Vừa Ý Quý Công Tử

Đỗ Vân Ny ngồi ở trong xe, tư thế không được thoải mái, băng bó vết thương dưới chân, khi
ngẩng đầu lên đã nhìn thấy xe đi vào khu phố quen thuộc.

"Sau ngã tư đường rẽ trái."

Nhìn Tuyên Dĩnh chạy ngang qua khu phố cô ở, Vân Ny mở miệng nói cho hắn hướng nhà mình ở.

Dù sao cô muốn về nhà, hắn cũng không phản đối lái xe đến nhà gần cô, cô dĩ nhiên là tốt bụng chỉ đường.

Nhưng ở ngã tư đường, hắn lại không lái xe đi về phía nhà cô.

"Này này, không phải tôi vừa bảo anh đi về phía bên trái sao? Tại sao anh lại rẽ phải?"

Thiệu Tuyên Dĩnh cười nói: "Là thế à? Cô mới vừa nói muốn tôi rẽ phải?"

Nào có! Cô vừa rồi rõ ràng muốn hắn rẽ trái, chẳng lẽ hắn không xác định được phương hướng ư?

Nhìn hắn cười vô tội, cô giận đến muốn chết.

"Quên đi, vậy anh quay đầu xe lại cũng được."

"Rất đáng tiếc, đã đi không quay đầu lại."

Đỗ Vân Ny nghĩ thầm nếu hắn không chịu quay đầu xe, cô dứt khoát xuống xe ở chỗ này. "Dừng xe, tự tôi trở về nhà cũng được, không cần anh đưa."

"Tôi có nói sẽ đưa cô về nhà ư?"

"Tôi mới vừa nói muốn về nhà anh có lên tiếng phản đối đâu?"

"Phải không? Tôi từng đồng ý đưa cô về nhà sao?" Thiệu Tuyên Dĩnh vẻ mặt mê hoặc hỏi ngược lại.

"Đúng! Phiền anh bây giờ quay đầu xe giúp tôi." Mặc dù hắn cái gì cũng không đáp ứng, nhưng Vân Ny lại quyết định thay hắn.

"Tôi thay đổi chủ ý." Hắn ôn nhu tươi cười, ẩn dấu trong đó một tia tà ác.

"Anh rõ ràng đã đồng ý đưa tôi về nhà?"

"Phải không?" Hắn làm ra vẻ cố gắng hồi tưởng lời nói mới vừa cam kết.

"Tôi nhớ, tôi đồng ý với mẹ sẽ cùng cô trải qua “một ngày chủ nhật tốt đẹp" Làm sao lúc này lại đưa cô về nhà được?".

"Ách. . . . . . Thật ra thì. . . . . . Anh không cần lãng phí thời gian với
tôi. Nghĩ xem, anh đường đường là Tổng giám đốc công ty lớn, ngày nghỉ
cũng có rất nhiều hoạt động, thật không cần vì tôi mà hy sinh thời giờ
của anh." Đỗ Vân Ny rất cố gắng thay đổi suy nghĩ của hắn.

"Không sao." Dù sao ngày nghỉ hắn cũng đi hẹn hò cùng phụ nữ, ở chung một chỗ với ai cũng như nhau.

"Nhưng như vậy làm mất thời gian của anh, tôi thấy rất ngại. Nếu không, bữa này hủy bỏ đi."

"Như vậy sao được? Tôi đã đồng ý với mẹ tôi rồi ."

"Nhưng là. . . . . ."

Hắn cố ý cắt đứt lời của cô: "Nếu như cô cảm thấy băn khoăn, có thể dùng
những phương pháp khác bù đắp lại cho tôi." Thiệu Tuyên Dĩnh ám chỉ cô.

Cô bắt đầu hoài nghi người đàn ông trước mắt, có hay không đúng là một
người đào hoa như cô nghĩ? Hay đào hoa căn bản chỉ là một loại ngụy
trang?

Đỗ Vân Ny đang suy nghĩ, không chú ý tới xe đang chạy nhanh hướng núi.

Chiếc xe sang trọng chạy trong đường núi, bỗng mui xe có khói trắng bốc lên, Thiệu Tuyên Dĩnh cảm giác không ổn, dừng xe lại.

Bởi vì Tuyên Dĩnh dừng xe khẩn cấp nên cả người Vân Ny ngã về trước. Nếu
không có giây an toàn, chỉ sợ trên đầu cô lại có một cái u.

Khiếp sợ phục hồi tinh thần, Đỗ Vân Ny mới phát hiện, cô lại bất tri bất giác bị Tuyên Dĩnh mang tới núi.

"Sao anh lại đột nhiên dừng xe?" Đỗ Vân Ny cảnh giác hỏi.

"Bởi vì đi nữa, sợ sẽ có nguy hiểm." Thiệu Tuyên Dĩnh nói.

"Chiếc xe như thế này làm gì nguy hiểm. Có mà anh cố ý muốn đá tôi ra ngoài xe?"

Đang nổi nóng Đỗ Vân Ny không khách khí dùng tay đấm lên ngực của hắn, không ngờ đầu ngón tay lại truyền đến cảm giác ấm áp, cùng xúc cảm trong
người.

Không đúng, cô không giải thích được, bị một người đàn ông mang tới trên núi, hiện tại nên lo lắng mới đúng, làm gì vừa đụng đến
ngực hắn, liền suy nghĩ miên man?

Mặc dù cô không phải không thừa nhận hắn đẹp trai giàu có, hơn nữa còn ôn nhu tốt bụng, tuyệt đối là
mẫu người lí tưởng trong mắt các thiên kim tiểu thư, nhưng trong đó
không bao gồm cô.

Cô có hứng thú đối với khoản tiền thưởng kếch xù cùng xe Austin hơn người đàn ông này.

"Làm sao có? Đỗ tiểu thư xinh đẹp chịu cùng tôi trải qua ngày chủ nhật vui vẻ, tôi vui mừng còn không kịp ."

Hắn vẫn nở nụ cười rực rỡ, ôn hòa, làm người ta không biết nên cự tuyệt như thế nào .

"Chỉ là chiếc xe của tôi có chút vấn đề."

Nghe hắn nói như thế, Vân Ny mới chú ý tới đầu xe có khói trắng bay ra.

Đỗ Vân Ny trong lòng sợ hãi. Nếu thật là xe có vấn đề gì, đột nhiên nổ tung thì làm sao bây giờ?

Ô. . . . . . Cô cũng biết cùng tên này ra cửa không có chuyện gì tốt đẹp cả.

Vân Ny âm thầm quyết định, nếu là hôm nay có thể an toàn trở về, cô sẽ lên chùa cầu xin sự che chở.

Thiệu Tuyên Dĩnh mở nắp mui xe, nhìn bên trong xe lúc này mới hiểu ra.

"Thì ra là két đựng nước đã bị hết. Tôi quên mất Vu Dương đã thông báo chiếc xe này hôm nay sẽ được đưa đi sửa, thật là xin lỗi."

"Ý của anh là chúng ta bây giờ phải đi bộ xuống núi?"

Đỗ Vân Ny ở trong lòng mắng một vạn lần, nếu như không phải là hắn - Đại
thiếu gia lấy nhầm xe, bọn họ hiện tại cũng không cần phải chật vật như
vậy đi bộ xuống núi.

"Là đường núi, cũng phải có thể lực mới đi được. Chúng ta trước tìm quán ăn rồi nói tiếp."

"Nhưng là ở đây vắng vẻ, tìm đâu ra quán ăn?"

"Tôi nhớ được trên núi có mấy quán ăn, không bằng chúng ta đi lên đi, có lẽ
có thể tìm được mấy quán ăn, ăn chút đặc sản miền núi ."

Cô khó có thể tin hỏi ngược lại: "Anh muốn tôi mặc như thế này leo núi?"

Thiệu Tuyên Dĩnh không nhịn được nhìn Vân Ny, trông cô hấp dẫn làm hắn không
tự chủ được nuốt một hớp nước miếng, cố đè xuống dục vọng đang dậy sóng
trong cơ thể.

Mặc dù đào hoa, nhưng chưa bao giờ có bất kỳ người phụ nữ nào làm hắn mất khống chế như thế.

Hiện tại hắn bắt đầu nghĩ, hắn cũng muốn cùng cô ở bên ngoài cả đêm, thử một chút da thịt cùng thân thể hấp dẫn.

Đỗ Vân Ny ngượng ngùng liếc hắn một cái, nhìn tình hình này là có chuyện xảy ra.

Nhìn cô có chút khó khăn khi đi đường, hắn là đàn ông liền nghĩ vươn tay ra đỡ cô.

Ai ngờ ăn dưa bở, Vân Ny đối với hắn đã sớm đề phòng, không để ý tới tay hắn, vẫn đi lên trên.

Đỗ Vân Ny bước chân nặng nề, đột nhiên có cành cây rớt xuống, cô sợ hãi kêu một tiếng, suýt nữa ngã xuống bên đường.

"Nguy hiểm!"

Thật may là Thiệu Tuyên Dĩnh kịp thời đỡ cô, mới cứu được một cái mạng nhỏ.

Đỗ Vân Ny bị kinh sợ, ngực dồn dập thở hổn hển, lại không phát hiện quần
áo bị hở, bị Tuyên Dĩnh ôm chặt vào trong ngực, bộ dáng rất ám muội.

Thiệu Tuyên Dĩnh nhịp tim vốn ổn định nhưng bởi vì cô mà trở nên dồn dập. Hắn quan tâm hỏi:

"Đừng cử động? Có bị thương không?"

Trong đôi mắt thâm thúy của hắn hiện lên ngọn lửa thần bí mà nguy hiểm.

Trên người Vân Ny thoang thoảng một mùi thơm nhàn nhạt mị hoặc lòng người,
cùng với cảm xúc tuyệt vời khi được ôm thân thể nhuyễn ngọc ôn hương làm hắn tham luyến không muốn buông tay ra.

"Tôi không sao."

Trên núi gió lạnh lẽo, Vân Ny giật mình, người hắn ấm áp có thể ngăn cản lạnh, làm cô cảm thấy vừa ấm áp lại thoải mái.

Khuôn mặt Tuyên Dĩnh gần trong gang tấc, cô lúc này mới phát hiện lông mi của hắn thật dài, khẽ mím môi mỏng, hấp dẫn mà mê người, làm người ta không nhịn được muốn thưởng thức, mà rốt cuộc là cô nghĩ đi đâu rồi?

Cô cũng không phải là chưa từng thấy qua người đẹp trai. Dầu gì Đỗ Vân Ny
cũng là mỹ nữ, đàn ông theo đuổi cô cũng không ít. Tại sao khi ở cùng
người đàn ông này cô một chút phản kháng cũng không có?

Đỗ Vân Ny lập tức khôi phục lý trí, nhưng không thấy hắn buông cô ra, cô không
thể làm gì khác hơn là đỏ mặt tránh thoát khỏi ngực của hắn.

Ghét! tự nhiên không làm gì đỏ mặt a? Nếu để cho hắn nhìn thấy lầm tưởng cô thích hắn thì làm sao bây giờ?

Nghĩ như thế, cho dù trên núi gió lạnh thổi làm cô không nhịn được khẽ run
lên, nhưng cao ngạo tự ái lại ép cô không thể không ngẩng đầu ưỡn ngực,
giả bộ tự nhiên hào phóng.

Ai ngờ khi cô đang giả kiêu ngạo thì cái bụng cứ nhiên lúc này vang dội, làm hại cô hận không tìm được một cái lỗ để chui xuống.

Đỗ Vân Ny nở nụ cười lúng túng, không nói được lời nào.

Thiệu Tuyên Dĩnh ngược lại là tà ác cười, thưởng thức khuôn mặt sinh động hoạt bát thú vị của cô.

Cô gái nhỏ tinh quái này quả thật biết chọc cho người khác ôm bụng cười to.

"A Mỹ, không phải là cuộc thi kết thúc rồi? Làm sao con vẫn còn ở nơi này, không trở về nhà học à?"

Cách đó không xa truyền đến một âm thanh, hấp dẫn sự chú ý của hai người.

"Ba, không phải là ba muốn xuống núi sao? Nhanh như vậy đã trở lại rồi? Con
thấy ba bận rộn như vậy, dù sao cũng đã học xong rồi, con muốn tới ruộng giúp một tay."

"Ai! Con mau trở về học đi! Công việc trong ruộng giao cho ba làm là được."

"Không sao mà!"

Đỗ Vân Ny chạy tới

Oa a! Cô chưa từng nhìn thấy một cô gái xinh đẹp, ăn mặc hợp mốt, quần áo khêu gợi đi tới nơi này.

Ngừơi cha chú ý tới vẻ mặt khác thường của con gái, cũng quay đầu lại, hai
người phụ nữ ngay sau đó lộ ra vẻ mặt kinh ngạc giống nhau.

Thấy thế, Tuyên Dĩnh đầu tiên mở miệng: "Xin hỏi, nhà các ngươi ở gần đây sao?"

"Đúng vậy! Hai người là du khách tới đây sao? Làm sao hai người đi tới được nơi này?"

"Thật ra thì chúng tôi đi ngắm cảnh đẹp, nhất thời không chú ý nên lạc đường."

"A! Khó trách. Chung quanh đây đường núi vừa gập ghềnh lại khó đi, cũng khó trách hai người là người ngoài nên lạc đường. Nhưng, gặp được tôi coi
như hai người vận khí tốt. Chúng tôi ở chỗ này ở đã lâu. Nếu như hai
người không biết đường xuống núi, tôi sẽ chỉ đường cho."

Dân núi nhiệt tình làm hai người cảm thấy ấm áp.

Chẳng qua là, xe của bọn họ cũng không đi được rồi, coi như biết đường xuống núi cũng như không.

"Thật ra thì chúng tôi không vội xuống núi, hôm nay chúng tôi tới vốn là muốn nếm thử thức ăn trên núi. Không biết xung quanh đây có quán ăn nào có
thể để cho chúng tôi dùng cơm?"

Thiệu Tuyên Dĩnh cũng không quên Vân Ny đang đói bụng, nhìn đồng hồ đeo tay hiện tại cũng đã hai giờ chiều.

"Nếu như muốn tìm quán ăn ..., từ nơi này theo đường nhỏ đi thẳng, mà có thể đến trấn trên, nơi đó có mấy quán ăn tốt. Nếu như hai người không chê,
cũng có thể đến nhà tôi dùng cơm. Dù sao tôi cũng sắp đi, tôi liền đưa
hai người đi một chuyến!"

"Vậy thì làm phiền anh."

Người đàn ông quay đầu dặn con gái nói: "A Mỹ, đem đồ trước để đó, về nhà đi học quan trọng hơn."

"Vâng, con biết."

Thiệu Tuyên Dĩnh chú ý tới chân phải Vân Ny bị thương, liền một tay ôm chặt eo nhỏ của cô, đỡ cô đi tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui