Vực Sâu Ham Muốn

Mặc kệ cô nói gì, dùng chiêu châm ngòi chia rẽ thế nào cũng được, tôi sẽ không mắc mưu đâu. Với chuyện tình cảm, tôi chỉ tin tưởng vào người luôn mang đến sự ấm áp mỗi khi tôi cần kia thôi.

Vẻ mặt của Hà Uyên Uyên cực kỳ khó coi: “Cô quyết chia rẽ chúng tôi phải không?”

Tôi lắc đầu, nghiêm trang sửa lời cô ta: “Tình huống bây giờ, dường như chính cô Hà đang có ý định chia rẽ chúng tôi mới đúng. Tôi và Nhạc Hằng đang quen nhau, bây giờ chúng tôi đã chính thức là người yêu rồi.”

“Vậy thì sao? Tôi là con dâu mà chính miệng bác Nhạc thừa nhận. Xét về mặt mũi, khí chất, trình độ học vấn, gia cảnh, cô có điểm nào hơn tôi không? Cô nghĩ bác Nhạc sẽ chấp nhận cho cô bước vào cửa sao?”

“Nhà họ Nhạc cũng cần quan hệ thông gia để củng cố à?” Tôi cau mày, kiên định trả lời: “Cho dù cần cũng chẳng sao, những thứ này đều không liên quan gì đến tôi. Bởi vì tại giờ phút này, tôi là bạn gái do chính Nhạc Hằng thừa nhận.”

“Cô...” Hà Uyên Uyên bị chặn họng, gương mặt xinh đẹp trở nên vặn vẹo trong nháy mắt: “Thế thì sao nào? Nhạc Hằng đợi tôi nhiều năm như vậy, cuối cùng tôi phát hiện mình không nỡ nên đồng ý quay lại, cô có chắc Nhạc Hằng sẽ không quay lại với tôi không?”

Tôi không nói gì, Hà Uyên Uyên lại luôn miệng lẩm bẩm: “Tôi vs anh ấy chơi với nhau nhiều năm như vậy, đã hiểu rõ về nhau từ lâu. Tôi là người hiểu rõ anh ấy nhất trên thế giới này. Hơn nữa, tôi cũng chính là người hợp với anh ấy nhất trên thế giới này.”

“Chúng tôi là thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc. Với lại, theo tôi được biết, cô đã có một đời chồng. Tả Tiểu An, cô dựa vào cái gì mà tranh giành với tôi?”

Không thể phủ nhận câu nói của Hà Uyên Uyên vẫn tác động đến tôi. Cô ta nói đúng, xét trên các mặt, người phụ nữ hoàn hảo nhất mới xứng sóng vai với Nhạc Hằng.

Nhưng yêu chính là yêu, nếu Nhạc Hằng không bị những vấn đề này đánh bại thì sao tôi có thể gục ngã trước chướng ngại nho nhỏ này chứ? Tôi cũng không phải người kiên cường, nhưng nào yếu ớt đến thế.

“Thật sự tôi không có gì dựa vào để tranh giành với cô. Chỉ là cô Hà ạ, nếu đúng như lời cô nói, vậy tại sao cô lại đến nhà tôi, cố ý gặp tôi nói chuyện thế?”

Hà Uyên Uyên sửng sốt, ánh mắt nhìn tôi có vẻ nghiền ngẫm: “Tôi lại coi thường cô rồi. Không ngờ nhìn có vẻ yếu ớt nhưng lại có trái tim kiên cường đấy.”

Tôi lắc đầu: “Cô đã không nhịn được phải tới tìm tôi nói chuyện, vậy thôi chỉ càng tin chắc Nhạc Hằng nghiêm túc với tôi. Cô Hà, tôi chỉ muốn hỏi cô một câu, cô quyết tâm chia rẽ chúng tôi sao?”

Rốt cuộc Hà Uyên Uyên cũng có đầu óc nhanh nhạy, mau chóng tỉnh táo, hừ lạnh: “Không cần thiết phải làm vậy, hai người không thể bền lâu được đâu.”

Tôi cười khổ, không nói gì thêm. Thật ra đâu cần người khác nói cho tôi biết tôi và Nhạc Hằng không xứng đôi. Tôi vẫn luôn tự ti, sau buổi tiệc lần trước, tôi đã cảm nhận sâu sắc điều này.

Hà Uyên Uyên vừa đi không bao lâu, cái ổ nhỏ của tôi mà tôi đoán không bằng cả phòng khách nhà bọn họ lại tiếp đón một vị khách không mời nữa.

“Cô chính là Tả Tiêu Ân à?” Đối phương cau mày: “Mặt mũi bình thường, gia đình lại càng thấp kém, không biết thằng nhóc kia coi trọng cô ở điểm nào.”

Dù sao người ta cũng là phụ huynh, tôi cắn môi không phản bác. Tôi tự nhủ trong lòng, tốt xấu gì thì ông ta cũng là bố Nhạc Hằng, phải lễ phép với ông ta.

Tuy rằng quan hệ của Nhạc Hằng với ông ta cũng không tốt, nhưng dù sao ông ta cũng là người cho Nhạc Hằng một nửa sinh mạng. Nhưng thế sự khó lường, ai biết một ngày nào đó trong tương lai, Nhạc Hằng có thể hòa thuận với ông ta thì sao? Hiện tại tôi không thể rước thêm thù về cho mình.

Chỉ là tôi đã biết ít nhiều chuyện ngày bé của Nhạc Hằng, nên thật sự không có chút hảo cảm nào đối với ông ta. Nhạc Hằng lớn lên cực khổ thế nào, nỗi đau khổ mà mẹ anh phải gánh lấy cũng là do người đàn ông này ban tặng.

Ông ta đối xử tệ bạc với hai mẹ con họ, bây giờ lại ra vẻ rất quan tâm, nhưng lại dùng quan hệ máu mủ để bắt anh phải nghe lời mình, ông ta thật khiến người ta không thể nào tôn kính nổi.

Tôi mấp máy khóe môi, cố gắng nở nụ cười thật dịu dàng, thế nhưng càng khiến đối phương cau mày và nhìn mình với ánh mắt chán ghét. Dường như tôi đã thất bại hoàn toàn.

Tôi cũng chẳng ép mình nữa, lạnh nhạt đáp lời ông ta: “Bác trai, cũng vì cháu rất bình thường nên mới càng quý trọng tình yêu khó có được này.”

Dù sao tôi làm gì cũng không khiến ông ta vui nổi, vì vậy tôi cũng không cất công nghĩ cách gây ấn tượng tốt với ông ta nữa. Tôi vốn là một người lười, đối với chuyện không thể thay đổi được tôi cũng chẳng muốn cố gắng làm gì.

Tôi lén gửi tin nhắn cho Nhạc Hằng, nói cho anh biết chủ tịch Nhạc đến. Nhạc Hằng trả lời rất nhanh, bảo rằng tôi cứ ở nhà chờ anh, anh lập tức tới ngay. Tôi mỉm cười, lúc ngẩng đầu lên đối mặt với biểu cảm khinh bỉ của đối phương, cả người bỗng trở nên mạnh mẽ hơn.

“Tình yêu ư? Đây là câu buồn cười nhất mà tôi từng nghe đấy. Một đứa trẻ ranh mà dám nói chuyện tình yêu với tôi. Không nói đến những điều kiện kia của cô, cô cảm thấy một đứa con gái tàn hoa bại liễu đã một đời chồng thì lấy gì ra để thảo luận về tình yêu đây?”

Bóng ma về cuộc hôn nhân trong quá khứ còn chưa hoàn toàn biến mất, câu nói của ông ta khiến lòng tôi căm tức. Tôi chỉ muốn hùng hổ phản bác lại, chẳng lẽ tên rác rưởi bỏ rơi mẹ Nhạc Hằng như ông thì biết cái gì là tình yêu ư?

“Cháu không biết mình có tư cách thảo luận về tình yêu không, nhưng cháu biết bác tuyệt đối không có tư cách nhắc đến tình yêu.”

Không ngờ tôi phản bác chẳng hề nể nang, ông ta giận đến tím mặt: “Hừ, quả nhiên sinh ra trong gia đình thấp hèn nên mới vô giáo dục.”

“Cháu không nghĩ bác trai từ lúc vào cửa đã nói những lời khó nghe kia là người có giáo dục. Với lại tuy bố mẹ cháu không quyền không thế, nhưng cả đời cần cù chịu khó, không ăn trộm ăn cướp thì sao lại là gia đình thấp kém được.”

“Được lắm, miệng lưỡi sắc bén lắm. Tôi không có thời gian tranh luận với cô. Chúng ta cứ thẳng thắn với nhau đi, rốt cuộc cô muốn thế nào mới bằng lòng tha cho con tôi?”

“Đơn giản thôi, chỉ cần Nhạc Hằng đích thân bảo cháu đi, cháu tuyệt đối sẽ không bám lấy anh ấy nữa.”

“Á à, tâm cơ gớm nhỉ, thảo nào mồi chài Nhạc Hằng đến u mê đầu óc. Được rồi cô nhóc, sự kiên nhẫn của tôi đã đến giới hạn rồi. Nói thẳng đi, rốt cuộc cô muốn cái gì?”

“Bác trai lấy đâu ra tự tin có thể thuyết phục cháu buông tay vậy? Bác nghĩ thứ mà cháu muốn, bác có thể cho mà Nhạc Hằng thì không thể là gì đây?”

“Nói lâu như vậy, cuối cùng cô cũng thừa nhận cố ý tiếp cận Nhạc Hằng rồi. Thằng con tôi cũng không dốt, cô ít giả vờ thanh cao đi, tôi điều tra rồi, cô bán hàng qua mạng, tôi có thể cho cô đơn đặt hàng ba năm hợp tác của tập đoàn Nhạc Thị, hay nói cách khác, nếu cô không muốn, tôi có thể trực tiếp cho cô chi phiếu 165 tỷ, đủ cho cô sống cả đời còn lại.”

Quả nhiên đã điều tra về tôi trước, ngay cả tôi làm ăn buôn bán gì cũng biết. Tôi đang nghĩ làm sao họ đột nhiên tìm tới đây, thì ra đã có chuẩn bị cả rồi.

Dạo trước tôi và Nhạc Hằng như hình với bóng, tất nhiên họ không tìm được cơ hội. Mấy ngày qua Nhạc Hằng bận đối phó với em trai, chúng tôi ít có thời gian gặp mặt nên họ tưởng Nhạc Hằng đã mất hứng thú với tôi, vì vậy nối đuôi nhau tới đây giải quyết phiền phức phải không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui