muốn nhân lúc cậu không để ý mà đánh lén đã bị một dao của Cố Lãng phi đến ngừng thở ngay lập tức. Vẻ mặt hắn lạnh như băng quay lại tiếp tục giết sạch đám người kia, không để ai ảnh hưởng đến việc mà bạn nhỏ nhà hắn muốn làm.
Tạ Hoài Du nhìn ba người đã nhanh chóng giải quyết hết đám lính canh thì nhỏ giọng nói: “Đi thôi, tôi tìm thấy rồi.”
Cậu quay người rời đi, ba người cũng thu lại vũ khí rời đi cùng cậu.
Khu 01 là một khu đăc biệt nhiều lối rẽ và dày đặc các hành lang nói tiếp nhau, phong cách trang trí lẫn màu sắc đều tương tự, biến nơi đây thành một cái mê cung người thường khó lòng tìm được lối ra. Chính vì ỷ vào ưu thế đó của khu 01 mà Liễu Ngọc mới không thắc mắc vì sao qua một đoạn thời gian dài mà bọn cậu chưa tìm được vị trí của cô ta.
Tạ Hoài Du có thừa thời gian để biến kẻ săn mồi thành con mồi ngu ngốc ngồi một chỗ chờ chết.
“Chính là chỗ này.”
Cánh cổng dẫn lên mặt đất được khóa lại bằng một sợi xích to nặng khoảng vài trăm kí, vết rỉ sét nhiều năm chứng tỏ thành phố dưới lòng đất này đã được hình thành từ lâu, có điều vết tích của bụi bặm lại không có. Tạ Hoài Du có thể đoán được đám cao tầng vẫn luôn vận chuyển các mẫu thí nghiệm như máu hay thuốc, gen thí nghiệm thành công lên mặt đất.
Họ sẽ khóa cánh cửa này lại khi trở về để đảm bảo nếu có tai nạn nào xảy ra thì quái vật sẽ không lên mặt đất được nhưng Tạ Hoài Du bây giờ không có ý định để cánh cửa này nguyên vẹn an toàn như vậy nữa.
Cố Lãng vẫn như mọi khi không để cậu phải ra tay, hắn lấy cây thương của mình ra vừa ra tay đã làm đoạn dây xích đứt đoạn. Tạ Hoài Du dễ dàng kéo mở khóa đẩy nó ra trèo lên trên mặt đất.
Bốn người lần lượt trèo lên cho đến khi cả bốn cùng đứng trên đất bằng, cùng được hít thở bầu không khí thoáng đãng, được nhìn ngắm bầu trời về đêm, họ mới biết mình thật sự rời khỏi cái thành phố điên rồ chỉ toàn là bóng đêm đó rồi.
Đôi mắt của Cố Lãng phút chốc khôi phục, kí ức của mọi người cũng quay trở về, cả bốn người đều có thể đoán được nguyên nhân.
Vì họ đã thoát khỏi bối cảnh ban đầu của phó bản.
Phạm vi diễn ra cốt truyện chính của phó bản này chỉ tập trung ở thành phố dưới lòng đất kia, ở trong các khu thí nghiệm khác nhau. Còn bọn họ sớm đã vượt tuyến rồi.
Cố Lãng lấy lại thị lực điều đầu tiên hắn làm là nhìn chăm chú bạn nhỏ nhà hắn, hắn ôm chầm lấy cậu như chú chó lớn ủy khuất liên tục muốn xác nhận chủ nhân nó còn quan tâm đến nó hay không?
“Anh làm gì vậy?”
“Ôm em, nhớ em.”
Tạ Hoài Du ủ rũ đẩy hắn ra: “Bây giờ không phải lúc, chúng ta có việc quan trọng hơn phải làm, về nhà em lại cho anh ôm.”
Cố Lãng lưu luyến không muốn buông nhưng chỉ đành bất đắc dĩ buông tay, hắn kéo ra một khoảng dịu dàng xoa xoa mái tóc của người hắn yêu: “Du Du, anh sẽ khiến hai người bạn của em sớm tìm về nhận thức, đừng buồn nữa nhé!”
“Ừm, em biết rồi, cảm ơn anh nhiều lắm.”
Cố Lãng nhẹ cười không nói gì nữa, hắn nghĩ: “Coi cái điệu bộ đó của em, ai mà tin bạn nhỏ đã hết buồn cơ chứ!”
Tạ Hoài Du đi đến trước lối vào lại thành phố kia mở cửa hàng hệ thống tìm vật phẩm cậu muốn.
Người xem lại bắt đầu đoán cậu muốn làm gì.
[Này còn phải nói sao? Chúng ta quá quen với phong cách làm việc của câu ấy rồi.]
[Huhu tôi vẫn còn chìm trong nỗi buồn vì hai người bạn của nhóc nhà mình chết.]
[Để xem nào, chắc lại định đóng cửa thả chó, à không phải là thả lửa mới đúng.]
[Nhưng sau khi làm việc này thì sao nhỉ? Nếu cậu ấy muốn phá hủy khu 01, giết chết Liễu Ngọc vậy quái vật tìm được đường ra thì phải làm sao đây còn 5 ngày nữa mới kết thúc phó bản.]
[Bọn họ hoàn thành nhiệm vụ một rồi mà, đi khi nào chả được.]
[Cũng phải ha.]
[Chỉ là đây không giống tác phong của con hàng nhà mình cho lắm!]
[…]
Tạ Hoài Du quả thật như bọn họ đoán, cậu mở cửa hàng hệ thống tiêu một đống điểm tích lũy chỉ để mua xăng đổ vào bên trong, sau đó thản nhiên thả lửa địa ngục của mình vào, biến khu 01 trở thành nơi sáng nhất của cả thành phố. Liễu Ngọc cứ ở đó mà tận hưởng món quà cậu tặng đi.
Trong mắt Tạ Hoài Du không hề có một chút vui vẻ nào khi trả được thù, cậu chỉ lạnh nhạt đứng nhìn ngọn lửa từ từ cắn nuốt tất cả, nghe đâu đó âm thanh kêu cứu của đám người ác nhân kia.
Trả được thù thì sao? Bạn cậu có thể trở về nguyên vẹn được không? Dù vẫn còn tồn tại hai người họ vẫn chỉ tồn tại dưới dạng linh hồn, tại sao cậu không sớm giết cô ta chứ!!!
Nếu cậu sớm giết Liễu Ngọc, có lẽ hôm nay hai người đồng đội của cậu đã không chết rồi.
“Du Du, đừng nghĩ gì nữa hết, không phải lỗi của em.” Cố Lãng từ phía sau ôm lấy cậu, hắn không nghe cậu nói câu nào chỉ cần nhìn sắc mặt của bạn nhỏ nhà mình, hắn đã đoán được cậu đang nghĩ gì rồi.
Giọng Tạ Hoài Du khàn khàn trả lời hắn: “Nhưng… đáng lẽ họ sẽ không chết… em phải giết cô ta sớm hơn.”
Lý Tư Niên nghe vậy nhẹ cau mày xen miệng vào: “Không phải lỗi của cậu, sống chết có số, chúng ta đều không muốn chuyện đó xảy ra nhưng nó cũng đã xảy ra rồi, thù cũng đã báo, tôi chắc chắn hai người họ cũng không muốn thấy cậu tự ôm lỗi lầm vào mình thế này.”
Từ Nguyệt Hi nghe vậy phụ họa cho anh Niên, nhìn cậu gật gật đầu liên tục.
Tạ Hoài Du lúc này mới bật cười nhỏ giọng “ừm” một tiếng mới kéo bọn họ rời đi.
“Đi thôi, đến nơi nào cao chút, đợi đến khi mặt trời mọc, tôi muốn thấy quái vật bóng đêm tìm lên đây biến cả phó bản này trở thành màn đêm vĩnh hằng thật sự.”
“Hãy để đám người này cảm nhận cuộc sống trong bóng tối đi.”
Liễu Ngọc ở trong phòng chỉ huy đến khi phát hiện mọi thứ thì cũng đã muộn, quái vật bóng đêm đã hoàn toàn cắn nuốt nơi này, nơi có ánh sáng bọn chúng thích.
Cô ta đến chết cũng không ngờ mình lại có thể chết một cách ngu ngốc như vậy.
Nếu sớm biết như vậy, cô ta đã diệt trừ cậu từ những phó bản đầu tiên rồi, tiếc rằng đó chỉ là nếu mà thôi.
Nỗi đau bị lửa ăn mòn đốt cháy từng tầng da thịt bao trùm lấy cô ta, nhưng Liễu Ngọc chỉ thấy hối hận vì không thể giết cậu sớm hơn mà thôi.
Đến 5 giờ sáng ngày hôm sau, khi mặt trời mọc, ánh sáng bắt đầu len lỏi đến mọi nơi trên thế giới phó bản, cũng thành công thu hút được những quái vật bóng đêm sâu dưới lòng đất, chen chúc chui lên cắn nuốt hết thảy mọi thứ được ánh sáng chiếu rọi.
Bốn người đứng trên tòa nhà 59 tầng, nhìn ngắm khung cảnh thế giới từ từ chìm vào bóng đêm, nhìn ánh sáng từng chút từng chút biến mất, không một chút lo lắng hay sợ hãi.
Giây phút bóng tối sắp bao phủ lấy họ, cả bọn đồng loạt nhấn vào thông báo rời phó bản, trở về biệt thự nhỏ của họ ở Tân Lập Thành.
Tác giả có lời muốn nói.
Chồn nôn end lắm rồi, còn nôn hơn độc giả nữa, mong viết nhanh nhanh cho mấy đứa nhỏ về nhà huhu.
Spoil, bối cảnh phó bản cuối: Thế giới tôn thờ thần. (Thần khỉ nào thì chắc mấy mem cũng biết rồi đó.). Nhưng mà Chồn chưa biết viết sao nữa.