Vừa Xuyên Qua Liền Bị Đại Boss Để Mắt Tới


“Xin chào hai vị, các ngươi có muốn chụp một bức ảnh làm kỷ niệm không?”
Gin cùng Tamayo một trước một sau đi trên đường thì đột nhiên bị một người thanh niên mặc đồ tây chặn lại.
“Chụp hình?”
Gin nhìn thanh niên trước mắt kinh ngạc hỏi, cụm từ này thật quen thuộc a.
“Đúng vậy, ngài hẳn đã biết cái gì là chụp ảnh đi?”
Người thanh niên trước mắt quan sát một chút trang phục của hai người liền xác định bọn hắn cũng không phải giai cấp bình thường.

Cả hai dù ăn mặc theo phong cách truyền thống nhưng chất liệu vải đều là loại cao cấp, nên liền đưa ra kết luận là bọn hắn cũng biết chụp ảnh là gì.
Gin gật đầu một cái: “Biết”
“Vậy thì quá tốt, ngài hẳn cũng biết lúc trước ở nước Nhật chụp ảnh chỉ là ảnh trắng đen đi, mà chỗ của ta chính là chụp ra ảnh màu a, khẳng định với ngài là ta chính là người duy nhất sở hữu cái máy ảnh chụp ảnh màu trong thành phố này.”
Người thanh niên sau đó liền ưỡn ngực nói một cách đầy tự hào.

Chiếc máy ảnh này là do gia đình hắn vận dụng quan hệ, khó khăn lắm mới có thể mang từ phương tây về đây.

Hắn khẳng định trên đất nước này sẽ không có mấy người sở hữu nó.
“Ồ vậy sao? Như vậy ngươi hẳn phải rất bận rộn mới đúng, làm sao rảnh rỗi chạy ra đây mời chào chúng ta?”
Thanh niên bị hỏi hai vai lập tức rũ xuống thở dài nói: “Không giấu gì ngài, hôm nay chính là ngày ta bắt đầu khai trương, như do thời tiết trở lạnh rất ít người qua lại, từ sáng đến bây giờ ta vẫn chưa có được người khách nào.”
“Chụp ảnh là thế nào, Gin-san?”
Lúc này Tamayo cũng tiến lại gần hỏi.
“Cái kia…đại loại giống như vẽ tranh vậy, hình ảnh của chúng ta sẽ được in lên một tờ giấy.”
“Ra vậy…”
Nàng gật đầu biểu thị đã hiểu.
“Oa, phu nhân của ngài thật xinh đẹp! Các ngươi là đang trong dịp quan trọng gì sao, như vậy càng nhất định phải chụp một tấm ảnh làm kỷ niệm?”
Người thanh niên lúc này mới có thể chú ý tới Tamayo, vừa thấy nàng hắn liền thốt lên một tiếng, sau đó lại nhìn chiếc mặt nạ trên đầu của bọn hắn rồi tiếp tục hỏi.
“Chúng ta không phải quan hệ đó.”
Tamayo cảm thấy hắn đã hiểu lầm nên lập tức phủ nhận, thế nhưng người thanh niên kia liền gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu: “Không vấn đề, quan hệ nào cũng có thể chụp được, đúng không tiên sinh?”
Gin đứng một bên thấy tên này đối với hắn nháy nháy mắt liền nghi hoặc.
Cái tên này đối với hắn nháy mắt là có ý gì?
Mà lúc này trong đầu thanh niên kia thầm nghĩ: ‘Haha, không có quan hệ? Ai đời hai người không quan hệ gì lại cùng đeo mặt nạ vào thời điểm mùa đông như vậy? Cùng đi với nhau lại giữ một khoảng cách như vậy? Rõ ràng là vợ chồng đang giận dỗi nhau a.

Ta thật là quá tinh ý.’
Ngay sau đó hắn vậy mà tiến lại gần đẩy lưng hai người hướng về cửa hàng ngay bên đường đi tới.

Nếu không phải biết người thanh niên này không có ác ý thì Gin đã bẻ cổ hắn từ lâu rồi.
Vả lại lúc này Gin cũng muốn thử chụp hình một chút, phải biết kiếp trước do dáng dấp phổ thông lại không ăn ảnh, nên hắn không có tham gia chụp ảnh cùng ai.

Bây giờ có bộ dạng mới hắn muốn thử xem mình lên ảnh đẹp trai như thế nào.
Khục…
Mang về đặt trong phòng để ngắm cũng không tồi.

“Gin-san?”
Tamayo bị đẩy có chút bối rối đang muốn phản kháng, nhưng lúc nàng thấy người mạnh hơn nàng là Gin, cũng bị đẩy đi bay bay nên có chút nghi hoặc hỏi.
“À, ta cũng muốn chụp thử vài tấm ảnh, nếu ngươi không muốn thì đứng bên ngoài chờ ta một chút a.”
Cuối cùng hai người bị đưa vào một gian hàng ở bên đường.
“Anou~ ta có chuẩn bị 3 khung cảnh, một là chụp ngoài trời, hai là——”
“Chụp hết cho ta đi.

Bao nhiêu kiểu ảnh, bao nhiêu dụng cụ đều mang ra hết để ta lựa chọn.”
Người thanh niên chưa nói dứt lời Gin liền từ trong ngực móc ra một xấp tiền quăng lên bàn nói.
Tamayo: “…”
Xong! Lão ngoan đồng 950 tuổi lại muốn chơi.
“Ok luôn vị tiên sinh này! Ta sẽ phục vụ ngài tận tình, hôm nay vì là ngày khai trương ta sẽ giảm cho ngài 50%.

Mời ngài ngồi đợi một lát ta đi vào chuẩn bị.”
Người thanh niên mừng rỡ thốt ra một từ tiếng anh mà hắn đã học được.

Sau đó liền chạy vào bên trong chuẩn bị.

— QUẢNG CÁO —
Tamayo lúc này ở bên cạnh cũng lên tiếng cảm thán: “Ngươi thật là khiến người ta khó đoán a.”
“Fufufu, đó mới là sự hấp dẫn của nam nhân a.”
Nàng nghe hắn nói như vậy liền lựa chọn không nhìn, nàng bây giờ chỉ muốn hắn mau chóng xong việc để trở về mà thôi.
Và cứ thế một giờ trôi qua.
“Yosh…ảnh đẹp lắm.

Ngài thật là cool a.

Nào nào mặt lạnh hơn chút nữa chiếc ô hạ xuống một chút che lại nửa khuôn mặt.”
Gin lúc này tay cầm lấy một chiếc ô màu đen đứng tạo kiểu dáng: “Như thế này đúng không?”
“Đúng vậy, đúng vậy, ánh mắt ngài phải hờ hững thêm một chút nữa, đúng đúng chính là thế này.”
Crack!
Người thanh niên từ trong chiếc khăn trùm màu đen đứng thẳng người lên nói: “Tuyệt phẩm a đại nhân! Ngài thật sự quá là soái, phu nhân mà thấy sẽ mê mệt a.”
“Đâu? Cho ta xem!”
Gin vội vàng tiến lại chui vào chiếc khăn đen của máy ảnh rồi quan sát.
“Ồ, tại sao lại có người đẹp trai như vậy? Ánh mắt kia, bờ môi kia…ta nhìn thôi cũng thấy mê mệt chính mình a.

Chỉ là độ phân giải hơi thấp không có sắc nét lắm.”
“Cái này ta cũng bó tay a đại nhân, đây đã là loại máy ảnh tốt nhất hiện nay rồi.”
“Có cách nào để nó sắc nét lại không?”

“Ta cũng không biết.”
“Ta cho ngươi thời gian, bằng mọi cách phải khiến cho bức ảnh này trong sắc nét lại.”
“Được rồi, ta sẽ nghĩ cách.”
“…”
Tamayo rơi vào trầm mặc, nàng hiện tại đã không còn gì để nói nữa.

Quả thật là cạn lời…
“Tamayo-chan, ngươi vào đây chụp một tấm đi.”
Lúc này đột nhiên Gin lên tiếng gọi nàng.
“K-không, không cần đâu.”
Tamayo lập tức liền từ chối, bắt nàng tạo nhưng kiểu dáng như vậy nàng thật sự không làm được.
Người thanh niên kia đột nhiên nói: “Tại sao hai người không chụp cùng nhau nhỉ?”
Gin nghe thế cũng gật đầu: “Ý kiến không tồi, chụp một mình cũng chán.”
Tamayo lại lắc đầu nói: “Không, ta không thể tạo những kiểu dáng như hắn được.”
Nghe vậy Gin cùng người thanh niên kia hai mặt nhìn nhau.
“Các ngươi làm sao?”
Nàng cảm thấy bầu không khí lúc này đột nhiên trở nên yên lặng, nên liền ngẩng đầu nhìn bọn hắn hỏi.

Trong một cái sân nhỏ.
“Rồi hai người ngồi sát lại nhau nào.

Tamayo phu nhân ngồi sát lại Gin tiên sinh nào!”
“Như thế này hả?”
Tamayo ngồi nhích lại một chút rồi hỏi.
“Vẫn chưa được, vai ngài phải chạm vào vai của Gin tiên sinh mới được.”
“Nhanh lên nào Tamayo-chan, chẳng phải ngươi muốn nhanh kết thúc để về sao?”
Lúc này Gin cũng lên tiến nhắc nhở.
Tamayo mím môi nói: “Được rồi!”
Sau đó nàng đành phải ngồi sát lại, chạm vào bờ vai của hắn.
— QUẢNG CÁO —
“Được rồi, nhìn thẳng vào ống kính nào, cả hai cười lên.”
Crack!
Lúc này Tamayo lên tiếng hỏi: “Thế nào? Đã xong chưa?”
“Hmmm, tấm này không được, Tamayo phu nhân ngài cứ thả lỏng cơ thể đừng căng thẳng.

Mặc khác ngài nên xoay chiếc mặt nạ sang chiều khác, ngược hướng với Gin tiên sinh.”
Thanh niên kia xem xét một chút liền lắc đầu nói.

“Vẫn chưa được sao?”
“Ngươi đừng căng thẳng, cứ tự nhiên thôi.

Ngươi chẳng phải luôn muốn sống như một con người sao? Hiện tại chúng ta đang làm những hoạt động của con người đó a.”
Gin hạ thấp tông giọng chỉ có hai người nghe được nói với nàng.

Việc nàng muốn sống như một con người thì trong hai tháng qua hắn cũng đã quan sát được đôi chút, nhất là kể từ lúc nàng biết hắn có thể uống được trà, thì nàng luôn bám theo hắn để quan sát cùng nghiên cứu, với mong muốn được như hắn a.
Tamayo nghe vậy cũng hít thở thật sâu một cái rồi nhẹ gật đầu, sau đó dùng tay muốn chỉnh lại chiếc mặt nạ.
“Để ta làm cho, cúi đầu xuống một chút.”
Nàng có chút ngượng ngùng cúi đầu nhìn xuống mặt đất đầy tuyết để hắn với tay nhẹ nhàng chỉnh lý lại tóc của mình.
Crack! Crack!
Gin, Tamayo: “…”
“Yosh! Bức ảnh này nhìn tự nhiên hơn rồi.

Gin tiên sinh chỉnh lý tóc của Tamayo phu nhân xong rồi chúng ta lại chụp tiếp.”
Gin liếc mắt nhìn tên này một chút rồi tiếp tục chỉnh cái mặt nạ cho Tamayo, nhưng lúc hắn vừa chỉnh lý xong thì lại thấy được tay trái của nàng vẫn đang cầm lấy một cây trâm cài.

Đây chính là cây trầm của nàng tháo xuống lúc ở rạp chiếu phim.
“Ngươi vẫn cầm lấy nó đến bây giờ sao?”
“Ừm…cũng không thể bỏ đi được.”
Tamayo nhìn tay trái của mình một chút rồi nói.
“Ta chỉnh xong rồi, đưa cây trâm đây ta cầm cho.”
Hắn đưa tay ra muốn nhận lấy cây trâm.
Mà Tamayo cũng không chần chờ đưa cho hắn.
Crack!
“…”
“Ok! Đã thêm một tấm ảnh đẹp nữa, hai người ngồi xuống đi.”
Gin nhận lấy cây trâm bỏ vào trong ngực rồi ngồi xuống, hắn liếc nhìn tên này một cái thầm nghĩ: ‘Tên này đang muốn làm gì?’
Lúc này thanh niên chụp ảnh chạy lại trước mặt hai người, hắn bắt lấy tay của Tamayo vòng qua tay của Gin rồi nói: “Giữ yên như vậy nhé!”
Sau đó liền chạy lại máy ảnh: “Được rồi cả hai cười lên nào.

Tamayo phu nhân cười lên nào!”
“Tamayo-chan thấy bộ phim lúc nãy vui không?”
“Hmm, cũng được.”
“Nói dối, ngươi đã cười rất nhiều!”
“Ừm, thú thật ta cũng thấy rất nó rất thú vị.”
“Như vậy để ta cho ngươi xem lại đoạn vui nhất a, chuẩn bị cười thật tươi nào!”

Crack!
“Oa! Tamayo phu nhân cười lên trông thật xinh đẹp, nhất là còn ngồi bên cạnh Gin tiên sinh nữa.

Hai người nhìn thật là hợp đôi a.”
Người thanh niên chụp hình kinh ngạc đối với hai người bọn hắn hô to một tiếng.
Tamayo lúc này cũng có chút buồn cười nói: “Ngươi vậy mà dùng Huyết Quỷ Thuật cho những việc này a.”
“Quả thật, ta cũng không nghĩ tới đâu.


Nhưng cảm giác rất đáng giá.”
“Ta làm sao cảm giác ngươi rất là dẻo miệng đâu.” — QUẢNG CÁO —
Nàng lắc lắc đầu nhìn thẳng vào ống kính máy ảnh rồi nói.
Lúc này bổng nhiên thanh niên chụp ảnh kia lại ra vẻ bất ngờ hô lên một tiếng: “A, Gin tiên sinh! Ngươi làm sao lại nhìn Tamayo như vậy?”
“Hả?”
Tamayo nghe vậy liền theo phản xạ tự nhiên quay sang nhìn mặt Gin.
Sau đó…
Crack!
“Yosh! Được rồi.”
Tamayo: “…”
Gin: “…”
‘Thằng này được!’ – Gin thầm nghĩ trong lòng.
“Hai vị có muốn chụp thêm kiểu dáng khác không?”
Thanh niên kiểm tra lại ảnh một chút, thấy tất cả đều ổn liền lên tiếng hỏi.
Tamayo: “Không, chúng ta không cần!”
Gin cũng nói: “Theo ý nàng đi.”
“Vậy hai vị ở nửa tháng sau tới đây lấy ảnh đi.

Ta sẽ dùng quan hệ của mình để giúp ảnh của các ngươi được in ra nhanh nhất và đẹp nhất, ta sẽ khiến cho ảnh của hai vị trở thành một kiệt tác của đời mình a, muahahaha.”
“Rồi rồi, chúc ngươi may mắn.”
Gin đứng dậy cởi ra chiếc haori đưa lại cho Tamayo mặc vào.
Khục…khục…
Đây chính là vì có thể chụp một bức ảnh đẹp mà hắn đã bắt nàng cởi ra.
“Trở về thôi Tamayo-chan.”
Hắn đưa tay ra trước mặt nàng nói.
“Ừm.”
Tamayo bắt lấy tay hắn đứng dậy rồi nhẹ gật đầu.
Crack!

“Cảm giác lần đầu thử làm những thứ như con người sau mấy trăm năm như thế nào?”
Đi trên đường Gin liếc mắt ra đằng sau nhìn nàng hỏi.

“Cảm giác không tệ, cả người như nhẹ đi rất nhiều.”
“Vậy lần sau ta lại dẫn ngươi đi!”
“Được! Lúc đó có thể dẫn Yushiro theo.”
“Dẫn hắn theo làm gì? Ồn ào chết được.”
Tamayo nghe hắn phàn nàn liền che miệng lại cười khẽ, nói: “Ai kêu ngươi suốt ngày chọc hắn làm gì? Mà lại nói, số tiền ngươi có sẽ không phải là trấn lột của hắn đi?”
“Hả? Làm sao ngươi biết? Hắn nói với ngươi sao?”
“Cũng không phải, là do thời gian gần đây khi ta nhờ hắn đi mua thứ gì thì hắn đều nói không có tiền, cộng thêm việc hôm nay ngươi lại đột nhiên có tiền nên ta liền đoán được.”
Tamayo cảm thấy hôm nay rất vui vẻ, mặc dù có lúc nhớ tới những chuyện không vui, nhưng hiện tại nàng cảm thấy rất tốt.
“Ồ! Tới công chuyện rồi Tamayo-chan!”
“Ách! Làm sao bổng nhiên dừng lại.”
Tamayo cả người đều đâm sầm vào lưng của Gin, nhưng sau đó khi nghe câu nói của hắn thì nàng liền thuận theo ánh mắt nhìn về phía trước.
“Đó là…kiếm sĩ diệt quỷ?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận