Vùng Đất Vô Hình


Trong khi các cô gái nói đủ thứ chuyện với nhau, Minh Khánh thong dong uống trà. Trà rất thơm, uống vào lưu lại vị ngọt trên miệng, rất thích hợp với đàn bà con gái. Lam Giang lúc này mới hỏi hắn: “Trà ở đây có hợp khẩu vị của đạo trưởng không?”
Minh Khánh chưa kịp đáp thì có một cô gái đã trả lời hộ.
“Hắn làm gì có khẩu vị gì. Mời hắn uống loại trà cao cấp này khác nào cho trâu ăn hoa mẫu đơn.”
- “Cô nương thật thông minh, nói rất đúng ý bần đạo”. Minh Khánh gật gù khen cô gái.
Các cô gái phì cười. Cô gái vừa mỉa mai hắn thấy hắn không những không giận mà còn vui, tức lắm tiếp tục nói xấu hắn.
-“Đạo sĩ gì mà miệng lưỡi lém lỉnh thế? Không khéo lừa được một đống tiền của người khác rồi cũng nên.”
-“Thúy tỷ, làm sao có thể nói người khác như vậy?” Minh Khánh chưa kịp đáp lời thì Lam Giang đã giận dỗi đáp thay hắn. Nhưng nàng rất ngạc nhiên khi nghe Minh Khánh nói:
-“Cô nương nói rất đúng, bần đạo quả thật nhận của người khác khá nhiều tiền.”
Hắn đang rất xấu hổ. Từ khi xuống núi đến giờ, số tiền công đức mà hắn nhận sau khi bắt ma đã lên tới mấy ngàn lượng, thậm chí còn không dám mang theo trong người vì nhiều quá.
-“Gì cơ?” ‘Thúy tỷ’ vừa uống một ngụm trà thì phun hết cả ra ngoài. Mấy cô gái nghe hắn nói thế liền trêu nàng.
-“Thúy tỷ thật hiểu hắn nha. Khéo kiếp trước hai người là một đôi cũng nên…”
Lam Giang liền hỏi hắn: “Đạo trưởng thật sự đi lừa tiền của người khác sao?”
Minh Khánh trả lời: “ Bần đạo có lừa gạt ai đâu. Chỉ là sau khi xong việc họ cứ dúi tiền vào tay bần đạo, bần đạo không từ chối nổi.”
-“Đạo trưởng làm nghề gì mà bọn họ đưa cho ngài nhiều tiền vậy?”
-“Bần đạo giúp họ bắt ma quỷ.”
Nghe hắn đáp lời, ‘Thúy tỷ’ lại bắt đầu chen vào.
-“Đạo trưởng năm nay bao nhiêu tuổi rồi mà đòi bắt quỷ? Tôi thấy quỷ bắt ngài thì đúng hơn. ”
Lam Giang cũng tò mò lắm, hỏi hắn.
-“Đạo trưởng thật sự biết bắt quỷ? Ngài bắt được mấy con rồi?”
Minh Khánh giơ tay lên tính tính toán toán một lúc, mới vò đầu bứt tai nói: “Bần đạo cũng chẳng nhớ rõ nữa. khoảng hơn một ngàn con gì đấy.”
Thúy tỷ phì cười , nói với hắn: “Tôi giả sử đạo trưởng ba ngày bắt một con quỷ, một ngàn con là ba ngàn ngày, tức là hơn tám năm đó nha. Xin hỏi đạo trưởng bắt quỷ từ năm mấy tuổi?” Các cô gái cũng cười. Minh Khánh đáp : “Bần đạo bắt quỷ từ năm tám tuổi, đến nay cũng được gần chín năm. Cô nương tính rất chuẩn. Bần đạo chưa từng thấy ai thông minh như cô nương.”
Các cô gái nghe vậy trợn mắt há mồm, Lam Giang hỏi hắn: “Lần đầu tiên đi bắt quỷ đạo trưởng có sợ không? Ngài giỏi thật. Lúc tám tuổi tôi chỉ biết theo cha đòi mua kẹo mà thôi.”
Minh Khánh trả lời: “Sợ vãi cả ra quần ấy chứ. Cơ mà sư phụ của bần đạo nói nếu bắt được quỷ sẽ thưởng ột rổ kẹo đường. Bần đạo cũng đành nhắm mắt đưa chân.”
Các cô gái nghĩ rằng hắn nói láo, thế là nhao nhao trêu hắn.
-“Đạo trưởng nhà Vi tỷ đang có quỷ này. Ngài đến bắt giùm nha.”
-“Vi tỷ, có vị bắt quỷ siêu đẳng đến giúp tỷ này.”
-“Giá bắt quỷ chỉ có một rổ kẹo đường kìa chị em. Thuê nhanh kẻo hết.”
Cô gái được gọi Vi tỷ cất giọng buồn buồn nói: “Mọi người đừng lấy chuyện này ra đùa nữa. Trong nhà tôi đã có ba người chết rồi.” Mấy cô gái liền an ủi nàng. Minh Khánh từ đầu đã thấy trên người nàng có rất nhiều âm khí. Hắn hơi nghi ngờ nhưng không hỏi. Từ lúc mở Âm nhãn, không nói âm khí, đến hồn ma hắn cũng thấy rất nhiều. Giờ nghe bọn họ nói nhà nàng có quỷ, hắn liền nghiêm giọng nhắc nhở Lam Giang: “Trên người của cô Vi đó có rất nhiều âm khí. Hẳn là mỗi ngày cô ấy đều tiếp xúc với quỷ. Cô nương không nên đến nhà cô ấy, tránh bị họa lây.”
Lam Giang vốn tốt bụng, nghe hắn nói vậy vội vàng kêu lên : “Đạo trưởng, trên người Vi tỷ có rất nhiều âm khí thật sao? Ngài có cách nào giúp tỷ ấy rửa sạch chúng không?”
Lúc này các cô gái khác nghe nàng kêu to, cũng quay lại xem bọn họ nói chuyện.
-“Muốn rửa sạch âm khí thì dễ thôi, nhưng nếu không trừ được quỷ, thì cô ấy sẽ tiếp tục bị dính.” Minh Khánh đáp lời.
Thủy tỷ lúc này mới chế nhạo hắn.
-“Đạo trưởng, thật tiếc là nhà Vi tỷ đã mời đồ đệ của quốc sư là Tru Ma đạo trưởng đến bắt quỷ. Ngài có đến cũng chỉ còn lại ít lông tóc của con quỷ mà thôi.”
Nghe nói đã có người tu đạo đến, Minh Khánh cũng yên tâm. Vả lại Minh Khánh hiện tại đang ứng kiếp, việc bắt quỷ có thể xảy ra rất nhiều biến cố khó lường. Lúc này, sống yên phận một chút cũng tốt, đỡ phải gặp rắc rối. Minh Khánh gật đầu với Thúy tỷ:
-“Mặc dù bần đạo không biết Tru Ma đạo trưởng , nhưng Nam Môn đạo phái của quốc sư là một môn phái có chân tài thực học. Bọn họ có truyền thừa mấy trăm năm. Tuy bọn họ chuyên về phong thủy nhưng hẳn là cũng hiểu nghề trừ ma.”
Thúy tỷ lại hỏi: “Nói vậy ngài so với Tru Ma đạo trưởng thì chuyên nghiệp hơn?”
“Ừ” Minh Khánh đồng ý với nàng.Hiện tại đang là lúc nghề trừ ma suy tàn. Trong giới tu đạo, có môn phái nào ở ẩn, không nhập thế nữa thì hắn không biết, nhưng hiện tại chỉ có ba môn phái chuyên trừ ma bắt quỷ. Đó là phái Phổ Linh trên núi Hoàng Lĩnh, dòng họ Phạm ở đất Nam Lan và Quang Minh đạo tràng trên núi Bình Tử.
-“Thì ra ngài là cao nhân chuyên bắt ma. Thật là thất lễ, không biết ngài ở môn phái nào? Tên hiệu của ngài là gì?”
Minh Khánh đáp: “Bần đạo không có tên, pháp hiệu là Minh Khánh. Bần đạo là người của phái Phổ Linh trên núi Hoàng Lĩnh. Sau này cô nương lên núi chơi, có thể tìm bần đạo. Bần đạo rất hân hạnh được tiếp đón.”
- “Thất kính. Thì ra ngài là thiên hạ đệ nhất người trừ ma Minh Khánh. Từ lâu tại hạ đã được nghe pháp danh của ngài. Hôm nay gặp được quả thật là tam sinh hữu hạnh.”
Thúy tỷ lúc này bắt chước lời của người trong võ lâm, cái giọng ẻo lả của cô khiến đám con gái cười một cách sung sướng. Minh Khánh nói: “Cô nương nói sai rồi. Thiên hạ đệ nhất người trừ ma là danh hiệu của sư phụ bần đạo. Tại sao cô lại đi gán lung tung như vậy?”
-“Ôi, đạo trưởng tám tuổi bắt ma, đến nay đã bắt được hơn một ngàn con, vậy mà vẫn không được ngôi thiên hạ đệ nhất sao? Không biết sự phụ của đạo trưởng bắt được nhiều hơn ngài mấy con?”
-“Bần đạo làm sao mà biết được. Sư phụ bắt ma cả đời, không có một vạn thì cũng có chín ngàn con.” Minh Khánh vì ngưỡng mộ sư phụ quá nên mới đoán mò. Hắn không biết rằng cả giới tu đạo cũng chỉ có hắn mười sáu tuổi đã bắt đến ngàn con ma.
-“Cả vạn con sao? Trên đời có nhiều ma như thế cho thầy trò các người bắt?”
Nếu như cô gái hỏi vào lúc hắn chưa mở Âm nhãn, hắn chắc chắn sẽ do dự khi trả lời. Còn bây giờ hắn giải thích cho cô bằng một giọng chắc nịch.
-“Cô nương, không nên vì cô không thấy mà phủ định những thứ vẫn tồn tại trên đời, tồn tại hàng ngày bên cạnh cô. Cô có biết bên ngoài kia có bao nhiêu ma quỷ không? Bần đạo nó cho cô hay có rất nhiều, nhiều đến mức không đếm xuể. Ma quỷ là những linh hồn bình thường sau khi chết, bởi vì một lý do nào đó mà bọn họ chưa thể siêu thoát, còn tạm nán lại trần gian. Bình thường chúng không làm hại ai cả, thậm chí phần lớn trong số chúng còn sợ dương khí trên người sống làm tổn thương mình. Vì thế chúng ẩn mình vào ban ngày, chỉ ban đêm mới đi ra để hấp thu âm khí.”
-“Nói như ngài ma quỷ cũng không đáng sợ lắm?”
-“Đáng sợ hay không còn tùy loại. Bần đạo từng gặp những con quỷ đã làm hại cả trăm người, có một đống các loại năng lực khác nhau. Chúng rất khủng khiếp. Đến sư phụ và sư bá chung sức chiến đấu cũng chỉ đánh ngang tay với nó mà thôi.”
- “Xem ra sư phụ của đạo trưởng chỉ có tiếng mà không có miếng. Hai người đánh một con quỷ cũng không thắng nổi, thế mà dám xưng thiện hạ đệ nhất? ”
Minh Khánh trước giờ chưa tha thứ cho bất cứ ai nói xấu sư phụ, tức giận đứng lên vỗ bàn cái ‘rầm’ quát hỏi: “Tại sao cô nương lại sỉ nhục sư phụ của bần đạo. Bần đạo nói cho cô biết cái danh hiệu thiên hạ đệ nhất là do cả giới tu đạo dâng tặng. Việc trừ ma bắt quỷ, phái Phổ Linh của bần đạo nhận thứ hai, đố môn phái nào dám xưng thứ nhất. Cô không tin có thể hỏi Tru Ma đạo trưởng hay cả quốc sư xem bần đạo có nói sai điều gì không. ”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui