Vùng Đất Tự Do

Tài nhận ra rằng tuy địa vị xã hội của hắn đã cao hơn ngày xưa cả trăm ngàn lần, giàu có hơn cả trăm ngàn lần, số lượng binh lính dưới quyền còn nhiều hơn cả số cây trong rừng, bản thân hắn đã trở thành Sát Thần lừng lẫy thiên hạ, mà cuộc sống của gia đình hắn vẫn không an toàn hơn xưa chút nào.

Suy nghĩ đôi chút, Tài liền hiểu được tuy hắn giàu có hơn, quyền lực hơn, hùng mạnh hơn trước, nhưng đồng thời hắn cũng đã bước từ bóng tối ra ánh sáng, từ vùng rìa xa xôi vào trung tâm sân khấu chính trị, qua đó tự biến mình thành đích ngắm của những thế lực hùng mạnh nhất ở Vùng đất Tự Do.

Con đường này chỉ có hai kết cục mà thôi, hoặc hắn bỏ mình nơi chiến trường hoặc trở thành nhân vật quyền lực hơn tất cả.

Tài nói với Ethan và Abraham:

- Ethan, anh cho dọn cái xác chết này đi, cắt cử người bảo vệ hai con tôi. Anh không cần đi cùng chúng tôi đến quảng trường trung tâm. Nhiệm vụ của anh là ở đây bảo vệ pháo đài. Còn Abraham, tôi trao quyền cho anh tạm thời thay thế Aleksei trở thành Phó Tướng của Dực Long. Anh huy động tất cả các lực lượng có thể huy động được để theo tôi giải cứu Emily. Hãy nhớ rằng kẻ thù của chúng ta là Jackson Jay, không phải là Lữ Đoàn Đỏ. Chúng ta và họ là những người anh em. Nếu họ buông súng đầu hàng thì lập tức tha cho họ, không được để xảy ra cảnh nồi da xáo thịt.

Lực lượng của Dực Long đông tới bảy triệu người, trừ những người không thuộc nhóm chiến đấu hoặc được giao nhiệm vụ bảo vệ căn cứ thì vẫn còn có tới năm triệu người. Mệnh lệnh vừa ban ra, người từ khắp các nẻo đường đã ùn ùn đổ về khu vực quảng trường trung tâm.

Quang cảnh đó thật hoành tráng. Nhìn từ trên cao, cả thành phố kín đặc người là người, chẳng khác gì bầy kiến khổng lồ đang di chuyển.

Dực Long lúc này đã được trang bị rất tốt, từ xuất phát điểm là một băng nhóm sát thủ đã biên chế được hai sư đoàn bộ binh và một sư đoàn tăng thiết giáp với số lượng chiến xa lên đến gần bảy trăm chiếc, nhiều gấp đôi so với Lữ Đoàn Đỏ.


Nguyên nhân cho sự chênh lệch này đơn giản là vì Dực Long giàu hơn nhà nước cộng hòa. Ngân sách của Dực Long đủ sức nuôi nhiều người hơn và mua được vũ khí hiện đại hơn với số lượng hoàn toàn vượt trội.

Vào lúc này, ưu thế đó cuối cùng cũng được thể hiện ra một cách toàn diện.

Bị choáng ngợp trước sức mạnh của đối phương, các đơn vị tiền tiêu của Lữ Đoàn Đỏ nhanh chóng đầu hàng hoặc tan rã.

Đoàn quân cách mạng cứ thế tiến lên, sức mạnh không gì cản nổi.

Ở quảng trường lúc này, tin tức vẫn chưa lan đến nơi.

Đã đến giờ hành quyết, Emily bị đưa lên sân khấu, phơi mình trước những ánh mắt hiếu kỳ và căm ghét.

Jackson hỏi:

- Emily, cô còn điều gì nhắn nhủ nữa không?

Đáp lại câu hỏi đó là sự im lặng.

- Cô không còn gì để nói ư? Tôi có thể chuyển lời của cô đến hai đứa nhỏ.

Emily hơi quay đầu sang nhìn Jackson. Cô nói một cách nhỏ nhẹ:

- Tôi không nghĩ ông sẽ sống lâu được đến thế đâu, Jackson. Những người ở đây sẽ kể lại cho chồng con tôi biết giờ phút cuối cùng của tôi đã diễn ra như thế nào, và đó sẽ là lời nhắn nhủ của tôi giành cho họ. Tôi muốn các con tôi được tự hào về mẹ chúng. Tôi muốn chồng tôi biết rằng tôi đã không làm cho anh ấy phải hổ thẹn.

Jackson nói một cách nghiêm trang:


- Tôi tin chắc rằng các con cô sẽ tự hào về cô. Hãy chào Chúa giúp tôi, Emily, hãy nói với Chúa rằng tuy ông ta là một kẻ bất tài, nhưng ít nhất ông ta cũng làm được một điều tốt là tạo ra cô. Bây giờ tôi gửi trả lại linh hồn cô cho ông ta.

Jackson về ghế ngồi, gật đầu ra hiệu bắt đầu cuộc hành quyết.

Gavin thấy thế, vội vã bước lên. Gã muốn tự mình treo cổ Emily. Jackson quát:

- Đuổi hắn xuống.

Sean Forley ném Gavin bay ra khỏi sân khấu. Đám đông cười ồ lên.

Một binh sĩ Lữ Đoàn Đỏ choàng sợi dây thòng lòng vào cổ Emily Hà. Cô nhắm mắt lại, trong đầu thầm cầu nguyện cho Tài và hai con.

Đúng lúc ấy một cô gái trẻ ra sức chen lên sân khấu. Các vệ sĩ của Jackson vội cản cô lại, nhưng cô gái ấy đã hét lên:

- Tổng thống Jackson, tôi đến đây mang theo thông điệp của Phó Tổng thống.

Jackson nhíu mày, vẫy tay ra hiệu cho phép cô lại gần.


Người con gái đó là Sophia. Cô nói với Jackson:

- Tổng thống Jackson, Phó tổng thống Trần Tuấn Tài đã trở về Dực Long an toàn. Ngài ấy đang kéo quân đến đây. Tổng thống, ngài đã thua rồi. Phó Tổng thống ra lệnh cho tôi nói với ngài rằng nếu ngài trả tự do cho cô Emily Hà thì ngài ấy sẽ miễn mọi tội trạng cho ngài. Xin ngài hãy tỉnh ngộ và làm điều đúng đắn.

- Tài cử cô đến đây?

- Đúng vậy.

- Ta không tin. Bay đâu, giữ con bé này lại. Sau khi treo cổ Emily Hà thì treo cổ cả nó lên nữa cho ta. Muộn giờ rồi, tiến hành đi.

Câu ấy vừa nói ra, từ ngoài xa đã vọng về tiếng hô hoán ầm ầm.

Tất cả đều trở nên xôn xao. Mọi người hướng ánh mắt về phía Tây, nơi bắt đầu thấp thoáng xuất hiện những chiếc xe tăng đang dẫn đầu đoàn quân tiến vào quảng trường.

Gương mặt của Jackson tái nhợt. Lần đầu tiên trong đời lão thấy mờ mờ hình bóng của thần chết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận