Vụng Dại Tuổi 17

Chuyện tình mùa đông
Mùa đông năm nay không lạnh. Bọn Hiên đổ thừa đó chính là lý do khiến chuyến đi chơi đêm Noel mất vui. Nói thế thôi chứ vui hay không thì liên can gì đến thời tiết. Năm nay, thiên hạ mừng lễ lớn hơn mọi năm, đi đến đâu cũng thấy đèn điện sáng choang, loại đèn trang trí cũng hiện đại và đa dạng hẳn so với năm trước. Mọi người đổ dồn đến những nơi đông người, đồn đại với nhau hướng đó có ông già Noel làm bằng điện tử nhảy rất đẹp, hay bên góc bùng binh ngã sáu có hẳn một hàng thông trang trí tuyệt vời lắm!
Thế đấy, có gì mà đổ thừa không vui kia chứ! Đó là chưa kể bọn Hiên bây giờ khá hơn nhiều, đứa nào trong túi cũng tiền bạc xông xênh. Ăn gì, vào quán nào không cần phải đắn đo như trước. Lỡ như ổ bánh mì trong quán Phá Lấu này có nhỏ hơn quán kia chút đỉnh cũng không phải xuýt xoa tiếc rẻ. Thế mà sao không hồ hởi được như mọi năm? Mấy tên con trai gân cổ lên ngân nga những bản thánh ca mùa đông, chúng nó bảo “cho có không khí”. Nhưng “không khí” đâu chẳng thấy, chỉ thấy bụi bay vào cổ ho sặc sụa. Nga gạt đi: “Thôi mấy cha làm ơn đừng hát, có biết Chúa là ai đâu, hát thế nghe vô hồn lắm!”. Đám con gái cố tạo ra vẻ tươi tắn bằng thứ phấn son dễ ăn bụi, không quen nên cứ thấy nhớp nhớp thế nào, được một lát liền lấy khăn giấy bôi sạch. Chúng cố phá tan không gian im lặng bằng những tiếng “ồ”, “à” khi phát hiện ra thứ gì đó hay hay trong tầm mắt, nhưng rồi cứ thấy gượng gạo thế nào nên im luôn.
Trong nhóm, chỉ có Xuân là làm được điều đó. Tiếc thay, Xuân lại im lặng từ lúc mới khởi hành. Nó đang giận Phong. Tội nghiệp! Tại cái điện thoại trong túi Phong cứ réo lên liên tục chứ Phong có lỗi gì đâu. Bây giờ thì đã khoá máy hẳn rồi nhưng lỡ làm mặt giận nên giận luôn cho biết tay. Phong đã nhiều lần khổ sở với kiểu giận hờn vô cớ này của Xuân, vẫn kiên nhẫn hạ mình xin lỗi, mà phải xin lỗi sao cho trơn tru nó mới thành khẩn, mặc dù chẳng biết mình phạm tội gì. Lắm lúc tự ái nổi nên, Phong muốn dẹp bỏ thứ tình cảm hết sức trẻ con ấy sang một bên nhưng lần nào cũng thế, chưa kịp vênh váo lên để nói với Xuân: “Thôi nhé, lần này thì đừng hòng, tôi bỏ mặc tất cả rồi!”, Phong đã nhận ra quãng đường phía trước mặt mình sẽ chênh vênh như thế nào nếu không có Xuân, một Xuân vừa lạnh lùng vừa gần gũi, một Xuân vừa lém lỉnh nhưng cũng thật ngoan hiền. Lúc ấy, Phong nhận ra mình đã yêu Xuân thật rồi, yêu cả những lúc giận hờn của Xuân, như lúc này đây Xuân cần cho Phong biết bao và cũng cần cho cả nhóm biết bao...
Chưa mười giờ, tức là chưa đến thời điểm để giải tán. “Để đứa nào có người yêu thì về tạo cơ hội cho người yêu bày tỏ tấm chân tình” - một đứa nào trong nhóm đã thốt lên câu đó cách đây... ba năm, thế là thành lệ. Nhưng năm nay đành phá lệ, bởi chúng nó nghe phong phanh phía trước kẹt xe dữ lắm, không khéo chen ra không được, trễ hẹn con Hà lại phải khổ với “ông” người yêu khó tính của nó ở nhà. Hơn nữa, khói bụi và tiếng động cơ xe máy khiến đứa nào cũng ngán ngẩm. Thôi thì giải tán.
Đức quay ra sau hỏi Hiên: “Em có muốn đi đâu không?”. Hiên chỉ được trả lời “có” hoặc “không”. Lạ thật, quen nhau lâu, sao Đức vẫn không hiểu Hiên, không hiểu cho cái lẽ thường tình nhất: trong những trường hợp tương tự như thế này, miệng lưỡi con gái bao giờ cũng thốt ra chữ “không”. Đức gật gù ra vẻ lúc nào cũng hết sức mình vì Hiên. Điều đó làm Hiên thấy khó chịu, vẫn phải nghe giọng Đức thốt ra đầy quan tâm: “Em về nghỉ đi, khói bụi như thế này không tốt cho tình trạng sức khoẻ của em lúc này đâu!”.
Một năm làm việc mệt mỏi, Hiên mong mỗi có ngày này. Bây giờ chỉ biết trách chính mình mà thôi, cớ sao lại yêu mùa đông đến như thế, cớ sao lại lại mong chờ mùa đông đến như thế! Nói ra chỉ tổ cho người ta cười mà thôi, đây là đất phương nam kia mà. Nhưng ai bảo “Ở Sài Gòn không có mùa đông”[3] kia chứ! Hiên đã thấy cái lạnh phảng phất đâu đây, lạnh ở trong lòng, lạnh tận tim gan.
- Anh ạ, cho em xuống đây nhé! Đấy, ngay chỗ nhà bạn em, em có chút việc.
Hiên nói rất nhẹ, nhẹ như thể không muốn câu ấy thoát ra, không muốn nó đến tai Đức. Vì chính Hiên cũng... chưa biết mình xuống đấy để làm gì, hay lại gom thêm ình nỗi trống trải khi biết chắc rằng chẳng có đứa bạn nào ở trong phòng lúc này, ngày này. Quen nhau ba năm trời, chưa lúc nào Đức đọc được suy nghĩ trong đầu Hiên, chưa một lần làm trái những gì Hiên nói. Tiếc thay, Hiên chỉ nói những điều để mong người ta làm... ngược lại. Hiên cảm thấy mình cũng thật lạ. Cuộc đời này có quá nhiều việc lớn lao để làm nên người ta thường để quên những việc nhỏ nhặt. Hiên lại cần những cái gọi là nhỏ nhặt ấy. Đứa bạn có lần bảo: “Mày thành công nhưng lại không giống những người thành công”. Hiên không hỏi đâu là điểm khác nhau nhưng nó vẫn nói: “Họ cứng cỏi gần đến góc độ tàn nhẫn, như thế mới bớt khổ”. Hiên cũng nghĩ vậy nhưng không làm được vậy, thế nên hằng đêm, cô vẫn nhét headphone nhỏ vào tai, nghe những thông điệp yêu thương người ta tặng nhau trên chương trình “Quà tặng âm nhạc” và mong chờ. Hay trong lúc này đây, Hiên thèm có ai đó ngồi bên cạnh, chỉ để nghe Hiên kể cảm xúc lần đầu tiên khi cô nghe bài hát Có đôi khi để một lần khát khao được đến bến đảo hoang tìm nơi vắng bóng người, rồi cười nói một mình, và lặng khóc một mình...
- Em xuống đây thật à?
- Vâng.
- Thế thì anh phải đi về một mình vậy!
Ngã tư. Nhìn đâu cũng chỉ thấy toàn người là người. Cái cảm giác không biết đi về đâu thật là đáng sợ. Hiên kéo cao cổ áo như một thói quen, không có gió, chỉ có hơi nóng bốc lên từ mặt đường và phía sau ống khói xe máy. Biết đâu như thế này cũng tốt, Hiên muốn biết cảm giác một mình trong đêm Noel như thế nào. Dòng người đang đổ dồn về phía giáo đường. Cô hoà vào họ, bỗng thấy lòng nhẹ tênh.
Ngôi nhà thờ vắng tanh. Không có đèn chớp, cũng chẳng có hang đá nên không ai buồn đến. Chỉ có hàng thông đứng co ro trong bóng tối, nhìn cô độc lạ. Vị xơ già thấy Hiên vội lọc cọc chống gậy đi ra, bảo Hiên:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui