Vùng Đất Tự Do

Tài biết rằng Thomas đang cố dụ mình ra khỏi pháo đài, và đối phương làm thế tất có lý do, nhưng hắn vẫn khao khát được giao chiến với kẻ địch.

Trong thâm tâm hắn không muốn cố thủ trong pháo đài Dực Long tới vài năm, nhẫn nhục chịu cảnh làm bao cát cho đối phương tập đấm.

Cũng giống như Thomas, hắn sinh ra đã là một chiến binh. Năm mười tuổi hắn đã giết người, mười sáu tuổi đã trở thành sát thủ lừng lẫy, mười bảy tuổi đã bước chân vào Hội đồng, ngồi ngang hàng với Jackson Jay.

Đây không chỉ là cuộc đấu giữa hai quốc gia, đây còn là cuộc đấu giữa cá nhân hắn và Thomas, hai tổng thống trẻ trung và tài năng, hai con người được định mệnh xếp đặt sẵn để đối đầu với nhau. Hắn bị thôi thúc chấp nhận lời khiêu chiến của Thomas, đánh bại kẻ địch trên chiến trường, cho thấy ai mới là người xứng đáng lãnh đạo Vùng đất Tự Do.

Nhưng hắn cũng không thể vì lòng hiếu chiến vì phớt lờ sinh mạng của những người lính vô tội.

Tài quyết định hoãn cuộc họp.

- Tôi cần thêm thời gian suy nghĩ. Mười giờ sáng mai tất cả chúng ta sẽ trở lại đây để họp bàn về vấn đề này lần nữa.

Đêm ấy, Tài lấy một chiếc xe phân khối lớn, một mình âm thầm rời khỏi pháo đài Dực Long mà không có bất kỳ cận vệ nào theo kèm.

Gió đêm mát lạnh thổi rát mặt hắn. Hắn rồ ga, phóng xe hết tốc lực, hướng về một thị trấn nhỏ nằm cách Dực Long ba mươi cây số về phía Bắc.


Đế quốc Đại Bàng đã rút hết quân đang bao vây Dực Long về đồng bằng Colorado, trên đường đi Tài không gặp trạm canh nào, mà có gặp đi nữa thì dựa vào tài năng xuất chúng của mình hắn cũng chẳng ngại gì.

Lúc một giờ sáng Tài đến thị trấn. Hắn tắt máy, dựng xe ở bên ngoài rồi nhẹ nhàng đi bộ vào, chọn một ngôi nhà trông có vẻ bình dị.

Tài gõ cửa ngôi nhà. Sau vài phút, một người đàn ông ra mở cửa.

Người đàn ông nhìn hắn, ban đầu với vẻ ngạc nhiên, nhưng rất nhanh trở nên lãnh đạm.

- Vào đi.

Tài bước vào. Người đàn ông khóa trái cửa lại và dẫn hắn đến phòng khách vẫn còn sáng đèn.

Phòng khách bày biện rất nhiều sách, tất cả đều là sách quân sự và triết học.

- Thú vui mới của anh đây ư?

- Thú vui mới của tôi là trồng rau trong vườn. Những quyển sách này chỉ để giết thời gian trong lúc nhàn rỗi.

- Daniel cũng từng là nông dân trước khi trở thành Ma Thần.

- Tôi đâu điên bằng bạn anh được.

- Anh cũng là bạn tôi mà, Logan.

Người đàn ông đó chính là Logan. Logan nhìn hắn với vẻ bình tĩnh.

- Chúng ta đã từng là bạn. Anh đến đây có chuyện gì?

- Tôi muốn mời anh về lãnh đạo quân đội nhà nước cộng hòa tái chiến với Thomas Grey và chứng minh cho hắn thấy ai mới là danh tướng số một của Vùng đất Tự Do.

- Bỏ đi. Tôi đã nói với anh rồi, điều đó sẽ không bao giờ xảy ra. Tôi đã chìa bàn tay cho anh ở Vùng Ướt nhưng anh từ chối.


- Tôi đã cứu mạng anh.

- Vậy thì chúng ta hòa nhau.

Tài ngồi xuống ghế, thở dài:

- Anh thật cứng nhắc, Logan ạ.

- Bố tôi cũng đã từng nói như vậy đấy.

- Anh biết điều gì đang diễn ra chứ?

- Tôi biết, và tôi đã đoán ra được tại sao anh lại tìm đến tôi hôm nay. Thomas dồn quân ở đồng bằng sông Colorado, khiêu khích anh quyết đấu với hắn. Anh cảm thấy đây là một cơ hội tốt nhưng lại không biết có cái bẫy nào đang chờ đợi mình không nên phân vân không quyết.

- Đại khái là như vậy.

- Tôi không còn là người của Dực Long hay nhà nước cộng hòa nữa nên lời nói của tôi có phần thiếu trách nhiệm. Nhưng nếu anh muốn tìm một lời khuyên từ tôi, thì tôi cho rằng chẳng có lý do gì để anh không chấp nhận lời khiêu chiến của Thomas.

Tài nhướng mày lên, hỏi:

- Anh cho rằng chúng tôi nên quyết đấu với hắn ư? Chúng tôi có thể thắng hắn – Đại Nguyên Soái Thomas Grey, đệ nhất danh tướng trong lịch sử Tân Thế Giới ư?


- Các anh chẳng có cơ hội nào chiến thắng Thomas cả. Hắn sẽ nghiền các anh thành bụi.

- Tôi không hiểu, anh vừa bảo là..

- Tôi bảo các anh nên chấp nhận lời thách đấu với hắn, nhưng đừng đấu với chính bản thân hắn. Trong chiến tranh, tối kỵ chiến đấu trong vùng đất được đối phương lựa chọn, vào thời điểm được đối phương lựa chọn.

- Nói rõ hơn xem nào.

- Hãy nghĩ đi, Trần Tuấn Tài, mọi thứ đều bày ra trước mắt anh, nhưng anh như thằng mù không nhìn thấy gì mà thôi. Kể từ khi dẹp tan đám phản loạn ở Glencoe, Thomas đã áp dụng chế độ quân dịch bắt buộc, một cách gọi khác của việc bắt lính, dẫn đến việc tất cả nam giới trong độ tuổi từ mười tám đến bốn mươi lăm đều phải tòng quân. Sau khi tiêu diệt được Oconnell và Meridia, hắn đã mở rộng chế độ quân dịch bắt buộc sang cả hai vùng lãnh thổ vừa chiếm đóng này. Hắn liên tục bắt lính nhưng tổng số Đại Đoàn Quân được báo cáo vẫn không thay đổi so với thời điểm đầu chiến tranh. Điều đó thật vô lý.

Tài hít một hơi thật sâu:

- Anh cho rằng hắn đang giấu bài?

Logan Jay mở nắp một chai nước lọc, đổ một ít xuống mặt bàn và nói:

- Lấy mặt bàn làm giấy, lấy nước làm mực, ngày hôm nay tôi sẽ chỉ cho anh con đường chiến thắng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận