Vùng Đất Vô Hình


Minh Khánh nhíu mày hỏi: “Ông muốn nói gì?”
Người đàn ông trả lời: “Tôi muốn làm một cuộc mua bán. Tôi trao cho cậu một ngày sở hữu toàn bộ sức mạnh của thanh kiếm. Đổi lại tôi muốn một bát máu to của cậu.” Thấy Minh Khánh suy nghĩ rất lâu, người đàn ông cười nham nhở: “Cậu băn khoăn vì giá quá rẻ sao? Đừng lo, tôi và cậu sẽ ký khế ước của linh hồn. Tôi sẽ không động tay động chân gì trong thời gian đó cả. Ngược lại tôi sẽ cho cậu thấy hết sức mạnh và quyền lực cuả thanh kiếm này. Tôi muốn cho cậu mê muội với sức mạnh đó và cậu sẽ cầu xin được làm một cuộc mua bán khác với tôi. Khi đó giá sẽ không rẻ như thế.”
Minh Khánh không đáp, ánh mắt nhìn đăm đăm vào trong chiếc gương. Hai vị sư huynh đã thấm mệt rồi. Bùa lửa cũng không còn chính xác như trước. Ngưu Khanh đại vương đang bắt đầu rút ngắn khoảng cách với hai người. Minh Khánh cần phải giúp họ. Hắn hỏi người đàn ông:
“Khế ước đâu?”
Người đàn ông cười ha hả, trên tay y xuất hiện một tờ giấy với những điều ước đỏ như máu. Minh Khánh cắn ngón tay cho chảy máu, rồi viết tên mình lên. Tờ giấy bỗng hóa thành một cái cầu vồng màu đỏ nối liền hai người với nhau. Người đàn ông hài lòng nói: “Được rồi, đến lúc cậu phải trở về. Hãy chiến đấu và cảm nhận sức mạnh mê hoặc từ thanh kiếm. Cậu chỉ có một ngày thôi đấy.”

Thế rồi Minh Khánh bay ra khỏi cung điện, xuyên qua những đám mây trở về một vùng tối tăm. Đôi mắt của hắn lại mù như trước khi đi vào thanh kiếm. Hắn đứng dậy. Thanh kiếm trên tay hắn bỗng rực sáng như một ngọn lửa. Nó không rạng ngời như ánh sáng mặt trời, không ấm áp như lửa trong bếp mà đỏ sẫm một cách kì dị. Minh Khánh giơ thanh kiếm lên. Hắn cảm giác được mình đang cầm một quả núi lửa trên tay, sẵn sàng bùng phát bất cứ khi nào hắn muốn.
Minh Khánh cảm nhận được dòng chảy sức mạnh trong cơ thể, hòa cùng một nhịp với sức mạnh của thanh kiếm, hội tụ thành một con sống lớn, ào ạt đổ ra bể. Minh Dũng và Minh Long cũng đã nhận ra sự có mặt của hắn, hai người kêu: “Chạy thôi. Chúng ta không đánh nổi người này đâu.”
Ngưu Khanh đại vương cười lên ha hả: “Muốn chạy thì đã muộn.” Rồi y bất ngờ chui xuống đất. Hẳn là y sử dụng phép độn thổ. Xuyên qua lòng đất, Âm nhãn của Minh Khánh nhìn thấy một con kiến to như con bò đang đào đất. Mục tiêu của hắn là dưới chân đại sư huynh. Thì ra Ngưu Khanh đại vương là một con kiến thành tinh. Thảo nào y khỏe và chịu đòn giỏi đến thế.
Minh Khánh không hề vội vã. Lần đầu tiên hắn tự tin về sức mạnh của mình đến thế. Hắn bước lững thửng lại chỗ đại sư huynh. Minh Khánh và Minh Long đều nhận ra sự khác thường của hắn, lo lắng hỏi: “Sư đệ làm sao thế?” Minh Khánh lắc lắc đầu. Ngưu Khanh đại vương chỉ còn cách mặt đất chỉ chừng ba mươi phân nữa thôi. Cái miệng nó há ra thật to. Có vẻ nó muốn xơi tái cả ba anh em cùng một lúc. Và rồi Ngưu Khanh đại vương tung người lên. Hai cái càng trên đầu của nó kẹp lấy cả Minh Khánh lẫn Minh Dũng.
Tất cả chỉ có thế. Ngưu Khanh đại vương bỗng giãy lên đành đạch. Thanh kiếm của Minh Khánh đã đâm xuyên qua đầu nó tự bao giờ. Máu tươi trong người nó bắt đầu bị hút ào ào vào trong thanh kiếm. Sức mạnh của nó được chuyển một phần cho Minh Khánh. Hắn cảm thấy lớp da của mình bỗng trở nên rắn chắc, sức mạnh và khả năng chịu đững của cơ thể bỗng tăng lên đến mười lần.
Thì ra đây là quyền năng bá đạo nhất mà thanh kiếm dành cho người sử dụng nó. Đúng như người đàn ông bên trong thanh kiếm đã nói, sức mạnh này quá đỗi mê hoặc. Chỉ sử dụng một lần sẽ tạo nên sự thèm khát được dùng thêm một lần nữa. Cứ thế con người không thể rứt ra được khỏi thanh kiếm.

Minh Long, Minh Dũng thấy Ngưu Khanh đại vương đã chết thì ngồi xuống thở dốc. Bọn họ đã mệt mỏi vì chiến đấu cả đêm rồi. Bà Mun cũng đã trở về, khoanh tròn liếm láp vết thương. Một lúc sau, Minh Dũng mới hỏi: “Đệ đã bóc mở phong ấn của thanh kiếm ư?”
Minh Khánh lắc đầu nói: “Đệ chỉ thuê sức mạnh của nó một ngày. Đệ đã ký kết khế ước linh hồn rồi. Huynh yên tâm.”
Minh Dũng gật đầu. “Sư phụ và sư thúc cũng từng nói chỉ có đệ mới có thể khống chế nổi thanh kiếm này mà không bị nó mê hoặc.”
-“Sư huynh, sư phụ của đệ và sư bá đã nói thế sao?”
-“Đúng vậy, họ còn nói sư đệ rất thông minh, hơn nữa linh hồn lại thuần khiết cho nên tà ma ít có khả năng làm hại.”
-“Sư huynh, đệ nhớ sư phụ lắm. Sau lần này mình về núi một chuyến đi.”

-“Không được, nếu đệ chưa thể vượt qua được kiếp và mở Thiên nhãn thì tôi sẽ không đồng ý đâu.” Minh Dũng lắc đầu đáp. Khuôn mặt gã trở nên đăm chiêu. Minh Khánh cũng thất vọng, cúi đầu im lặng.
-
Lúc Minh Dũng Minh Long phục hồi thể lực xong thì trời cũng đã gần sáng. Ba anh em tiếp tục đi qua khu rừng. Bọn họ thường xuyên gặp được xác người. Trận chiến đêm qua hẳn là phe người tu đạo bị thiệt hại nặng. Đoàn quân Ám Dạ đã đánh một trận phục kích quá chuẩn xác và hiểm hóc. Hơn nữa sức mạnh của bọn họ đã lớn đến mức không ai có thể ngờ tới.
Mãi tới khi gặp Bá Tường đạo trưởng dẫn theo Phùng Huy Hoàng của phái Bạch Thành, Minh Khánh mới biết đêm quá có hơn hai trăm người của các môn phái ở phủ lộ Bình An bị giết hại. Dòng họ Phạm ở đất Nam Lan cũng chết mất một người. Liên minh của người tu đạo đã ra lệnh cho những người sống sót tụ tập ở làng Mía, nơi mà đêm qua Quỷ vương xuất hiện. Bọn họ bắt đầu sợ hãi đoàn quân Ám Dạ, e ngại những cuộc tập kích bất ngờ như thế. Không ai biết ở một căn hầm tối tăm cách làng Mía không xa, có một người đang nổi giận đùng đùng.
Y là Nghiệt Kính đại vương, người xếp thứ tư trong mười tám tầng địa ngục. Y gào thét trong bóng tối: “Bọn mi là một lũ ăn hại. Lần đầu tiên sau hai trăm năm, đoàn quân Ám Dạ mới lại ra tay. Quỷ Vương không bắt được thì chớ, đến Ngưu Khanh đại vương cũng bị giết. Hàng ngày mấy người bọn mi ăn cái gì? Cơm chứ có phải phân đâu.”
Trong bóng tối có mấy người đang quỳ, thân hình run lẩy bẩy. Bọn họ cảm nhận được sự xúc động và giận dữ của Nghiệt Kính đại vương. Lúc này từ bên tay trái Nghiệt Kính đại vương, có một giọng nữ vang lên; “Nghiệt Kính, anh cũng đừng đỏ hết lên đầu bọn họ.”
Nghiệt Kính đại vương gầm lên: “Băng Sơn, cô đừng xen vào. Đêm qua người đi cùng với Ngưu Khanh chính là cô. Cô cũng có một phần trách nhiệm. Khi trở về ta sẽ báo cáo với đại vương tất cả.”

Giọng nữ lại vang lên đầy nhu hòa: “Tôi không hề nói là mình không có trách nhiệm. Anh là người chỉ huy, anh ra lệnh thì tôi phải chấp hành. Nhưng mà không chỉ Ngưu Khanh, anh cũng coi thường người tu đạo nốt. Hai đội quân chưa đủ ba mươi người đi phục kích mấy trăm người tu đạo. Lúc ra lệnh đấy, anh có não không? Thợ nuôi quỷ không phải là thần. Người tu đạo cũng có nhiều cá nhân xuất sắc, có thể đánh bại thợ nuôi quỷ dễ dàng. Xin anh nhớ cho điều đó.”
Nghiệt Kính đại vương im lặng một lúc lâu. Y đang suy nghĩ về những điều mà Băng Sơn đại vương vừa nói. Rồi y thở dài.
“Cô nói đúng. Lúc trở về ta sẽ nhận tội với đại vương. Bây giờ Ngưu Khanh chết rồi, chúng ta làm sao bắt được Quỷ vương bây giờ?”
Băng Sơn đại vương trả lời: “Bây giờ chỉ còn tôi và anh. Chúng ta không đủ sức mạnh để bắt quỷ vương. Tôi nghĩ chúng ta nên tập trung sát thương người tu đạo. Giết một người, ít một ngươi. Nhất là đám thầy trừ tà.”
Nghiệt Kính đại vương hỏi: “Bây giờ muốn giết bọn họ cũng không phải dễ. Mấy tên mật thám vô dụng này đã tra được người tu đạo sắp hội quân ở làng Mía. Chúng ta nên làm sao đây?”
Băng Sơn đại vương cười: “Anh quên mất mấy gã dở người dở quỷ kia ư? Chúng ta sẽ quấy nước cho đục, để người tu đạo và thợ săn quỷ đánh lẫn nhau. Sau đó quay mũi giáo về bên nào là quyền của chúng ta.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận