Ba ngày sau.
“Đây chính là thị trấn mà ngươi muốn tìm?”
Hai người đang che ô đi trên một con đường phủ đầy tuyết của một thị trấn, lúc này Tamayo quay sang hỏi.
“Cái này…ta cũng không chắc, thử gõ cửa nhà dân hỏi xem.”
Ba ngày này bọn hắn đã đi tới không dưới 10 thị trấn, nhưng lại không một ai biết nhà Kamado bán than nào.
Theo như hắn biết thì gia đình của Tanjirou hẳn là rất được mọi người yêu thích nên những người trong thị trấn nhất định sẽ biết bọn hắn.
Thế là bọn hắn chọn một ngôi nhà còn sáng đèn, tiến lại gần rồi gõ cửa.
“Các ngươi là…?”
Sau khi bọn hắn gõ cửa một lúc lâu thì cánh cửa mới đột nhiên hé ra một khe hở nhỏ.
Trong đó vọng ra giọng nói của một vị phụ nhân trung niên.
“Đừng lo lắng, chúng ta mới vừa chuyển đến trong hôm nay, hiện tại trời lại bắt đầu có tuyết nên chúng ta muốn hỏi là có nơi nào có thể mua than được không?”
Gin cảm nhận được người trong nhà lo lắng nên lập tức lên tiếng trấn an.
“À…thật không may cho các ngươi, gia đình bán than nhà ở trên núi, mà hiện tại là ban đêm nên trên đó rất nguy hiểm, các ngươi vẫn là đi thuê phòng trọ ở tạm một đêm đi.
Sáng mai sẽ có một cậu nhóc đến giao than, các ngươi có thể hỏi mua từ cậu nhóc đó.”
Vị phụ nhân kia thấy bọn hắn giữa thời tiết lạnh giá như thế, mà chỉ mặc những bộ đồ mỏng manh nên cũng tốt bụng chỉ điểm bọn hắn.
“Ồ, cậu bé đó tên là gì? Chờ sáng mai ta có thể đi tìm hắn a.”
“A, hắn gọi Tanjirou, Kamado Tanjirou, nếu ngày mai ngươi gặp cậu bé nào có mái tóc màu đỏ tía thì đó chính là hắn.”
“Ta đã hiểu! Vậy liền cảm tạ.”
Gin cũng gật đầu ngõ ý cám ơn.
“Không có việc gì, ngài nhớ chăm sóc phu nhân thật tốt a, nàng ta có vẻ như đang cảm thấy lạnh đó.”
Tamayo: “…”
Nàng hiện tại đã quen thuộc, đơn giản là vì mấy ngày nay khi gặp những ai thì bọn hắn đều sẽ cho là như vậy.
Nghe vậy hắn liền quay sang nhìn Tamayo một chút rồi quay đầu lại nói: “Đa tạ ngươi quan tâm, ta sẽ chú ý.”
“Không việc gì, phu nhân của ngươi rất xinh đẹp, ngươi phải biết trân quý nàng a.”
“Rồi rồi, ta rất là trân quý nàng a, cáo từ.”
Sau đó hắn vội vàng mang theo Tamayo rời đi.
“Ngươi rất trân quý ta sao?”
Tamayo ánh mắt có chút khó hiểu nhìn hắn.
“Ừm, rất trân quý.”
Nghe vậy mặt nàng liền hơi đỏ lên hỏi: “Vì sao?”
“Hả? Ngươi hỏi gì vậy? Chẳng phải là vì chúng ta đang hợp tác sao? Ngươi còn phải tìm ra thuốc biến quỷ thành người a.”
Gin cảm giác sau lưng đột nhiên lạnh xuống, liền quay sang nhìn nàng hỏi: “Làm sao?”
“Không có gì! Coi như ta không hỏi.”
Tamayo lạnh giọng xuống, vẻ mặt bình tĩnh nói.
“Tiếp xuống chúng ta đi đâu.”
Sau đó nàng tiếp tục mở miệng hỏi.
“Tìm nhà trọ!”
“Hả!? Tại sao không đi thẳng lên núi luôn?”
“Chờ ngày mai đi, hiện tại ngươi cũng nên nghĩ ngơi một chút.”
Hắn cũng không quan tâm câu hỏi của nàng mà tiếp tục đi tới.
Tamayo ngừng lại bước chân nhìn theo bóng lưng của hắn một chút, sau đó cũng nhấc chân bước theo sau.
…
“Ông chủ! Cho ta——”
Bước vào trong một quán trọ nhỏ Gin liền mở miệng nói to.
“Phòng số 3 ở trên tầng.”
Chủ quán trọ đột nhiên cắt ngang lời hắn nói.
“…”
“Hmm, ta muốn nói là chúng ta thuê hai phòng!”
“Chỉ có một phòng, đây chỉ là một thị trấn nhỏ nên cũng không có nhiều phòng như vậy, với lại đây là phòng tốt nhất, có phòng tắm riêng, có lò sưởi, sẽ không có quán trọ thứ hai có phòng như vậy đâu.”
Ông chủ cũng không ngẩng đầu nhìn hắn mà tiếp tục cúi mặt ghi chép sổ sách.
“Được rồi, vậy nhờ ngươi mang lên nước tắm cho hai người, nhiệt độ phải ấm.”
Gin suy nghĩ một chút liền gật đầu, sau đó dặn dò một số thứ rồi đi lên lầu.
“Uy, ngươi còn chưa hỏi ý kiến của ta đó.”
Tamayo nhìn hắn một mình quyết định mọi việc nên liền lên tiếng phàn nàn.
“Vậy ngươi muốn làm sao? Ta bây giờ không muốn lại di chuyển nữa, nếu ngươi không thích thì có thể tự mình tìm nhà trọ khác.”
“N-ngươi!”
Tamayo có chút do dự cắn môi một cái, nhưng cuối cùng vẫn là bước theo.
…
Trong căn phòng.
Bầu không khí yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi mạnh qua khe cửa vang lên.
Hai người mỗi người ở một góc.
Gin ngồi cạnh cửa sổ ngắm tuyết rơi.
Mà Tamayo thì ngồi ở trên giường, cúi mặt nhìn xuống đất không biết là đang suy nghĩ chuyện gì.
Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên.
“Nước tắm tới rồi!”
Nghe vậy Gin liền đứng lên đi ra mở cửa.
Sau đó có 4 người đàn ông khiêng hai thùng nước nóng to vào trong căn phòng rồi đi thẳng tới phòng tắm.
“Chúc quý khách vui vẻ, trong đó có bồn tắm to có thể dùng cho hai người.”
“…”
Gin cùng Tamayo lâm vào trầm mặc.
Bọn hắn trông rất giống là một cặp sao?
Làm sao đi đâu mọi người đều cho là hai người chính là vợ chồng chứ?
Đuổi đi bọn hắn, Gin đóng cửa lại, nhìn Tamayo nói: “Ngươi tắm trước đi! Tranh thủ nước còn ấm.”
Mặc dù bình thường quỷ là sẽ không tắm rửa, nhưng ở cùng hơn một tháng, thì hắn cũng biết nàng mỗi ngày đều sẽ đi tắm ít nhất một lần.
Có lẽ là do nàng muốn sinh hoạt như một con người bình thường hoặc chỉ đơn thuần là do nàng thích tắm đi.
“Ừm!”
Tamayo không nói gì nhiều chỉ gật đầu một cái rồi đứng dậy đi vào nhà tắm.
Gin nhìn theo bóng lưng của nàng một chút rồi thu hồi tầm mắt, ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, tựa như đang lâm vào suy nghĩ một dạng.
Mãi đến một lúc lâu sau, nàng mới từ phòng tắm đi ra.
Mà lúc này trên người nàng chỉ mặc có một lớp kimono dùng để ngủ mà thôi.
Khi Gin quay qua nhìn nàng thì cũng có chút giật mình nhìn thân ảnh nhỏ nhắn trước mặt.
Lúc này nhìn kỹ lại thì Tamayo còn thấp hơn cả Shinobu a, bình thường là đều mang guốc gỗ nên làm hắn có chút lầm tưởng.
“Ngươi không phải dễ bị lạnh sao? Làm sao ăn mặc thành như vậy?”
“Trong phòng có lò sưởi.
Với lại y phục cũ đã bẩn, ta mang đi giặt rồi, hi vọng lò sưởi sẽ khiến cho chúng khô trước tối mai.”
Tamayo cầm chiếc mặt nạ treo lên tường, vừa dùng khăn lau tóc vừa đối với hắn nói.
Gin khoé miệng có chút co lại, nhưng hắn lại không thể phản bác thứ gì.
Cuối cùng hắn chỉ lắc đầu thở dài đi vào phòng tắm.
“?”
Tamayo nghe hắn thở dài liền có chút không hiểu thấu.
Người này làm sao lại thở dài?
Nàng vội vàng nhìn lại cơ thể mình, ừm thì vẫn còn mặc đồ bên trong, không có lộ liễu gì.
Sau cùng nàng cũng không suy nghĩ vấn đề này nữa, đi tới cái bàn bên cạnh cửa sổ ngồi xuống.
“Yushiro lúc này hẳn là rất lo lắng đi.”
Cạch!
Sau một lúc lâu, cửa phòng tắm cũng mở ra.
Gin cởi trần, chỉ mặc một cái quần cộc bước ra ngoài.
Tamayo nghe thấy tiếng động liền quay lại nhìn, sau đó nàng lại đỏ mặt, giọng nói cũng có chút lắp bắp: “N-ngươi tại sao lại cởi trần?”
“Hả? Ta quên lấy đồ ngủ.
Với lại ngươi đỏ mặt cái gì? Làm bác sĩ hẳn cũng không phải là chưa từng thấy nam nhân cởi trần đi?”
Hắn thấy nàng đột nhiên đỏ mặt như vậy liền bỏ lại một câu, sau đó đi thẳng đến tủ quần áo lấy qua một bộ kimono rồi mặc lên.
Tamayo nghe vậy cũng không thèm để ý hắn nữa, nàng quay đầu sang nơi khác lẩm bẩm: “Ngươi không giống bọn hắn…”
“Cái gì không giống?”
Gin chẳng biết lúc này đã xuất ở đằng sau nàng rồi hỏi.
Tamayo trợn to mắt ra nhìn khuôn mặt đang kề sát bên tai mình vô ý thức nói: “N-ngươi làm sao gần như vậy?”
“Ta ở đằng xa lấy biểu hiện của ngươi là lạ, nên tiến lại gần xem a.
Ngươi đang lẩm bẩm nói về ta sao?”
Nhìn khuôn mặt đang gần kề ở trước mắt, hai người gần đến mức mũi của nàng gần như sắp chạm vào mũi của hắn, Tamayo giọng điệu có chút run run vang lên: “L-lần sau không cho phép ngươi đến gần ta như vậy nữa.”
Nàng lúc này mới có cơ hội quan sát kỹ càng khuôn mặt của hắn, hai mắt nàng bắt đầu trở nên có chút phiêu hốt đứng lên…
“Thế nào?”
Đang lúc nàng thất thần thì Gin đột nhiên lên tiếng kéo nàng trở về thực tại, hắn chẳng biết lúc nào đã lùi lại và ngồi ở đối diện nàng hỏi.
“Không có gì.”
Tamayo hai mắt lập tức lấy lại bình tĩnh đáp.
Nghe vậy Gin cũng không lại nhìn nàng, mà là quay ra ngoài cửa sổ nói: “Ngày mai thời tiết sẽ rất tệ a.”
Lúc này đột nhiên cả hai người bọn hắn như cảm nhận được thứ gì…
Gin lập tức đứng lên khép lại cửa sổ, sau đó một tay ôm chặt lại Tamayo thu lại tất cả khí tức.
Bởi vì lúc này Tamayo tựa như bị mất kiểm soát một dạng, nàng hình dạng bắt đầu xuất hiện những đặc điểm của quỷ.
“Kibutsuji Muzan! Hắn ở đây!”
“Bình tĩnh đi, Tamayo-chan!”
Gin một tay ôm chặt nàng lại áp đầu nàng vào trong ngực mình, một tay khác từ từ hé mở cửa sổ nhìn xuống con đường của thị trấn.
Vừa nhìn xuống hai mắt hắn liền híp lại, một đạo hàn mang loé lên nhưng sau đó lại rất nhanh chóng vụt tắt.
“Hắn đi ngược lại phía ngọn núi, chẳng lẽ…chính là hôm nay sao?”
Nếu như nói là hôm nay thì quả thật bọn hắn cũng có chút may mắn khi có thể đến đây kịp thời và không lựa chọn lên núi ngay lập tức.
Dù sao thì nếu bọn hắn đến trễ 1 ngày thì lúc đó nhà Kamado đã mồ yên mả đẹp rồi, còn nếu lúc nãy bọn hắn lên núi thì chắc chắn sẽ chạm mặt với Muzan, chuyện này cũng rất có thể sẽ có tác động đến sự hoá quỷ của Nezuko, dẫn đến ảnh hưởng đến toàn bộ cốt truyện.
Mà trùng hợp hơn nữa là Muzan lại đi vào trong thị trấn, nếu hắn đi hướng khác thì Gin cũng sẽ bỏ lỡ lần này.
Nói chúng thì lúc này bọn hắn quả thật là rất may mắn, sự trùng hợp liên tục kéo đến và đều có lợi cho bọn hắn.
Lại nhìn một chút, hắn liền đóng lại cánh cửa, dùng sức hai tay ôm chặt lại Tamayo, bởi vì hắn cảm nhận được sự chống cự của nàng.
‘Cô nàng này vậy mà nói dối ta? Sức mạnh này đã không phải là những con quỷ bình thường có thể so sánh đi.’
Gin nhìn dáng vẻ cựa quậy của nàng liền thầm nghĩ.
Hắn vậy mà bị nàng lừa.
Xem ra lúc trước nàng vẫn còn phòng bị hắn rất nhiều.
Mặc dù sức mạnh mà nàng ẩn giấu cũng không đáng kể, nhưng trong một số trường hợp vẫn có thể tạo ra tình huống xuất bất kì ý được a.
Tamayo lúc này cả người dùng sức cọ quậy muốn thoát ra khỏi vòng tay của Gin, nàng nói: “Gin, mau thả ta ra, ta không phải là người ngu, sẽ không làm chuyện bồng bột.”
“Ta biết ngươi không ngốc, nhưng hiện tại ngươi cả người đều đang phát ra sát khí, nếu như ta buông ngươi ra thì hắn sẽ ngay lập tức cảm nhận được, nên nhớ ngươi hiện tại cũng không có Yushiro giúp mình che lấp a.”
Nghe như vậy, Tamayo cũng thả lỏng cơ thể áp mặt vào ngực hắn bật khóc nức nở.
Nàng mấy trăm năm lẩn trốn, một mặt là tránh khỏi truy bắt của Muzan để có thời gian nghiên cứu tìm ra phương pháp giết chết hắn, mặt khác cũng là vì mỗi khi nàng ngửi được mùi phát ra trên người hắn nàng lại cảm thấy kinh tởm cùng mất kiểm soát.
Mùi hương hôi thối kia khiến nàng nhớ lại những quá khứ mà nàng luôn muốn quên đi, khiến nàng cảm thấy kinh tởm bản thân mình.
“Được rồi, bình tĩnh một chút!”
Gin nhẹ nhàng vuốt mái tóc của nàng, thật ra hắn cũng không khá hơn nàng bao nhiêu, nhưng hiện tại không phải lúc.
Kiếp trước hắn biết được Muzan có một loại năng lực đặc biệt gọi là Pháo Đài Vô Cực.
Bên trong đó chứa tất cả con quỷ mà hắn đã từng tạo ra, mà hắn cũng có thể tự do triệu hoán tất cả những con quỷ khác trong đó bao gồm Thập Nhị Nguyệt Quỷ, dù sao thì trong anime hắn triệu hồi các Hạ Huyền là minh chứng cho việc đó.
Mặc dù còn không biết hắn có thể ngay tức khắc tập hợp đủ các Thượng Huyền hay không, nhưng Gin cũng không dám mạo hiểm.
Nếu hiện tại mà một mình đối đầu với hắn thì chẳng khác gì là đối đầu với tất cả những con quỷ mạnh mẽ khác cả.
Tới lúc đó thật sẽ chết a.
Chính vì điều này nên hắn với cần sức mạnh của sát quỷ đội, chứ hiện tại cho dù thực lực của hắn có mạnh mẽ đi chăng nữa nhưng nếu gặp sự vây công của phe Muzan thì cũng phải quỳ.
Tamayo cũng không nói gì chỉ im lặng nằm trong lòng của hắn không nhúc nhích.
Mà khi Gin vừa đóng cửa lại không bao lâu, Muzan cũng ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
“Là ta nhầm lẫn sao?”
Muzan cứ như vậy bước đi tiếp, nhưng chỉ đi được mấy bước thì hắn ngừng lại.
Vụt!
Đột nhiên một đạo hắc mang loé lên.
Xoẹt!
Cả căn phòng của Gin ngay tức khắc bị cắt ra làm đôi, hắn nhún người nhảy lên, đặt chân lên căn phòng liếc nhìn xung quanh.
Căn phòng sạch sẽ không để lại một dấu vết, nhưng ánh đèn cùng lò sưởi vẫn mở chứng tỏ nơi đây là có người.
Mà lại còn là hai người!
Muzan nhẹ nhàng thu lại bàn tay đang kiểm tra các chỗ ngồi kia, sau khi xác định có hai chỗ còn hơi ấm thì hắn liền đứng thẳng người lên quan sát xung quanh.
Lại nhìn một lát, hắn liền đi xuống tầng dưới.
Nhìn ông chủ quán trọ đang ngủ gật ở quầy, Muzan đi thẳng tới túm lấy khuôn mặt hắn nhấc lên hỏi.
“Căn phòng số 3 có phải là do một người thanh niên cao lớn có mái tóc màu trắng sử dụng đúng không?”
Giọng nói lạnh lùng của Muzan vang lên.
Hắn có thể tra hỏi được như vậy cũng là do hắn nhớ quá kỹ hương vị của người kia rồi.
Suốt 900 năm a, 900 năm hắn truy lùng tên kia nhưng mỗi lần đều vồ hụt hoặc bị chơi xỏ.
Mùi của tên kia cho dù có cố ý xoá đi chăng nữa thì hắn cũng có thể đoán ra được.
“T-ta ta không biết, phòng số 3 vốn không có ai ở a.”
Phốc!
Muzan lập tức một tay bóp nát đầu hắn, rồi lập tức cắn nuốt thân thể của ông chủ quán trọ.
“Xem ra lần sau ta nên trực tiếp đọc thông tin từ tế bào của các ngươi.”
Sau khi hấp thu cả người của ông chủ, Muzan cuối cùng cũng mở ra hai mắt.
“Dùng mùi hương xoá ký ức? Là con ả kia sao? Vậy là hai kẻ phản bội đã về chung một chiến tuyến.”
Ánh mắt của Muzan loé lên sự tàn nhẫn.
Xem ra hắn quá nhẹ tay với con ả kia rồi, nên ả mới bắt đầu tự cao như vậy.
“Nếu một mực chấp nhận trốn tránh như một con chó thì ta còn tha cho.
Hiện tại lại bắt đầu liên hợp với hắn chống đối ta sao, Tamayo! Các ngươi cho rằng chỉ hai bọn ngươi là có thể chống lại ta sao.”
Khuôn mặt Muzan gân xanh nổi lên, trông cực kì dữ tợn.
Thuộc hạ của hắn vậy mà ra được 2 kẻ phản bội, mà hai kẻ này hiện tại lại liên hợp cùng nhau chống lại chủ nhân của bọn hắn.
Chuyện này đối với một kẻ ghét thất bại như Muzan là không thể nào tha thứ.
“Thả ra những con chó nhỏ giết sạch thị trấn này đi, Nakime!”
Muzan đối với không khí nói một câu, rồi xoay người lại biến mất trong bóng tối.
“Tuân lệnh!”
Tăng~!
Một tiếng đàn tỳ bà vang lên.
Sau một khắc từng đạo từng đạo cánh cửa xuất hiện trong không khí, vô số con quỷ hình thù kì quái từ trong đó lao ra bắt đầu xông vào từng nhà tàn sát cùng ăn thịt những người dân còn đang yên bình chìm trong giấc ngủ.
“Các ngươi chẳng phải rất thích con người sao? Như vậy liền để cả thị trấn này vì các ngươi mà chết đi…”