Sau đó hai ngày, Lý Quang Tông chạy sang chỗ Thiệu Tư rất cần mẫn.
Lúc trước hắn ta luôn cố ý vô tình lảng tránh Thiệu Tư, cảm thấy không còn mặt mũi, càng sợ hãi không biết sẽ đón nhận sắc mặt gì của ba Thiệu. Nhưng mà từ lần trước sau khi hắn ta không màng mặt mũi đến tìm Thiệu Tư, hắn ta phát hiện thái độ của Thiệu Tư đối với hắn ta vẫn không có gì khác biệt lúc xưa.
“Sau này cậu… muốn làm cái gì?” Hôm nay ăn cơm xong, Lý Quang Tông thay Thiệu Tư đóng gói một đống rác rưởi, chuẩn bị lúc đi về thì xách theo —— tựa như trước kia hắn ta vẫn luôn làm, cũng đã thành thói quen.
Lý Quang Tông đứng ở cửa nhà trù trừ hai cái, luôn mãi do dự, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi một tiếng.
Thiệu Tư tiện tay nhét cục kẹo vô miệng, dựa ở cửa nghĩ nghĩ: “Không biết, còn chưa có thông báo”
Lý Quang Tông sắc mặt do dự: “… A.”
Thiệu Tư nói: “Làm sao vậy?”
Lý Quang Tông há há mồm, lại khoát tay: “Không có gì.”
“Mông cậu vừa vểnh lên tôi đã biết cậu muốn làm gì rồi, ” Thiệu Tư mắt lạnh nhìn hắn, “Nói hay không?”
Mỗi lần Lý Quang Tông muốn nói lại thôi đều là trong lòng có việc, người này căn bản không biết cách che giấu tâm tình của mình, lại cố tình còn luôn cảm thấy không ai có thể nhìn ra.
Lý Quang Tông nhăn nhó hai phát, đang muốn mở miệng.
Lúc này đến phiên Thiệu Tư xua tay: “Được rồi, cậu cũng đừng nói, tôi không muốn nghe.”
“…”
Lý Quang Tông mang theo túi rác, thật muốn đập về phía hắn.
Người này sao vẫn thiếu đòn như vậy!
“Là thế này, tôi vẫn luôn hỏi thăm về lịch trình của cậu, ” Lý Quang Tông hơi hơi cúi đầu, có chút ngượng ngùng.
Dù sao thì hiện tại tất cả hoạt động của Thiệu Tư cũng đã không có quan hệ gì với hắn ta nữa, hắn ta lập tức chuyển đề tài, đâm vào trọng điểm: “Tôi chỉ cảm thấy rất kỳ quái, an bài hành trình giai đoạn sau của cậu, hoàn toàn trống không, cái gì cũng không tra được, Tề Minh không an bài hoạt động cho cậu sao?”
Trên cơ bản thì đa phần các hoạt động trong giới, mặc kệ là quay phim cũng tốt gameshow cũng được, đều sẽ mời vài nghệ nhân trước, xác định xem lúc đó nghệ nhân có rảnh hay không, bao giờ mới có rảnh, cuối cùng xác định giá cả, ký hợp đồng.
Cạnh tranh giữa các bên chế tác cũng vô cùng kịch liệt, nếu xuống tay muộn thì mấy nghệ sĩ đang hot nói không chừng đã xếp đầy lịch trình, chỉ có thể bỏ qua.
“An bài hoạt động?” Thiệu Tư hơi hơi nheo mắt lại, nghiêng đầu không mặn không nhạt cười một tiếng, “Hắn làm sao có thể an bài hoạt động cho tôi nữa.”
Lý Quang Tông: “A?”
Thiệu Tư giải thích hai ba câu: “Mấy ngày hôm trước chọc hắn xù lông.”
“Cậu cậu làm gì vậy! Cậu lại đánh hắn à? Nói cậu bao nhiêu lần rồi làm việc đừng quá xúc động, nếu cậu nhất định phải mắng hắn, thì cũng đừng mắng trước mặt, lén lút chơi trò tập kích không tốt sao… lại nói, cậu nói với hắn cái gì vậy?”
“Cũng không nói gì.” Thiệu Tư nói, “Tôi chỉ nói tôi muốn chơi chết hắn.”
Lý Quang Tông: “…”
“Quá đáng sao?”
Lý Quang Tông há há mồm: “Không quá đáng sao?”
“Vậy hắn thế này có tính là… muốn đóng băng cậu không?” Tay Lý Quang Tông xách túi rác có hơi mỏi, hắn đổi tay, tiếp tục nói, “Không thể nào, dù hắn muốn đóng băng, bên phía công ty khẳng định cũng không thể đáp ứng.”
Thiệu Tư: “Vậy cậu suy nghĩ một chút xem, dưới tình huống thế nào, công ty sẽ buông tha tôi?”
Thiệu Tư nói xong những lời này liền ngừng, không nói tiếp nữa, thừa dịp Lý Quang Tông còn đang cân nhắc loạn xạ, hắn nói thêm: “Được rồi, còn không đi nữa thì tiền thưởng cuối tháng này của cậu bay mất đó.”
“Ồ, vậy tôi đi trước nha, ” Lý Quang Tông còn đang cân nhắc, một bước quay đầu hai lần nói, “Tôi giúp cậu theo dõi hắn ở trong công ty, có việc thì liên lạc điện thoại.”
Thiệu Tư lười biếng nâng lên một cánh tay phất tay với hắn, thuận tiện gọi món: “Sáng ngày mai tôi muốn ăn cháo hải sản, nếu cậu tiện đường thì giúp tôi mang một phần, cám ơn.”
“…”
Chờ Lý Quang Tông đi rồi, hệ thống sâu kín lú đầu ra nói: [dưới tình huống thế nào, công ty sẽ buông tha cậu? Tôi cũng rất ngạc nhiên, không nghĩ ra.]
[… Mày xem náo nhiệt cái gì.]
Hệ thống: [tò mò.]
Thiệu Tư nằm xuống sofa, tiện tay mở TV ra: [mày chỉ cần nhớ kỹ một điều, thương nhân chưa bao giờ làm chuyện làm ăn lỗ vốn.]
Trên TV vừa vặn đang chiếu «Ngắm nhìn giải trí», chương trình này chuyên tập trung vào scandal của giới giải trí nhiều năm, vừa có gió thổi cỏ lay gì, bọn họ đều có thể lập tức làm ra cả một chuyên đề.
Nhưng hai năm nay rating không quá tốt, vài năm trước địa vị của nó cũng coi như nổi trội trong giới, lúc ấy không có bao nhiêu người đi mua báo tạp chí, khán giả đều thu hoạch tin tức mới nhất trên TV. Không giống hiện tại, mọi người ở thời đại tin tức, chỉ cần cúi đầu tùy tiện lướt điện thoại, cái gì cũng biết.
Nữ MC vẫn là người trước kia, tóc dài, lúc cười rộ lên có hai má lúm đồng tiền đáng yêu. Cô xoay người, nhẹ nhàng chạm một cái trên màn hình lớn, sau đó mới tiếp tục nói: “Những ngày gần đây, một bộ phim tình yêu tiên hiệp đang chuẩn bị tiến vào giai đoạn quay phim, «Một đời một kiếp một đôi người» có thể là một trong những bộ phim đáng để chờ mong nhất năm nay, như vậy, chúng ta hãy đi tìm hiểu một chút, lần này Âu Dương oppa và An Ân nữ thần phân biệt đảm nhiệm nam nữ chính —— bọn họ có chờ mong và triển vọng gì đối với chính mình.”
“Khiêu chiến lần này đối với tôi cũng vô cùng lớn, bởi vì trước kia chưa từng tiếp xúc với loại đề tài phim cổ trang.” Âu Dương Ngạo Vũ vẫn là một đầu tóc màu lửa đỏ, viền mắt kẻ tới hai lớp, cặp mắt không biết có nên nói là yêu mị hay không.
Lúc này hắn ngồi trên sofa, đối mặt màn ảnh: “Nhưng tôi sẽ cố gắng tái hiện một nhân vật thâm tình như thế, câu chuyện này tôi cũng thật sự rất thích, có thể nhận được kịch bản tốt như vậy, tôi thấy rất may mắn. Cũng tin tưởng sẽ không khiến cho fan và khán giả thất vọng.”
Ngay sau đó hình ảnh chuyển đổi, mặt An Ân xuất hiện trên màn hình lớn, cô cười cười, lời nói không khác biệt mấy so với Âu Dương Ngạo Vũ: “Thực vinh hạnh… tôi sẽ càng thêm cố gắng…”
Dương Vũ thì càng khỏi nói, hiện tại trên weibo hắn thường xuyên tương tác với Tề Hạ Dương, ôm đoàn ké nhiệt độ, ngay cả ảnh chụp chung cũng đã post lên mấy tấm.
Chương trình này Thiệu Tư xem mà nhàm chán, đang muốn chuyển kênh, nội dung chương trình lại biến đổi, tiến vào phân đoạn kế tiếp: “Chúng ta đều biết, Cố đại ảnh đế Cố Duyên Chu, mấy ngày nay tham gia tuần lễ thời trang ở Milan. Nhưng nhất định mọi người không biết, hắn là nghệ nhân duy nhất trong nước được mời. Kế tiếp, liền đi theo phóng viên của Ngắm nhìn giải trí chúng tôi, đến hiện trường tuần lễ thời trang Milan xem đến tột cùng nhé!”
“…”
Cái tay chuyển kênh của Thiệu Tư dừng lại.
Hắn cũng không hiểu lắm là tại sao mình nhìn chằm chằm Cố Duyên Chu đi thảm đỏ nhìn tròn bảy tám phút.
Cố Duyên Chu đứng ở dưới đèn tụ quang, từ bên kia thảm đỏ đi tới.
Xung quanh là một vùng camera loang loáng, phóng viên của đài lướt qua đám người đông đúc, rốt cuộc đem màn ảnh nhắm ngay mục tiêu.
Tóc người đàn ông vuốt ra sau, ngũ quan nổi bật ra một cách hoàn mỹ, hình dáng rõ rệt. Từ lông mày đến mũi cao thẳng, trưởng thành mà lại tinh xảo. Cặp mắt tuy rằng không lớn, nhưng lại sâu đến độ có chút quá đáng.
Phong cách mặc quần áo bình thường của Cố Duyên Chu vẫn luôn rất đơn giản —— bao gồm cả màu sắc, lần này có thể là vì hợp với chủ đề tuần lễ thời trang, áo sơ mi bên trong thoát khỏi màu đen xám vạn năm không thay đổi, lựa chọn màu đỏ thẫm rực rỡ.
Người cao to, mặc quần áo có vẻ gầy.
Có chút chói mắt.
Hệ thống: [đẹp không.]
Thiệu Tư dời mắt, bình luận: [… thật ra mặt mũi hắn cũng chẳng kém lắm.]
[Cậu nói như vậy tôi liền có chút không hiểu rồi,] hệ thống uyển chuyển nói, [dựa theo thẩm mỹ của ngài, thử hỏi phóng mắt khắp giới giải trí còn ai có thể chạy song song với ngài?]
[Còn có ai sao?] Thiệu Tư không hề đổi sắc, mặt không đỏ tim không đập loạn, [… Không ai. Không có.]
[…]
Hệ thống im lặng chốc lát: [tán gẫu không nổi nữa rồi ba, tôi off trước.]
Lúc này trên màn hình, phóng viên của “Ngắm nhìn giải trí” rốt cuộc đợi được cơ hội, tiến lên trước nhất, giơ cao micro: “Cố ảnh đế, có thể phỏng vấn anh một chút hay không, nói hai câu với các bạn khán giả đi, anh xem chúng tôi xa xôi ngàn dặm theo lại đây…”
Dưới tình hình chung, nghệ nhân sẽ không đi để ý tới loại yêu cầu “vô lý” này. Hiện giờ là trường hợp chính thức, người xung quanh đều an an tĩnh tĩnh chụp ảnh, đối phương không có tư cách nói “phỏng vấn”.
Cho dù là loại “tính tình tốt” nổi danh như Cố Duyên Chu, cũng không quá vui lòng, anh gật đầu nói với phóng viên: “Xin lỗi, hiện tại không tiện lắm.”
Phóng viên kia hệt như không nghe thấy, có thể là muốn hỏi về cuộc sống để kéo gần khoảng cách giữa hai người, tiếp tục nói: “Cố ảnh đế, nghe nói anh nuôi mèo… Lần này đi ra ngoài, để mình nó ở nhà không có chuyện gì sao?”
Cố Duyên Chu vốn định trực tiếp chạy lấy người, nghe được chữ “mèo”, lại dừng dừng, phá lệ mà trả lời vấn đề của phóng viên, chẳng qua nội dung trả lời râu ông nọ cắm cằm bà kia.
Người đàn ông hơi hơi nghiêng đầu nói: “Rất nhớ.”
Thiệu Tư trước TV: “…”
Phóng viên kia cũng chỉ quay được hình ảnh dài tám phút thế này, cùng hai câu đối thoại đơn giản “bình thản”.
Sau đó nữ MC «Ngắm nhìn giải trí» lại nêu lên những nội dung gì, Thiệu Tư không hề chú ý nghe. Chờ hắn hoàn hồn lại, trên màn hình đã hiện lên một hàng chữ khác: ‘Ngôi sao nữ XXX bị bại lộ kết hôn ngầm’, hiển nhiên MC cảm thấy rất hứng thú với đề tài này, nói đến hoa tay múa chân.
Đại khái là mình điên rồi?
Thiệu Tư tắt TV, thuận tiện xoa xoa lỗ tai, xoa nửa ngày, vành tai vẫn nóng như lửa đốt.
——
Ngày kế.
Lý Quang Tông chưa mang cháo đến cho hắn, lại gửi đến một tin tức: “Nghe nói bây giờ Tề Minh đang mua thuỷ quân, chuẩn bị bôi đen ba đó, ba Thiệu à ba tự chú ý chút.”
Thiệu Tư còn đang ngủ, lúc hắn nhận được điện thoại còn có một chút không phản ứng kịp: “Cái gì?”
“Tôi cũng không rõ lắm, hiện tại thái độ cấp trên cũng rất kỳ quái, ” Lý Quang Tông nói, “Buổi chiều hôm qua, đám người Lý tổng Tề Minh mở một cuộc họp bí mật.”
“Họp gì, chuyên môn hất nước bẩn cho tôi đi.”
Thiệu Tư cũng không bất ngờ, Tề Minh muốn trị hắn, đơn giản chính là ra tay từ bên trong công ty trước, sau đó lại nghĩ mọi cách từ bên ngoài đánh nát hình tượng của hắn trước mặt dân chúng.
—— Để công ty thấy hắn mất đi giá trị.
“Ngày hôm qua có mấy người bên «High lật trời» đến, tìm Tề Minh. Trước đó họ muốn cậu lên chương trình của bọn họ, lần này đến hẳn cũng là nói chuyện đó… Nhưng mà rất kỳ quái, không được mấy phút đồng hồ liền đi mất.”
Thiệu Tư ngồi dậy, một tay cởi áo, trần nửa người trên, đi chân trần xuống giường.
Hắn xoay người, đổi tay kia nghe, một tay khác lật quần áo trong tủ: “Được rồi, tôi biết. Chờ một lát tôi liền đến công ty.”
Tề Minh như là đang chuyên môn chờ hắn vậy.
Thấy hắn vừa đến, buông bút xuống, hai tay giao nhau, khóe miệng hơi hơi cong lên: “Cậu đã đến rồi, trực tiếp đến phòng họp chờ đi, vừa lúc, mấy người Lý tổng cũng tìm cậu có chút việc.”
Thiệu Tư ở trong phòng họp chơi hai ván game, mới nghe được bên ngoài vang lên một trận tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Mấy người ngoài cửa đi rất chậm, còn vừa đi vừa trò chuyện, mơ hồ có thể nghe thấy Lý tổng không ngừng cười nói: “Tiểu Minh à, cậu thật sự là, ha ha ha ha.”
Sau khi vào cửa, Tề Minh mở cửa thay mấy vị lão tổng, sau đó thối lui đến một bên để vài vị đó đi vào trước, miệng thì tiếp tục nói chuyện phiếm với bọn họ: “Nào có nào có, đây không phải đều là công lao của Lý tổng sao.”
Một giây trước Lý tổng còn đang cười, giây tiếp theo ánh mắt chạm đến Thiệu Tư, liền không còn ý cười.
Thiệu Tư đứng lên đón lão, làm bộ không nhìn thấy biểu tình tích tắc thay đổi của Lý tổng, chỉ nói: “Chào Lý tổng.”
Lý tổng nhìn thẳng phía trước, ánh mắt lạnh nhạt, nói có lệ: “Ừm.”
Bắt đầu cuộc họp, Tề Minh nói vài lời vụn vặt, nhìn như là đang làm dịu đi không khí, thực tế thì trong lời nói nơi chốn đều đang chèn ép Thiệu Tư.
Tề Minh nói: “Nhân vật kia tôi cũng hết sức tranh thủ, nhưng diễn cũng không phải tôi diễn, tôi cũng không có biện pháp. Lý tổng, không hoàn thành chuyện ngài phân phó, tôi thật sự hổ thẹn.”
Lý tổng khoát tay: “Tôi biết, cậu không cần phải nói.”
Nói xong, lúc này Lý tổng mới dừng ánh mắt trên người Thiệu Tư: “Chuyện lần này tôi đều nghe nói rồi.”
“Có thể là cậu nổi tiếng quá nhanh, hai năm nay toàn công ty từ trên xuống dưới đều xoay quanh cậu, khiến cậu quên mất, bên nặng bên nhẹ giữa “cá nhân” cậu với “công ty” rồi.”
Một nhân vật nhỏ, đối với công ty mà nói thật sự không tính là cái gì.
Nhưng lần này Thiệu Tư đụng vào nòng súng, cũng không phải chỉ đơn giản như chuyện cự tuyệt một nhân vật.
Hàng năm bọn họ tranh đến cướp đi với đối thủ một mất một còn là “Ánh Mỹ Entertainment”, lần này để Âu Dương Ngạo Vũ nhận được nhân vật kia, dưới sự thêm mắm thêm muối, châm ngòi thổi gió của Tề Minh, công ty cảm thấy đặc biệt mất mặt.
“Tác giả tiểu thuyết cũng đăng hình chụp hai người cùng ăn cơm trên weibo rồi, ” giọng Lý tổng cực uy nghiêm, “Mọi người đều cho rằng nam chính nhất định là bên chúng ta bắt tới tay, cuối cùng công bố ra lại là nhà bọn họ —— tôi chỉ hỏi cậu một câu, lúc cậu từ chối không nhận có từng suy xét cho công ty chưa?!”
Tề Minh nghịch di động vài cái, sau đó để nó trên mặt bàn, đẩy qua phía Thiệu Tư: “Cậu tự mình nhìn xem, cư dân mạng đều nói như thế nào.”
Thiệu Tư một tay chống mặt bàn, cúi người tiếp nhận, sau đó câu được câu không mà quét nhìn hai cái.
Ảnh là ngày đó hắn và Tề Hạ Dương chụp lúc ăn cơm.
Dân mạng A: ha ha ha ha đồng nghiệp cạnh tranh rồi, Ánh Mỹ Entertainment không hổ là công ty lâu đời, thủ đoạn chính là mạnh. Luận về nổi tiếng, vậy nhất định là Thiệu Tư càng nổi tiếng hơn, đáng tiếc hậu trường không ra sức thì có biện pháp nào.
Dân mạng B: nam chính bị giành hả? Ảnh đế mới lên chức bị một tiểu thịt tươi còn chưa chen vào hạng một đẩy rớt 😆.
Dân mạng C: tôi liền yên lặng xem công ty của Ngạo Vũ, Ánh Mỹ, ừm… trâu bò!
Thuỷ quân sứt sẹo như vậy, đại khái cũng chỉ có đám Lý tổng mới tin. Đám cấp cao công ty cả ngày nhàn rỗi không có chuyện gì làm, những phương diện khác không quản không hỏi, chỉ nhìn chằm chằm số liệu mà những người đó chế tạo ra.
Thiệu Tư nhéo nhéo huyệt thái dương, cảm thấy chiêu này của Tề Minh hoàn toàn là đang vũ nhục chỉ số thông minh của hắn.
Cố tình cái loại chiêu trò vũ nhục chỉ số thông minh thế này lại phát huy công hiệu trên người Lý tổng một cách hoàn mỹ: “Trong khoảng thời gian này, cậu ngừng hết lịch trình, ở nhà suy nghĩ cho kỹ đi. Nghĩ rõ ràng cẩn thận rồi, lại tới tìm tôi.”
Đóng băng tạm thời à?
Thiệu Tư hơi hơi nghiêng đầu, châm chọc mà cười một tiếng, cố ý hỏi: “Muốn tôi nghĩ cái gì?”
Thái độ này có thể nói là vô cùng kiêu ngạo, trước đó Tề Minh ở trước mặt Lý tổng nói một đống lời như Thiệu Tư không biết quy củ, không tôn trọng công ty, những lời bịa đặt vô cớ đó xen lẫn với thái độ Thiệu Tư lúc này, khiến Lý tổng triệt để nổi giận: “Cậu còn hỏi tôi nghĩ cái gì?!”
Lão nói xong, một phen vứt tư liệu bên tay, tiếng nói chuyện khiến Thiệu Tư đau cả màng tai.
“—— Suy nghĩ rõ ràng mình rốt cuộc là cái thá gì. Không có công ty, cậu chả là cái cứt gì cả! Hiện tại nhân khí cao, lấy giải ảnh đế, sau mông có một đám fan bám đít đi theo, liền thật sự tưởng mình là đại gia à?!”
Lý tổng nói xong, toàn bộ phòng họp đều an tĩnh lại.
Không ai còn dám nói chuyện, ngay cả Tề Minh, cũng chưa từng thấy Lý tổng phát giận lớn như vậy, rõ ràng lời này không phải nói với gã, nhưng gã cũng lập tức bị uy hiếp, đầu mơ hồ, không thể phản ứng lại ngay.
Nhưng mà Thiệu Tư không chút nào bị ảnh hưởng, một bàn tay hắn chống đầu, một tay khác chán đến chết mà nhiều lần bật sáng màn hình xem thời gian, vô cùng tản mạn hỏi: “Ông nói xong chưa?”
Không đợi Lý tổng đáp lời, Thiệu Tư lại chậm rãi đứng lên, hơi hơi cúi người tới gần bọn họ nói: “Tôi là cái thá gì tôi không biết, nhưng ông thì chả là cái gì cả. Không cần cho tôi thời gian để tôi về nhà suy nghĩ, hiện tại tôi có thể nói cho mấy người biết —— tôi muốn hủy hợp đồng.”
Có thể là vì không thường xuyên cười, hiện tại Thiệu Tư cười rộ lên, ngược lại cả người có vẻ càng lạnh hơn: “Ba không có tâm tư chơi với đám ngốc các người nữa.”
Hết chương 71