Vực Sâu Ham Muốn

Tôi cắn răng, “Nhưng chị ấy không phải là nội gián, tội này không nên để chị ấy gánh, tại sao anh không giúp chị ấy?”

“Vậy cô muốn tôi đứng ra nói cho mọi người biết tôi là kẻ nằm vùng kia à?”

Ngữ điệu của Lý Ninh vô cùng bình tĩnh, thấy sắc mặt anh ta lạnh đi, tôi cắn môi không biết nên trả lời như thế nào.

Trong tiềm thức, đương nhiên tôi hi vọng anh ta đứng ra thừa nhận, dù sao thì dám làm dám chịu. Lâm Tuyết vô tội, lại còn là một cô gái chân yếu tay mềm, đang yên đang lành bị người khác đánh đập oan uổng thành bộ dạng này, một người bạn như tôi tất nhiên nhìn thấy cũng rất đau lòng.

Nhưng lý trí lại cho tôi biết rằng cách làm của Lý Ninh là đúng, anh ta ngàn vạn lần không thể thừa nhận thân phận của mình, dù cho từ trước đến nay thái độ của Thiện Lục đối với con trai không tồi, nhưng tất cả những sự đối xử “không tồi” ấy đều vì hắn ta thấy áy náy. Chỉ cần Lý Ninh nói ra sự thật anh ta là kẻ nằm vùng giúp Nhạc Hằng đối phó với Thiện Lục. Hắn ta nhất định sẽ dứt khoát tự tay bóp chết đứa con trai duy nhất này.

Hổ dữ không ăn thịt con, nhưng Thiện Lục đã lăn xả bao nhiêu năm, sớm đã ác độc hơn hổ dữ gấp trăm lần rồi.

Xét về lương tâm, Lý Ninh đối với tôi rất tốt, đến cả chuyện bản thân là nội gián cũng không giấu tôi. Tất nhiên tôi không nên độc ác muốn anh ta đi nhận cái tội danh này, huống chi nếu anh ta chết đi, Nhạc Hằng sẽ mất đi một trợ thủ đắc lực.

Nhưng Lâm Tuyết bị hành hạ thành ra bộ dạng này, trong lòng tôi vẫn vô cùng khó chịu.

“Nhưng... Lâm Tuyết vô tội, chị ấy không hề làm gì, tại sao lại phải gánh chịu hậu quả chứ?”

“Ai bảo cô là cô ấy vô tội?” Lý Ninh cười lạnh, “Nếu như không phải là người phụ nữ ham hư vinh phú quý, ngắm trúng tính tiêu tiền như nước của Thiện Lục thì sao có thể chạy đến làm tình nhân cho một quả bom nổ chậm như thế?”

Tôi nghẹn lời, rõ ràng cảm thấy anh ta nói không đúng nhưng lại không thể phản bác lại được.

“Được rồi, không nói những thứ này nữa.” Biểu cảm của Lý Ninh lại khôi phục như thường ngày, “Việc bây giờ cô nên nghĩ là sau này thu xếp cho cô ấy ở đâu đi.”

Lý Ninh chủ động chuyển chủ đề khiến trong thâm tâm tôi vô cùng cảm kích, tôi hiểu, tất cả đều là do bản thân tôi tự đâm đầu vào chỗ có vấn đề, dù sao thì chuyện cũng xảy ra rồi, bây giờ có nói thêm cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.

“Thu xếp? Không phải anh đã thu xếp ổn thỏa cho chị ấy rồi ư?” Tôi nhíu mày, “Anh cũng nói chị ấy là tình nhân, đi cũng đi rồi, lẽ nào Thiện Lục còn sai người đến tìm chị ấy ư?”

“Đương nhiên rồi. Tôi lén lút đưa cô ấy ra ngoài đấy.” Lý Ninh liếc tôi một cái, trên mặt viết rõ hàng chữ “tai họa ngập đầu”.

“Xét từ góc độ khách quan, trong mắt ông ta, thân phận của Lâm Tuyết hiện giờ không còn là người phụ nữ của ông ta nữa, mà là một nghi phạm đang trong thời kỳ thẩm vấn, cô hiểu chưa? Nghi phạm chạy mất chính là vượt ngục, nếu là cô, cô có đi tìm không?”

Nếu như không bỏ chạy thì chị ấy sẽ phải thừa nhận cái tội danh oan uổng từ trên trời rơi xuống này, nếu như chạy chị ấy lại vướng phải “tội chồng thêm tội”. Tình cảnh của Lâm Tuyết còn nguy hiểm hơn cả trong tưởng tượng của tôi.

“Vậy anh còn để chị ấy ở đó một mình, sẽ không có chuyện gì chứ?”

“Chắc là không, chỗ đó là tôi vô tình phát hiện được, tạm thời Thiện Lục sẽ không phát hiện ra đâu, nhưng vẫn phải nhanh chóng chuyển đi.” Lý Ninh cau mày, dáng vẻ có chút mệt mỏi, “Tôi cũng không biết nơi nào an toàn tuyệt đối cả.”

“Không phải sắp kết thúc rồi à?” Tôi bị suy nghĩ của bản thân dọa một phen, “Chỉ cần Thiện Lục chết đi, có phải Lâm Tuyết sẽ hoàn toàn được an toàn không?”

Lý Ninh ngây người, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn tôi. Tôi bị ánh mắt đầy ẩn ý của anh ta nhìn đến nỗi trong lòng run lên, đành vuốt mũi, cúi đầu không nhìn anh ta nữa.

Thật ra đừng nói đến anh ta, đến ngay cả bản thân tôi cũng không tin được những lời này lại được thốt ra từ miệng mình. Nhưng nghĩ lại trước đây lúc tôi bị cả nhà Ngũ Trương bắt nạt, khi tôi còn khổ sở đấu tranh trong cuộc hôn nhân bi kịch ấy, Lâm Tuyết vẫn luôn bên cạnh tôi.

Lần đầu tiên chúng tôi chính thức gặp nhau là lần tôi bị cưỡng bức, bị giám đốc Trương hãm hại, tuy chị ấy là gái bán hoa nhưng lúc đó chị ấy là người duy nhất trong hộp đêm đối xử tốt với tôi.

Tôi phải cứu chị ấy.

“Cô đang nghĩ gì thế?” Trong giọng nói của Lý Ninh mang chút cười nhạo, “Lẽ nào đang tự hối lỗi?”

Tôi ngẩn người, ngẩng đầu nhìn biểu cảm trên mặt Lý Ninh, dường như còn mang theo chút kinh bỉ. Tôi không hiểu ý của anh ta nhưng cũng biết được có lẽ bản thân đã hiểu nhầm điều gì đó.

“Tôi...”

“Cô đang hối lỗi cho sự độc ác của bản thân ư? Hay là cho rằng tôi sẽ ra tay trước với cô để lấy lòng Thiện Lục?”

Tôi sững lại, nhìn vào mắt anh ta, trả lời rành rọt: “Không phải, từ trước đến giờ, tôi chưa từng nghĩ anh sẽ ra tay với tôi.”

Lý Ninh sững người, dường như không ngờ tôi lại trả lời như vậy, trong phút chốc, dáng vẻ trông hơi ngốc.

Tôi không nhịn được nữa bật cười, Lý Ninh lúc này mới hoàn hồn, xù lông lên: “Cô nghĩ tôi không dám ư? Đối với loại người ngu xuẩn đến mức âm vô cùng như cô, tôi chỉ cần dùng một ngón tay cũng có thể bóp chết cô.”

Tôi cười đến mức không thở nổi, ôm bụng ngồi xuống bên cạnh, thật sự không còn sức đáp lại anh ta.

Lý Ninh đúng là Lý Ninh, dù cho lúc này đang giận quá hóa thẹn cũng có thể nhanh chóng bình tĩnh lại được. Anh ta liếc tôi một cái, giọng lặng như nước: “Đúng, chỉ cần Thiện Lục chết đi, Lâm Tuyết sẽ an toàn.”

Tôi không ngờ Lý Ninh lại quay lại vấn đề, nhất thời ngây ra không nói được gì, lại nghe thấy giọng nói bình thản của anh ta vang lên: “Nhưng tốt nhất cô nên biết, muốn Thiện Lục chết còn khó hơn nhiều so với việc cướp gia sản từ tay Nhạc Trí.”

“Ý anh là gì?” Tôi cau mày, “Anh muốn nói, muốn ông ta chết còn khó hơn việc chúng ta đang làm bây giờ ư?”

“Không phải khó mà là căn bản là chuyện ở hai cấp bậc khác nhau.” Lý Ninh bĩu môi, điệu bộ khinh thường, “Giống như sự khác biệt giữa đội bóng bàn Trung Quốc và đội bóng đá quốc gia Trung Quốc ấy, một bên thắng chắc, một bên thua chắc.”

Tôi không hiểu thái độ của Lý Ninh, điệu bộ của anh ta đúng là thế này không được thế kia cũng không xong. Tôi không biết rốt cuộc Lý Ninh muốn Thiện Lục chết hay từ đầu đến cuối chỉ là một đứa con cứng đầu muốn thu hút sự chú ý của bố.

Ngẫm nghĩ một hồi, tôi vẫn nên an ủi anh ta một chút: “Thật ra anh cũng không cần phải... ủ rũ như thế. Tôi nghĩ, trước đây phái nữ Trung Quốc cũng chả có mấy ai chú ý đến Thế vận hội cả, cái gì mà đội bóng đá quốc gia, căn bản chả nhớ tên được mấy người.”

“Ồ? Nói như vậy, bây giờ các cô quan tâm đến Thế vận hội rồi?” Lý Ninh bị tôi nói vào đúng chỗ có hứng thú, “Vậy cô nói xem, cô nhớ được tên mấy người?”

“Ừm, năm nay mấy chị em bên cạnh tôi vì Thế vận hội mà bỏ xem cả phim Hàn Quốc đấy nhé.” Tôi nghĩ kỹ lại, nghiêm túc lấy ví dụ cho anh ta nghe, “Sau khi bọn họ xem xong lại mọc ra thêm mấy ông chồng nữa, hình như là Mã Long và Trương Kế Khoa của đội bóng bàn, Tôn Dương và Ninh Trạch Đào của đội bơi lội, nghe nói trong môn đấu kiếm cũng có mấy hotboy. Phó Mỹ Huệ và Phúc Nguyên Ái cũng có không ít người bình luận, ai cũng đều rất đáng yêu.”

Thấy khóe môi giật giật và ánh mắt không dám tin của Lý Ninh, tôi nhận ra dường như mình làm không khí càng lúng túng hơn, liền vuốt cằm, không dám hé răng nói thêm nửa lời.

Lẽ nào tôi đã lọt vào top người đẹp tiêu chuẩn nào đó rồi ư?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui