Vùng Đất Tự Do

Edgar thấy anh trai nhìn mình bằng ánh mắt ấy, sợ hãi kêu lên:

- Không phải thế sao anh Jack? Đừng có trợn con mắt đỏ lên nữa, từ lúc ở dưới hồ lên anh giống như con người khác vậy.

Jack túm cổ Edgar, gằn giọng:

- May cho mày là em tao. Câu nói lúc nãy mà đến tai những người không phải anh em ta thì thật tai họa. Mày nghĩ mọi chuyện đơn giản vậy sao? Mày có nhận ra từ lúc đầu hàng Đế quốc Đại Bàng, chúng ta chỉ được phân công canh gác vòng ngoài chứ chưa bao giờ được ở một mình với tổng thống hay không? Bất kỳ lúc nào gặp tổng thống cũng luôn có năm, sáu Sát Thần khác đứng đó. Đó là vì ông ta cảnh giác với chúng ta, thằng ngu ạ. Thomas không phải là người đơn giản. Mày có tự tin sẽ hạ được những thằng như Steward hay Sean không? Cỡ mày còn không làm cho chúng bị thương được nữa kìa.

- Em không làm được, nhưng anh và Henry làm được.

- Đó là mày nghĩ vậy thôi. Thế giới của các Sát Thần không phải là hệ thống phân chia thứ bậc một cách rõ ràng như các môn võ trong đó người đai đen thì giỏi hơn người đai trắng và cứ mỗi lần lên đai là một lần bước đến trình độ cao hơn. Các Sát Thần giống như những cánh hoa khác màu trên cùng một bông hoa, mỗi người được hưởng một quyền năng riêng biệt và chúng có thể khắc chế lẫn nhau. Mày nói đúng, tao đã thay đổi từ khi bước lên từ dưới hồ. Thằng chó đẻ Trần Tuấn Tài đã làm gì đó với cơ thể tao, khiến tao mạnh lên nhưng cũng khiến tao trở nên khó kiểm soát chính mình hơn. Điều tồi tệ nhất là tao cảm nhận được mối liên hệ quái quỷ mang tính ràng buộc nào đó với anh em nhà Miller và chúng cũng cảm nhận được mối liên hệ ấy. Chúng không nói ra nhưng qua ánh mắt của chúng tao hiểu được. Chúng có thể khống chế suy nghĩ và hành động của tao chỉ bằng một ý nghĩ. Edgar, mày đã bao giờ thấy thằng vệ sĩ nào hạ sát chủ rồi sau đó bước lên vị trí của chủ chưa? Nhiệm vụ của mày chỉ là một vệ sĩ thôi và đừng bao giờ nghĩ đến những chuyện xa xôi hơn, kẻo chết lúc nào không biết đấy.

Edgar bị anh dạy dỗ, mặc dù vẫn chưa phục, nhưng không dám nói gì nữa.

Cái chết của Raul đã làm cho bầu không khí trong gia đình thay đổi.


Jack trở nên hằn học và dễ cáu giận hơn. Gã tự nhận mình có lỗi trong cái chết của em. Cảm xúc ấy đã phóng đại khía cạnh tiêu cực trong tâm lý của gã. Bản chất của gã vốn là một kẻ nguy hiểm trong vỏ bọc hài hước, nhưng dạo này khía cạnh hài hước thì giảm đi mà khía cạnh nguy hiểm thì tăng lên, giống như một ngọn núi lửa đang chực chờ phun trào.

Sáu anh em nhà Moore nhanh chóng tìm được vị trí đánh dấu X trên bản đồ. Đó là một cung đường ngoặt gấp một góc tám mươi độ rất dễ nhận ra. Người em áp út Gil gắn thuốc nổ lên bức tường. Sau một tiếng nổ lớn, bức tường vỡ ra, để lộ một con đường khác sáng sủa và sạch sẽ hơn nhiều.

Edgar thở phào:

- Vậy mới phải chứ. Bọn cộng hòa đúng là biết làm việc mà.

Thấy anh mình định bước vào, Charles liền giữ tay gã lại:

- Đừng vội, anh có thấy gì không?

- Tao chỉ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách mà thôi.

- Không, không phải thế, đó là một thứ gì đó khác. Em có thể cảm nhận được mùi vị của sự thối rữa và cái chết.

Charles sở hữu các giác quan rất nhạy bén. Gã giống như một cỗ radar bằng xương bằng thịt, có thể bắt sóng được rất nhiều chuyển động nhỏ bé mà người khác không nhận ra được.

Edgar cười khẩy:

- Mày đang nhầm sang anh Jack à?

- Đây không phải là mùi của anh Jack. Làm sao em nhầm được? Đây là mùi vị của một thứ gì đó khác.

- Thôi đừng dọa tao, cứ tiến lên xem nào. Cho dù gặp sư tử thì chúng ta cũng giết được nó thôi.


Jack vỗ vai Charles rồi bình tĩnh tiến lên trước.

Edgar nói đúng, cả sáu anh em gã đều ở cả đây rồi thì việc gì phải sợ?

Anh em nhà Moore đi thêm một cây số nữa mà vẫn chưa gặp người nào.

Edgar lắc đầu, tỏ vẻ trách móc:

- Mày xem lại cái mũi của mày đi, Charles, có phải dạo này nó phát sinh ảo giác rồi không?

Charles sợ hãi nói:

- Vật đó ở ngay trước mặt anh kìa.

Sau một khúc quanh, trước mặt anh em nhà Moore đột ngột hiện lên một cái xà lim bằng sắt rộng chừng mười mét vuông, bên trong không chứa vật dụng gì. Xà lim ấy nhốt một người đàn ông vóc dáng tầm thước đang ngồi theo dạng thiền, hai mắt nhắm nghiền, bên cạnh để một cái lọ đựng đầu người.

Từ bên trong xà lim tỏa ra mùi vị rất khó tả, khiến người ta liên tưởng đến sự hư thối và diệt vong.


Edgar rít lên:

- Mày ngửi được cái đầu người đựng trong một cái lọ ở khoảng cách một cây số, giỏi thật đấy em ạ.

Mặt Charles lúc này đã hơi tái đi. Gã đáp:

- Cuối cùng anh cũng ngửi được rồi à? Mùi này không phát sinh từ cái lọ mà từ cơ thể của gã đàn ông kia.

- Bậy nào.

Edgar nghĩ em mình đang nói đùa, nhưng Jack biết rằng Charles không phải là người thích đùa cợt.

Bản thân gã cũng cảm nhận được con người đang ngồi trong xà lim dường như cũng nguy hiểm như mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận