Vùng Đất Tự Do

Xe của Tom sở hữu những quyền năng đặc biệt.

Chúng là dàn xe của một trong các lãnh tụ quốc gia, từ lúc tiến vào lãnh thổ vương quốc thì đi đến đâu các hàng rào an ninh tự động mở ra đến đấy, cho dù là kẻ nào cũng không dám chặn lại hỏi giấy tờ.

Tài cảm thấy điều này thật thú vị.

Ở nhà nước Cộng hòa chỉ mình hắn sở hữu đặc quyền này, vậy mà ở đây xem ra Tom cũng được hưởng các quyền ưu tiên tương tự.

Hắn hỏi Tom:

- Quyền di chuyển tùy ý và bất khả ngăn chặn này là Quintus ban cho ông ư?

Tom đáp:

- Không. Là tôi tự ban cho mình. Vì tôi là sếp của toàn bộ lực lượng an ninh trên khắp vương quốc. Tôi đại diện cho hoàng đế bệ hạ đảm bảo trật tự trị an cả bên trong lẫn bên ngoài lãnh thổ.

- Ồ.

Tài ngẫm nghĩ về điều ấy.


Quyền lực một khi đã chạm đến đỉnh cao thì vượt trên cả luật pháp, bởi vì luật pháp xét cho cùng vẫn được thực thi bởi con người. Người ta không thể điều tra, xét xử và buộc tội người có quyền định đoạt sự sống và cái chết của chính mình.

Dàn xe chạy một mạch từ cực Nam lên cực Bắc của đất nước. Trong suốt quãng đường dài Damon đều im lặng không nói gì. Gã thanh niên chỉ tập trung theo dõi các diễn biến bên ngoài và đảm bảo rằng mọi việc diễn ra theo đúng kế hoạch.

Tài nhìn thấy ở Damon hình bóng của Daniel. Cả hai đều trầm lặng, ít nói, nhưng bên trong Damon có sự nồng ấm và nhiệt tình mà Daniel không có.

- Damon. – Tài gọi.

- Tổng thống có gì sai bảo?

- Daniel thế nào rồi?

- Thầy đã mù hoàn toàn, thưa tổng thống.

Tài thở dài buồn bã:

- Thật đáng tiếc, nhưng chúng ta đều hiểu rằng kết cục này nhất định sẽ xảy ra. Những mảng đen ấy một khi lan rộng khắp con ngươi sẽ xâm chiếm các mảng vàng và tước đi ánh sáng của bạn tôi.

Damon nhìn hắn với vẻ bối rối:

- Đúng là các mảng đen đã dày lên và che đi ánh sáng của thầy, nhưng các mảng vàng vẫn tồn tại, thưa tổng thống.

- Tôi không hiểu.

- Bao giờ ngài gặp lại thầy Daniel sẽ rõ, tôi không thể giải thích cặn kẽ bằng lời nói được. Đó là một hiện tượng kỳ lạ khi hai mảng màu tồn tại song song với nhau trên cùng một con mắt.

- Nhất định tôi sẽ tìm Daniel. Dạo này tôi bận bịu nhiều việc, có nhiều dự định đành phải xếp lại.

Theo sự hướng dẫn của Tom Dixon, đoàn xe chạy đến dãy núi Whitmore, sau đó lại vượt qua thêm vài hàng rào an ninh nữa để tiến vào một hệ thống đường hầm ăn sâu vào bên trong núi.

Nếu Tài biết đây chính là nơi mà Quintus từng chỉ cho Emily Hà thì hẳn sẽ rất ngạc nhiên.

Quintus từng nói với Emily Hà rằng bên trong dãy núi Whitmore chứa đựng một bí mật cực kỳ trọng đại với Cá Voi Xanh, mà Emily Hà từ chối không muốn nghe xem bí mật ấy là gì.

Lần đầu tiên kể từ khi tiến vào Vương quốc Pedius, đoàn xe bị chặn lại.


Một sĩ quan cấp tá bước tới bên cạnh xe, giơ tay chào.

Tom Dixon hạ kính xe xuống, ra lệnh:

- Mở cổng chắn.

Viên sĩ quan xác định đúng là chỉ huy của mình, liền vội ra lệnh cho các binh sĩ gác cổng mở cổng ra.

Chiếc xe tiếp tục chạy vào bên trong đường hầm. Đường hầm cao, rộng, dài đến cả vài cây số, được lắp đặt thiết bị thông gió và làm mát rất hiệu quả. Vào sâu như vậy vẫn không có cảm giác bí bức.

Hàng rào an ninh san sát. Nếu không có Tom Dixon dẫn đường thì không có cách nào vượt qua được hệ thống bảo vệ này để tiếp cận các cơ sở bí mật bên trong.

Cuối cùng, chiếc xe dừng lại trước một thang máy rất lớn.

Tom ra hiệu cho tất cả cùng xuống xe.

Damon kèm Tom bước xuống, đến trước cầu thang máy. Tom áp tấm thẻ của mình lên mặt bàn cảm ứng để hệ thống xác nhận. Cánh cửa thang máy mở ra, toàn bộ người bên Tài cùng với Tom bước vào.

Thang máy này đưa người ta xuống một địa điểm gọi là B1.

Tốc độ thang máy rất nhanh mà đi mãi vẫn chưa đến nơi. Tài nhìn Tom với ánh mắt dò hỏi. Gã giải thích:

- Chỗ này nằm cách mặt đất năm cây số. Cần mất chút thời gian mới đến được.


Cuối cùng thang máy cũng dừng lại. Trước mặt đoàn người hiện ra một công trình thật vĩ đại.

Tài không tưởng tượng nổi sâu trong lòng đất lại có một công trình kiến trúc kì vĩ đến thế.

Tòa nhà trước mặt hắn phải cao tối thiểu hai trăm mét, mặt tiền rộng gấp năm lần chiều ngang của một sân bóng đá tiêu chuẩn. Xây dựng một công trình như thế này ở bên trên mặt đất đã khó, xây bên dưới lòng đất ở độ sâu năm cây số quả đúng là kỳ tích công nghệ.

Lúc nhìn thấy tòa nhà, Tài bị choáng ngợp đến nỗi hắn chết sững trong vài giây.

Tom nói đầy cảm khái:

- Tôi đã nhìn thấy nó cả trăm lần mà không lần nào không cảm thấy bàng hoàng. Nhưng đây chỉ là công trình tầm thường nhất của Taylor Fritz. Hãy chuẩn bị tinh thần cho những điều mà anh sẽ chứng kiến tiếp theo.

Tài nín lặng.

Hắn nghĩ rằng Tom Dixon đang cố tình phô trương.

Cả đời hắn chưa từng nhìn thấy thứ gì ấn tượng đến thế, hắn không tin rằng Taylor có thể khiến hắn choáng váng hơn thế này nữa.

Hắn đã nhầm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận