Bầu không khí bỗng chốc yên lặng.Cuối cùng, người đánh xe bò là người tiên phong lên tiếng, hắn ta nhìn chằm chằm nói Ngô Tật nói: "...!Này, nơi quỷ quái này lại có cô nương xinh đẹp như vậy sao?"Cẩu nương tử phản ứng kịp thời, nháy mắt với gã râu dê, gã lập tức hiểu ý kéo người đàn ông lôi thôi kia qua một bên thì thầm to nhỏ.
Cẩu nương tử đỡ Ngô Tật dậy sau đó lấy khăn tay lau mặt cho anh, ân cần hỏi han:“Tiểu cô nương tên gì vậy?”Thấy Ngô Tật đang sững người, không chờ hắn trả lời, nàng ta liền duỗi tay ôm lấy hắn.Không phải Ngô Tật đang thực sự đang ngây người mà là hắn đang cố gắng tiếp nhận cái thế giới này, đồng thời cũng đang nghe những lời lẩm bẩm của người đánh xe.Cẩu nương tử nhìn thấy tình hình như vậy thì mặc định rằng "đứa trẻ này rất ngoan ngoãn, không khóc lóc hay quậy phá", vậy nên nàng ta ôm lấy Ngô Tật vội vã quay lại xe bò.Được ôm vào trong xe bò, thế giới quan của Ngô Tật lại một lần nữa bị đảo lộn: khi nhìn từ bên ngoài tưởng chừng cỗ xe chỉ chứa được hai ba người, không ngờ khi vào bên trong lại rộng rãi đến mức chục người ngồi vẫn lọt.
Hóa ra thực sự tồn tại một thế giới đi ngược với các nguyên tắc khoa học!Cẩu nương tử buông Ngô Tật ra, lấy một chiếc khăn sạch để lau mặt cho hắn.
Cứ như vậy khó tránh khỏi việc nhìn lại mặt của bé con một lần nữa, khi hai người nhìn nhau nàng ta hơi sửng sốt.
Mới vừa rồi nàng ta bế đứa trẻ này chưa nhìn kỹ, bây giờ nhìn gần lại tiếp tục bị chấn động.
Sau khi bình tĩnh lại, lòng nàng ta lại nổi lên nghi ngờ, nơi này toàn là dân chạy nạn, đứa trẻ băng thanh ngọc khiết này đến từ đâu đây? Sau đó, nàng gặng hỏi Ngô Tật:"Tiểu cô nương năm nay bao nhiêu tuổi? Tên gọi là gì?"Ngô Tật liếc nhìn nàng ta một cái, đột nhiên ngây thơ hỏi:“Tỷ tỷ là tiên nữ sao?”Hỏi xong hắn cảm thấy răng ê buốt một hồi.Khi hắn nói chuyện, giọng nói vừa uyển chuyển vừa ngọt ngào, nghe thật êm tai.
Thật ra Ngô Tật cũng không có kỹ năng diễn xuất gì, giọng nói này làm cho khí chất ngây thơ của tiểu hài tử thêm hoàn mỹ.
Cẩu nương tử nghe hắn hỏi xong thì hớn hở khoe khoang, giọng điệu có chút trẻ con, mỉm cười đáp:"Ta không phải tiên nhân, nhưng mà thân thích của chủ nhân nhà ta mới là tiên nhân, chủ nhân của ta họ Tiết, ngươi phải nhớ kỹ."Ngô Tật lại hỏi:"Làm thế nào mới có thể trở thành tiên nhân?"Cẩu nương tử kiên nhẫn giảng giải:"Trên đời này người nhận được tiên duyên trở thành tu sĩ, tu luyện đến một cảnh giới nhất định là có thể trở thành tiên nhân rồi."Nói xong, còn nhanh chóng bổ sung thêm:"Tiết phủ của chúng ta cũng có quan hệ tốt với không ít với môn danh chính phái."Ngô Tật nghe và nắm bắt được bốn từ trọng tâm "Tu sĩ, thành tiên, danh môn chính phái và tiên trưởng ", điều này làm hắn thực sự bối rối.
Hắn là một nam nhân được dạy dỗ về ngành tài chính từ khi còn nhỏ, thực sự không biết nhiều về những văn hoá này, dù cố gắng tìm lại trong ký ức thì cũng chỉ nhớ đến bộ truyện tranh Tây Du Ký đã đọc hồi tiểu học.Suy nghĩ lung tung trong đầu, hắn từ từ bình tĩnh lại, dẹp những vấn đề: "tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi phải làm gì" sang một bên.
Hắn bắt đầu tự hỏi làm thế nào để có thể quay về.
Nơi này thật sự là một thế giới có thần tiên, yêu ma quỷ quái, liệu hắn còn cơ hội quay về nữa không? Nếu có cỗ máy thời gian thay đổi vận mệnh thì liệu mình có thể trở về thế giới ban đầu hay không?Khi những suy nghĩ này vừa xuất hiện, hắn cảm thấy huyệt thái dương chợt đau nhói như bị một sợi dây siết lại, đồng thời trong đầu đột nhiên xuất hiện một số ký ức rời rạc.
Hắn nhớ tới sau khi chết, hắn trôi nổi giữa không trung, tận mắt nhìn thấy thi thể của mình nằm trong quan tài bị đẩy vào lò thiêu, những người thân yêu đang khóc thương cho hắn, cuối cùng linh hồn của hắn như bị hút đi.
Một quy tắc cường đại nào đó kéo linh hồn hắn đi, khiến hắn nhận thức rõ ràng việc mình đã chết, hoàn toàn không thể thay đổi được gì, hắn không thể sống lại được nữa____Hắn...!không thể trở về được.Ký ức đột ngột dừng lại, lúc này Ngô Tật cảm thấy không thể làm chủ được cơ thể, toàn thân run rẩy.
Nhưng mài dũa nhiều năm đã hình thành cho hắn một thói quen khiến bản thân trở thành người mạnh mẽ, mới ngồi yên một lúc, ánh mắt dần trở nên thanh tỉnh.
Bỗng nhiên hắn nghĩ đến: Quy tắc muốn ngươi làm gì thì ngươi làm cái đó, vậy kêu ngươi ăn cứt ngươi có ăn không?Sau khi suy nghĩ xong, Ngô Tật thì vẫn là Ngô Tật đó thôi.
Thần tiên, yêu ma quỷ quái, xuyên không đều là những việc trong tương lai, tạm thời trước mắt chỉ có thể là làm tốt vai một tiểu nữ hài.Điên thật, vậy mà hắn có thể nghĩ ra một thành ngữ cao thâm như "vi kim chi kế"!Đúng lúc này, rèm xe đột nhiên bị một người bên ngoài vén lên, Gã râu dê chui vào vẻ mặt lấm la lấm lét nói với Cẩu nương tử:“Đứa nhỏ này không phải con gái của người dân trong làng này, gia đình của đứa trẻ này là dân chạy nạn mới chuyển đến Hỉ Thước Đường.
Ngay lúc đó quân bạo loạn đuổi đến ngay phía sau, họ tìm thấy đứa trẻ này trong đống người chết, thấy nó có gương mặt xinh đẹp nên họ đã nuôi nó trong một tháng rồi gửi nó cho chúng ta".Đây là một bản án không đầu mối.
Cẩu Nương Tử trong lòng mừng rỡ, nói:"Khiến cho hắn ta ngậm miệng lại đi."Gã râu dê vội vàng đáp ứng, khi bước xuống xe gã không nhịn được liếc nhìn Ngô Tật một cái.Không cần biết là thời đại nào, ánh mắt nam nhân nhìn nữ nhân đều giống nhau.
Khi Ngô Tật thấy gã râu dê có cái nhìn lướt qua, hắn lập tức hiểu ngay, theo phản xạ mắng một tiếng" nghiệt súc", ngay sau đó kết luận rằng chuyện này có chút không bình thường: hắn có lẽ chưa chắc chỉ là “Hài tử xinh đẹp” như trong miệng người đánh xe nói đơn giản như vậy.
Mặt khác, xem Nhìn dáng vẻ mua bán trẻ con thuần thục của hai người này, thì rất đáng ngờ ...Hắn nhìn bên trong xe, chỉ thấy có một chậu nước có thể dùng làm gương.
Nhưng hai bàn tay mập mạp của Cẩu nương tử ôm chặt lấy hắn không giống như ôm một đứa trẻ, mà giống như ôm một túi vàng, nếu hắn muốn động một chút, không tránh được phải nói chuyện cùng nàng ta.
Bây giờ hắn chỉ muốn nghe nhiều hơn là nói,cũng không thích trò chuyện với người thời đại này, vì vậy hắn đành phải tạm thời từ bỏ ý định.Cũng may không bao lâu, người đánh xe bên ngoài hét to lên một tiếng, lựa chọn những đứa trẻ vào một chiếc xe bò khác, rồi xuất phát hồi phủ.
Lúc này Ngô Tật mới nhận ra rằng bảy hoặc tám người chen chút ngồi cùng nhau trong một chiếc xe, trong khi đó hắn và Cẩu nương tử đi cùng một chiếc xe riêng biệt, cách đối xử này quá khác biệt đi.
Trong lúc không có ai bên cạnh, Cẩu nương tử kêu hắn nói vài lời, cứ lặp đi lặp lại "ngươi tên gì" "ngươi có còn nhớ rõ nhà ngươi hay cha mẹ ngươi không" hắn một mực không trả lời, chỉ trầm mặt làm một cô nương ngốc yên tĩnh xinh đẹp.
Cẩu nương tử tưởng rằng hắn sợ hãi do chia ly cha mẹ nuôi của mình, thử vài lần không có kết quả liền hậm hực từ bỏ.Màn xe được che kín mít, nhìn không thấy tình huống bên ngoài, dọc trên đường đi hắn nhàm chán đến mức mông cũng muốn chổng lên trời.
Tâm trạng Ngô Tật bất an bất giác ngủ thiếp đi.
Xe xóc nảy, như thế nửa tỉnh nửa mê tới hoàng hôn của ngày thứ ba, Ngô Tật đang ngủ mơ mơ màng màng thì bị Cẩu nương tử đánh thức, ôm ra khỏi xe, kết quả bị cảnh tượng trước mắt hù nhảy dựng lên..