Vừa Ý Quý Công Tử

Đỗ Vân Ny cảm giác
mình giống như đang đi lạc trong mê cung, mắt thấy mê cung sắp sụp đổ
rồi, nhưng cô vẫn không tìm được đường thoát.

Trong lòng của cô đang sợ hãi thét chói tai, sau đó mở hai mắt ra, mới phát hiện mình đang ngồi bên trong xe.

Thiệu Tuyên Dĩnh quay đầu nhìn về phía cô cười một tiếng.

"Tôi tại sao lại ở chỗ này?"

Cô nhớ mới vừa rồi bọn họ còn bị kẹt ở trên núi không phải sao? Tại sao tỉnh dậy, cô đã yên vị ngồi trong xe rồi?

Chẳng lẽ hắn mới vừa ôm cô?

"Mới vừa rồi chúng ta ở chân núi ngắm hoa thì em mệt mỏi ngủ thiếp đi. Cũng
may Vu Dương kịp thời chạy tới, anh liền ôm em lên xe, xem em ngủ say
như vậy, không đành lòng đánh thức em."

Thì ra là, cô ở trong ngực hắn mộng đẹp là thật.

Một nụ cười xuất hiện ở bên môi cô, không biết tại sao, cô thế nhưng phát
hiện mình thích loại lệ thuộc vào hắn. Bởi vì hắn giống như Thiệu ca ca
năm đó luôn che chở cô.

Mặc dù hắn cũng họ Thiệu, tuy nhiên không phải là Thiệu ca ca của cô. Bởi vì Thiệu ca ca từ khi ra nước ngoài liền mất tin tức.

Cô tin tưởng, nếu như Thiệu ca ca trở về nước, nhất định sẽ không quên tới gặp cô, Thiệu ca ca tuyệt đối không giống Thiệu Tuyên Dĩnh đào hoa.

"Em nếu như mỏi mệt.., có thể ngủ tiếp một lát. Đến nơi anh sẽ gọi em dậy."

"Chúng ta bây giờ đi đâu?"

"Đưa em về nhà."

"Anh biết nhà tôi ở đâu?"

"Biết, em cho mẹ anh danh thiếp trên đó có địa chỉ."

Đỗ Vân Ny nhìn thấy con đường quen thuộc, chuyển mấy ngã rẽ đã đến cửa nhà cô.

Thiệu Tuyên Dĩnh rất có phong độ xuống xe mở cửa giúp Vân Ny.

Vân Ny lúc xuống xe, muốn đem khoác lên trên người cô cởi ra trả lại cho
hắn, mà hắn ngược lại đem áo khoác hướng trên người cô khoác chặt hơn.

"Mặt trời mau xuống núi, có chút lạnh, đừng cởi áo khoác xuống."

"Nhưng là, đây là của anh mà. . . . . ."

"Không cần gấp gáp, lần sau em mang tới nhà trả lại cho anh cũng được. Trong
tủ quần áo của anh còn nhiều, rất nhiều, không thiếu món này."

Hắn lại làm cô cảm động đến không biết nên đáp lại thế nào, qua một lúc lâu, mới mở miệng nói:

"Hôm nay cám ơn anh."

Nói xong, cô xoay người tính vào nhà, lại bị Tuyên Dĩnh kéo lại.

Thiệu Tuyên Dĩnh cầm tay cô, mặt chậm rãi tiến tới.

"Anh. . . . . . Anh anh. . . . . . Anh muốn làm gì?"

Cô đơn giản không thể tin được, khi hắn cúi đầu đến gần cô, gần tới mức
thiếu chút nữa hôn lên cô, cô khẩn trương trái tim như muốn nhảy ra.

Hắn tà mị cười, "Đừng sợ, nho sinh chỉ muốn chào thục nữ xinh đẹp."

Khi môi hắn dán lên bên mặt cô thì đột nhiên hắn chuyển hướng hôn bên má.

Hành động này, làm Vân Ny thở phào nhẹ nhõm, nhưng nội tâm lại có mong đợi cái khác.

Rốt cuộc cô đang mong đợi cái gì? Nụ hôn của hắn sao?

Trống ngực đập liên hồi, làm cho gò má của cô ửng hồng. Đối mặt với nụ hôn ôn nhu của hắn, cô vừa cảm thấy e lệ, lại vừa kích động.

Chẳng lẽ cô thích hắn thật?

Không, cô không thể dễ dàng đánh mất trái tim của mình. Mất đi tâm phụ nữ, một khi bị phản bội, cũng chỉ có mình cô chịu cô độc với mất mát.

Cô không muốn giống mẹ.

Thiệu Tuyên Dĩnh híp cặp mắt, hứng thú nhìn vẻ mặt hoảng hốt của cô.

Một giây sau, Đỗ Vân Ny vội vàng chạy vào phòng.

"Tạm biệt."

Nhìn bóng lưng cô rời đi, hắn lưu luyến không rời, trong lòng quyết định chủ ý, muốn cho cô trở thành người phụ nữ của hắn.

Nhạc Chiêu Nghi vừa thấy con gái trở lại, lập tức tò mò hỏi: " Người đàn ông mới vừa đưa con trở về là ai?"

"Chỉ là một người bạn."

Chỉ là bạn thôi sao? Vậy hắn tại sao hôn Vân Ny?

Mặc dù chỉ là một nụ hôn tạm biệt, nhưng theo trực giác của bà thì hắn và con gái có quan hệ không có đơn giản như vậy.

Mẹ Đỗ thử dò xét hỏi: "Mẹ tưởng hôm nay con ra cửa sớm như vậy là vì giúp khách hàng ?"

"Là như thế a!"

"Nhưng sao bây giờ lại mặc một bộ quần áo khác trở lại? Hơn nữa còn là để cho một người đàn ông xa lạ đưa con về?"

Đỗ Vân Ny lúc này mới nhớ tới cô quên đem bộ lễ phục đỏ trên người trả lại cho bác Thiệu.

"Thật ra thì chuyện này nói rất dài dòng. Bộ y phục này không phải của con,
con phải nhanh lên một chút đổi lại, giặt sạch sẽ trả lại người ta."

"Con trước đi thay quần áo đi! Mẹ đi chuẩn bị cơm tối, chúng ta liền vừa ăn vừa nói chuyện!"

Vân Ny thở dài một cái, trở về phòng thay quần áo xong, xuống phòng bếp
giúp một tay, hai mẹ con lúc này mới tán gẫu chuyện Vân Ny đã xảy ra hôm nay. Biết được hết thảy, Chiêu Nghi không nhịn được hỏi con gái:

"Con thích người đàn ông kia sao?"

"Không có."

Nhìn con gái bộ dáng khẩn trương vội vàng phủ nhận, Chiêu Nghi cảm thấy kỳ quái hơn.

"Trông cậu ta thật đẹp trai, lại rất có khí chất, thoạt nhìn sẽ làm mê đảo tất cả cô gái. Con không thích cậu ta sao?"

"Hắn làm tổng giám đốc của một công ty nổi tiếng trong nước, lại là công tử đào hoa, con làm sao có thể thích hắn?"

Chiêu Nghi nghe vậy, lúc này tảng đá lớn trong lòng mới nhẹ đi.

"Con không có yêu hắn là tốt rồi. Mẹ ban đầu còn lo lắng, con là yêu điều
kiện của người đàn ông đó, mới phát hiện người đàn ông kia trừ mình ra
còn có những người đàn bà khác, kia chẳng phải phải giống mẹ năm đó chịu khổ?

Con là con gái duy nhất, mẹ không đành lòng xem con bị bất kỳ tổn thương nào."

"Mẹ, mẹ không cần phải lo lắng nữa! Con sẽ chăm sóc bản thân thật tốt. Huống chi thu nhập của con không tồi, căn bản cũng không cần dựa vào đàn
ông."

"Nhưng là dù nói thế nào, phụ nữ cũng phải có nơi chốn. Mẹ
không đành lòng nhìn con một người liều mạng vì sự nghiệp khổ cực như
vậy, nếu có người đàn ông tốt có thể chiếu cố con."

Vân Ny không nhịn được cười vỗ vỗ tay của mẹ.

"Mẹ yên tâm, con cảm thấy cuộc sống như vậy trôi qua rất phong phú, rất vui vẻ, cũng biến thành cảm giác.

Ai nói phụ nữ hiện đại phải lệ thuộc vào đàn ông mới có thể sống được? Con chính là ghét nhất cả ngày bị cột vào trong nhà, mỗi ngày trừ giặt quần áo nấu cơm liền không có việc gì. Giống như con bây giờ tự do tự tại,
mới thật vui vẻ."

Nhạc Chiêu Nghi nghe vậy, lúc này mới lộ ra nụ cười vui mừng.

"Chỉ cần con vui vẻ là được rồi. Cơm nấu xong rồi, chúng ta ăn đi."

"Vâng."

Cô là thế nào?

Vừa bắt đầu cô còn đối với hắn bài xích vô cùng. Thế nào hiện tại trong đầu đều là hình ảnh hắn ôm cô, cùng nhau đi dạo trong đường mòn trên núi?

Trong lòng của cô có một dự cảm bất thường. Chẳng lẽ trong lúc vô tình cô thật yêu hắn mà không biết?

Không, cô không muốn yêu hắn, cô không muốn giống mẹ.

Bất kể cô lắc đầu cự tuyệt thế nào, nhưng vẫn không loại bỏ được toàn là nụ cười mê người của hắn trong đầu.

"Vân Ny, con làm sao vậy? Cơm ăn chậm như vậy, có phải hay không thân thể không thoải mái?"

"Không có sao, đại khái là buổi trưa ăn quá no rồi, đến bây giờ còn không quá
đói. Mẹ, mẹ từ từ ăn, con về phòng trước sửa sang lại đơn giá."

Nhìn con gái vội vàng thoát đi tầm mắt của bà, Nhạc Chiêu Nghi không nhịn được thở dài.

Con gái khốn khổ vì tình, như thế nào thoát được ánh mắt của mẹ? Không nghĩ tới con gái chỉ cùng người đàn ông kia đi ra ngoài gặp gỡ một ngày, trở về liền thay đổi tâm tình. Có thể thấy được người đàn ông kia có ảnh
hưởng rất nhiều tới cô.

Bà làm mẹ sao có thể trơ mắt nhìn con gái chịu khổ mà không thể ra sức?

Sáng ngày hôm sau, Nhạc Chiêu Nghi chuẩn bị xong bữa ăn sáng cho Vân Ny ăn
đi làm, sau đó liền cầm áo tây trang của người đàn ông kia, trong túi áo tìm được một tấm danh thiếp, dựa theo số điện thoại trên đó, bà ấn số
điện thoại tới công ty Tuyên Dĩnh ——

"Xin chào, tôi là mẹ Vân Ny, chiều hôm qua Thiệu tiên sinh để áo khoác lại, tôi đi giặt khô, thuận
đường đem y phục trả lại, nhưng không biết nên đem y phục đưa đến đến
nơi đâu mới phải?"

Vu Dương nhận điện thoại, lập tức trả lời: "Không cần làm phiền bác đưa tới, tôi tới lấy y phục là được."

"Như vậy thật không tốt, cứ để tôi mang quần áo lại đó."

"Phiền toái bác như thế."

"Đâu có! So với việc Thiệu tiên sinh "chiếu cố" Vân Ny đây chỉ là một việc nhỏ thôi."

"Nhưng là, để cho bác cầm quần áo đưa tới công ty lại không ổn."

"Nếu như cậu tin tôi, không ngại đem địa chỉ nhà cho tôi, y phục khô tôi sẽ mang đến đó trả."

"Như vậy. . . . . ."

Vu Dương suy nghĩ một chút, trong lòng biết không nên đem địa chỉ nhà giám đốc cho người khác, nhưng đối với người phụ nữ ngài chả quan tâm, có
cho địa chỉ cũng không sao mà?!

"Được rồi! tôi cho bác địa chỉ, phiền toái bác ghi nhớ."

Nhạc Chiêu Nghi cầm áo khoác đã được giặt khô, dựa theo địa chỉ đi tới nhà họ Thiệu.

Nhấn chuông cửa, nói rõ lại ý, người giúp việc ngay sau đó mở.

Chu Ngọc Diệp vừa thấy được Nhạc Chiêu Nghi, nhất thời cảm thấy có chút quen mặt.

"Bà là. . . . . . Chiêu Nghi? Mười mấy năm trước, ở khu phố hạnh phúc - Nhạc Chiêu Nghi?"

"Đúng a! Làm sao bà biết?. . . . . . Chẳng lẽ bà là. . . . . ."

Chiêu Nghi khó khăn tìm kiếm tên người ở trong đầu, nhất thời cũng không nhớ
ra được, Vị người phụ nữ trung niên trước mắt này giống như đã từng quen biết nhưng không nhớ tên gọi là gì.

"Tôi là Chu Ngọc Diệp a? bà không nhớ rõ tôi? Trước kia ở cách vách nhà bà, thích nhất là ôm Ny Ny nhà bà, là "mẹ Thiệu" ấy.

"Ngọc Diệp, thật sự là bà? Chúng ta vài chục năm rồi không gặp mặt? Khó trách tôi lần đầu tiên nhìn thấy bà đã cảm thấy rất quen, đều tại tôi trí nhớ không tốt, nhất thời không nhớ ra tên của bà."

" Trí nhớ của tôi cũng không khá hơn chút nào."

"Ngọc Diệp, mười mấy năm trước, không phải cả gia đình bà đã di dân sang Mỹ sao? Vậy bà trở về nước khi nào vậy?"

Bạn cũ gặp lại, hai người đều mừng rỡ như điên, nhưng cũng cảm khái vạn lần.

"Tôi và Tuyên Dĩnh năm nay mới trở về Đài Loan định cư, bởi vì chồng tôi ở
Đài Loan mở một chi nhánh muốn cho Tuyên Dĩnh thừa kế, cho nên tôi cùng
con trai trở về Đài Loan trước. Thế còn bà, mấy năm này sống có tốt
không?"

"Ai! Tôi không thể so được với bà. Bởi vì tôi ngay cả
người chồng duy nhất cũng không giữ được, hiện tại sống cùng con gái,
hai mẹ con nương tựa lẫn nhau."

"Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

"Ai. . . . . . Đừng nói tới ông ta nữa. Tôi cùng ông ta ly hôn ba năm trước
đây, ông ta ở bên ngoài có người đàn bà khác, cuộc hôn nhân này làm sao
có thể duy trì?"

"Không nghĩ tới Đỗ đại ca tuổi lớn như vậy lại
còn….. Mà làm sao bà biết tôi ở nơi này? Tôi về Đài Loan liền lập tức
đến khu hạnh phúc đi tìm các người, nhưng các người đã đi."

"Thật ra thì tôi vốn cũng không biết bà ở nơi này."

"Bà không phải là tới chỗ này tìm tôi sao?"

"Không phải , là tôi mang y phục đến trả cho Tuyên Dĩnh nhà bà, nhưng thấy bà, tôi mới hiểu được, duyên phận thật là ..... Nếu như không phải là hôm
nay tôi đi, cũng không biết bao lâu mới có thể gặp mặt nữa."

"Đúng a! Đúng rồi, tại sao y phục của Tuyên Dĩnh nhà tôi lại ở nhà bà? Tuyên
Dĩnh lúc nào thì thấy bà, cư nhiên cũng không nói với tôi một tiếng."

"Bà trước đừng trách nó, chuyện này, nói rất dài dòng. . . . . ."

Nhạc Chiêu Nghi cứ như vậy đem chuyện tối hôm qua Tuyên Dĩnh đưa Vân Ny về
nhà, bà lại nhìn thấy Vân Ny tinh thần chán nản nói ra."

Bà vốn
là quyết định muốn cùng Tuyên Dĩnh nói chuyện một chút, nếu như xác định Tuyên Dĩnh đối với Vân Ny chẳng qua là ôm chặt vui đùa một chút tâm
tính, thì sẽ khuyên hắn rời Vân Ny sớm, ai ngờ Tuyên Dĩnh lại là con Chu Ngọc Diệp, lần này chuyện cũng không đơn giản như vậy.

"Cái gì? Bà xác định Ny Ny nhà bà thật coi trọng Tuyên Dĩnh nhà tôi?"

"Tôi cũng nghĩ thế. Bà cũng biết, kể từ sau khi tôi ly hôn, đứa bé kia liền
đối với hôn nhân cảm thấy sợ hãi, quyết định chủ ý muốn độc thân.

Tôi vẫn rất lo lắng, có phải hay không hôn nhân của mình không thuận lợi,
mà ảnh hưởng đến nó. Ngoài ra, tôi càng thêm lo lắng, Tuyên Dĩnh không
phải thật tâm muốn cùng nó ở chung một chỗ cả đời."

"Điểm này bà
yên tâm, chỉ cần Ny Ny thích Tuyên Dĩnh, chuyện còn lại liền giao cho
tôi làm là được rồi. Bà không biết, mặc dù nhiều năm như vậy không thấy, nhưng lần đầu tiên gặp tôi nhìn liền thích cô bé.

Thật ra thì
vừa bắt đầu cũng không phải là Tuyên Dĩnh nhà tôi đi trêu chọc Ny Ny, là tôi cố ý muốn hai đứa nó ở cùng nhau. Ngày hôm qua sau khi hai đứa hẹn
hò trở về, Tuyên Dĩnh nhà tôi cũng giống như thay đổi, không có gì cũng
cười khúc khích không ngừng, đơn giản tựa như. . . . . ."

"Bà nói, Tuyên Dĩnh nhà bà hồi tâm rồi? Vậy hắn nhất định là gặp được cô gái trong lòng rồi."

"Chuyện nhất định chính là như thế, hơn nữa tôi luôn luôn nhìn rất chính xác, cô gái đó chính là Ni Ni nhà bà."

"Cứ như vậy, trước đó tôi không phải phí công rồi?"

"Cũng không hoàn toàn uổng phí. Nếu chúng ta làm cha mẹ biết, còn không tìm cơ hội thúc đẩy a?"

"Tốt như vậy sao?" Nhạc Chiêu Nghi tính tình bảo thủ, có chút băn khoăn.

"Có cái gì không tốt? Chị em chúng ta muốn kết làm thân gia đã lâu như vậy, thật vất vả mộng đẹp mới trở thành sự thật, chẳng lẽ còn không vui?"

"Nhưng là, kế tiếp nên làm như thế nào đây?"

"Tôi đã nói với bà. . . . . ."

Chu Ngọc Diệp nhớ lại, cùng chị em tốt Nhạc Chiêu Nghi nhiều năm giao tình mưu đồ bí mật "bán" con gái.

"Tuyên Dĩnh, tối nay anh có thời gian không? Anh cùng em đi khách sạn Lệ Hoa, ở đó mới mở phòng ăn vừa ngắm trăng vừa ăn bữa ăn tối được không?".

Phê duyệt công văn được một nửa, Thiệu Tuyên Dĩnh nghe Kiều An Na gọi điện đến, chỉ cảm thấy không nhịn được.

"Tôi cũng đã nói qua giữa chúng ta đã kết thúc, cô còn gọi tới làm cái gì?"

"Đừng cúp điện thoại, van cầu anh, tha thứ cho em lần thứ nhất, về sau anh
muốn em làm cái gì cũng được, chỉ cần anh đừng chia tay em. Coi như anh
còn có những người phụ nữ khác cũng được, chỉ cầu anh đừng bỏ rơi em."

"Cô ô nhục mẹ của tôi, chuyện này cô không nên yêu cầu sự tha thứ của tôi,
cũng không cần yêu cầu mẹ tôi tha thứ. Còn có, cô đừng lại gọi điện
thoại tới, về sau cũng đừng tái xuất hiện ở trước mặt tôi. Tôi lần nữa
trịnh trọng nói cho cô biết lần thứ nhất, giữa chúng ta đã hoàn toàn kết thúc."

Không để cho An Na nói nữa, hắn tự cúp điện
thoại, sau đó phân phó thư ký, thay hắn chặn lại tất cả điện thoại, hôm
nay hắn muốn đem tất cả công văn trọng yếu làm cho xong, không làm cho
bất luận kẻ nào quấy rầy đến hắn.

Kiều An Na bị cúp điện thoại, chỉ có thể phẫn hận giậm chân.

Cô thế nào cũng nghĩ không thông, tại sao lúc đầu Thiệu Tuyên Dĩnh ôn nhu
như thế mà trong lúc bất chợt tựa như thay đổi, cự tuyệt hẹn hò của cô,
lại còn nói chia tay với cô.

Trước kia cô nói muốn gặp hắn, muốn
cùng hắn hẹn hò, hắn chưa bao giờ cự tuyệt. Tại sao hiện tại cư nhiên
đối với cô lạnh nhạt như thế?

Chẳng lẽ nói bên cạnh hắn có những người phụ nữ khác?

Thiệu Tuyên Dĩnh chỉ vì mẹ hắn mà chia tay với cô, cô không cam lòng,

Cô dồn hết tâm tư mà nghĩ cách ở lại bên cạnh hắn, dùng hết hết thảy mọi
thủ đoạn diệt trừ một đám đối thủ, chính là muốn độc chiếm Thiệu Tuyên
Dĩnh.

Ai ngờ ngày đó thấy mẹ của hắn, Tuyên Dĩnh cư nhiên cứ như vậy ngoan ngoãn chia tay. Cô tin rằng ngoài mẹ Tuyên Dĩnh từ
trong cản trở, phá hư tình cảm của bọn họ, nhất định còn có những người
phụ nữ khác.

Vì tra rõ người phụ nữ nào đã quyến rũ Thiệu Tuyên
Dĩnh, Kiều An Na lặng lẽ đi tới công ty của Tuyên Dĩnh, sau đó liền gặp
được Vu Dương cầm một bó hoa to đi ra.

An Na khờ dại nghĩ, đây
nhất định là Tuyên Dĩnh vừa rồi vì điện thoại mà xin lỗi, mới cần Vu
Dương mua một bó to hoa hồng xinh đẹp cho cô. Cô liền nghênh ngang đi
lên phía trước, tính toán lập tức tiếp nhận áy náy của hắn.

"Cám ơn anh thay Tuyên Dĩnh tặng hoa cho tôi, tôi biết anh ấy thủy chung luôn nhớ tôi thích nhất chính là Hồng Mân Côi."

Kiều An Na đang muốn một thanh nhận lấy bó hoa, lại thấy Vu Dương lui hai bước.

"Hoa này không phải là đưa cho cô."

Cô ngạc nhiên hỏi: "Chẳng lẽ bó hoa này không phải là Tuyên Dĩnh đặt sao?"

"Bó hoa này là giám đốc đặt, nhưng không phải là muốn tặng cho cô."

An Na vừa nghe, không vui hỏi ngược lại: "Không phải là muốn đưa tôi, vậy là muốn đưa người nào?"

Vu Dương lộ ra thần bí mỉm cười, chỉ nói hai chữ: "Bí mật."

Kiều An Na vốn kiêu ngạo, tự ái, không chịu nổi mình bị lạnh nhạt, không nhịn được nói:

"Anh gạt người, đến lễ tình nhân Tuyên Dĩnh sẽ tặng tôi một bó Hồng Mân Côi
tôi yêu thích nhất, năm ngoái chính là như vậy. Bó hoa này nhất định là
Tuyên Dĩnh giao phó anh đưa cho tôi, anh là cố ý đùa bỡn tôi phải không
?"

"Kiều tiểu thư, tôi khuyên cô không nên làm trở ngại việc giám đốc giao cho tôi, một khi có người cãi lời giám đốc sẽ có kết quả gì,
cô cũng rất rõ ràng. Giám đốc từ trước đến giờ không thích phụ nữ đến
công ty quấy rầy anh ấy làm việc, nếu như cô không sợ giống Chiêm Lộ Lộ
tiểu thư, như vậy tùy cô."

Vu Dương nói dứt lời liền rời đi, để lại Kiều An Na đang chịu đủ đả kích sững sờ ở tại chỗ.

Trước, Chiêm Lộ Lộ từng đến phòng làm việc của Thiệu Tuyên Dĩnh gây chuyện,
chọc giận tới hắn. Sau đó, Chiêm Lộ Lộ từ một người người mẫu liền biến
thành một người khố rách áo ôm.

Cô biết Thiệu Tuyên Dĩnh
có bao nhiêu khả năng, có thể nhanh chóng thổi phồng một người, cũng có
thể để cho cô ta hoàn toàn biến mất.

Vì vậy cô không cam tâm nữa, cũng không dám công khai việc đến công ty hắn gây chuyện. Cô sợ mình sẽ giống như Chiêm Lộ Lộ, nên chỉ có thể tự đè nén bất mãn trong lòng
xuống.

Nếu hắn không muốn cô đến công ty của hắn quấy rầy, cô kia liền chờ xem người đàn bà không biết xấu hổ cướp đi tim của hắn là ai.

Cặp mắt Kiều An Na lóe ra ánh sáng quỷ dị, âm mị.

Cô nhất định sẽ dùng phương pháp giống nhau, đến báo thù người đàn bà kia.

Sắc trời tối sầm, Kiều An Na liền chú ý đến chiếc xe Rolls-Royce Thiệu
Tuyên Dĩnh thường ngồi đi ra ngoài, sau đó lái xe đi theo.

Vu Dương vốn phản ứng nhạy bén, không bao lâu liền phát hiện phía sau có cỗ xe bám theo.

"Giám đốc, phía sau có chiếc xe đi theo chúng ta."

"Đại khái là đám chó săn, đừng để ý đến bọn hắn, nơi chúng ta đi chỉ có hội viên mới có thể đi vào."

"Không sợ chiếc xe kia mang đến phiền toái cho Đỗ tiểu thư sao?"

"Tôi đã phái một chiếc xe đi đón cô ấy, cậu trực tiếp đi đến đó."

"Tôi hiểu."

Vu Dương lái xe đến câu lạc bộ tư nhân —— hào hoa quý tộc, ngay sau đó
Kiều An Na cũng muốn lái xe đi vào, lại bị nhân viên bảo vệ cản xuống.

"Tiểu thư, rất xin lỗi, xe của cô không thể đi vào."

"Nhưng là. . . . . . chiếc xe trước sao có thể vào ."

Cô đã nghĩ hết biện pháp để xem hồ ly tinh nhưng không được.

"Xin lỗi, nơi này là câu lạc bộ tư nhân, không có thẻ hội viên không thể vào, nếu không đi chúng tôi sẽ báo cảnh sát."

"Nhưng là. . . . . . Tôi có đặt bàn rồi, đặt bàn tên là Thiệu Tuyên Dĩnh, các anh có thể đi tra."

Kiều An Na giảo hoạt cho là mang cái tên Thiệu Tuyên Dĩnh ra, liền có thể
thuận lợi thông qua, ai ngờ hai người bảo vệ kia nhìn nhau mỉm cười:

"Tiểu thư, đây là câu lạc bộ tư nhân, vì bảo vệ lý lịch hội viên, không lấy
tên đặt bàn. Mời lập tức rời đi, nếu không chúng tôi không khách khí "

Mưu kế của Kiều An Na đã thất bại, chỉ có thể phẫn hận lái xe đi.

Mặc dù lần này cô không thành công đạt được mục đích, nhưng cô tuyệt đối sẽ không để yên như vậy, cô nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp, bắt được
người đàn bà giành giật người đàn ông của cô.

An Na không có cam
lòng, nhớ lại mình mặc dù không thể tự mình tiến vào câu lạc bộ tư nhân
kia, nhưng cô còn có biện pháp có thể đối phó với người đàn bà cướp đi
Thiệu Tuyên Dĩnh.

Cô cầm lên điện thoại di động, gọi điện thoại cho bạn gái làm ở quán rượu - a Kiều.

"Này! A Kiều sao? Cậu trước kia nói qua Trương đổng thường dẫn cậu tới câu lạc bộ xa hoa sao?"

"Đúng a! Tớ hiện tại đang cùng Trương đổng ở chỗ này, cậu có chuyện gì sao?"

"Tớ muốn cậu giúp tớ một chuyện, nếu như cậu đang ở đại sảnh câu lạc bộ tư
nhân, cậu nhất định sẽ thấy Thiệu Tuyên Dĩnh mang theo một người đàn bà
đi vào, đến lúc đó cậu liền. . . . . ."

Kiều An Na đem âm mưu đã
được chuẩn bị, nhất nhất giao phó cho a Kiều thay thế cô thi hành, đây
là phương pháp cô trả thù người đàn bà kia, nhanh nhất, cũng là phương
pháp vô cùng tàn nhẫn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui