13
Tôi đã đi theo Nghiêm Tự mười ba năm.
Thật sự quá lâu rồi.
Anh ta dạy tôi cách để tồn tại tốt hơn, cách để gia nhập tầng lớp thượng lưu và cách để bản thân mình luôn có thể trở thành người thắng.
Từ Thúy Thúy đến Hà Phỉ Nhi, chỉ cần lột một lớp da ngoài, thay một bộ xương cốt.
À, còn cần Nghiêm Tự cho người về quê quán của tôi và Dương Tiếu một chuyến, cầm sổ hộ khẩu của tôi đi.
Tôi và cha mẹ, em trai của tôi đã nhận lại nhau.
Nghiêm Tự sai người dẫn bọn họ tới thành phố này, thoạt đầu là vì muốn tặng cho tôi một niềm vui bất ngờ.
Bọn họ vẫn không có gì thay đổi, nhưng tôi đã thay đổi rất nhiều, ánh mắt tôi chỉ còn lại sự lạnh lùng hờ hững.
Tóc của cha mẹ tôi đã bạc trắng, tư thái khúm núm, chỉ dám nhìn tôi rồi khóc chứ chẳng dám nói gì nhiều.
Em trai tôi vô cũng lõi đời, cũng rất khéo đưa đẩy, há miệng ngậm miệng lại một câu chị ơi nghe sao mà thân mật.
Tôi cảm thấy nhàm chán cực kỳ, vậy nên tôi nói với Nghiêm Tự rằng đưa bọn họ về lại nhà đi.
Nhưng anh ta vẫn tự làm theo ý mình, mua nhà cửa ở quê quán cho cha mẹ tôi, sau lại còn sắp xếp cho em trai tôi một công việc thể diện.
Phải mất một hai năm sau tôi mới biết rằng em trai tôi đã trở thành quản lý trong một siêu thị lớn ở chỗ chúng tôi.
Đương nhiên siêu thị đó hiện cũng đang nằm dưới sự quản lý của Đường Nông.
Thằng nhóc mồm miệng trơn tru kia đã lấy vợ sinh con từ lâu.
Mỗi lần nó đến trụ sở chính để tham quan học tập thì lần nào cũng hẹn gặp tôi, mang theo rất nhiều thứ mà cha mẹ tôi đã chuẩn bị tỉ mỉ.
Có trái hồ đào, có đậu phộng, còn có cả dầu vừng.
Buồn cười nhất là, có một lần mẹ tôi còn đan một chiếc áo len cho tôi nữa cơ.
Em trai tôi nói: "Chị ơi, chị tha thứ cho cha mẹ đi, năm đó sau khi chị mất tích họ cũng sốt ruột lắm.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải vì chuyện đó thì chị cũng sẽ không bỏ nhà đi bụi rồi gặp được anh rể mà, mọi thứ đều là ý trời hết chị ạ."
Nó gọi Nghiêm Tự là anh rể.
Tôi nói, khuyên mày một câu, đừng có gọi bậy bạ.
Quả nhiên sau này nó không dám gọi như thế nữa, nhưng lần nào đến cũng vẫn sẽ chạy qua chỗ tôi một chuyến.
Cuối cùng mấy năm trước nó lại tới lần nữa, lúc ở khách sạn nó được một nhân viên nam của trụ sở chính đón tiếp.
Nhân viên kia không biết thân phận của nó, thấy em trai tôi đến từ vùng quê xa xôi, lại còn trông trắng nõn thanh tú nên cứ lôi kéo nó đi uống rượu.
Rồi sau khi uống quá chén lại d â m l o ạ n nó ở ngay trong căn phòng đó.
Nó tỉnh rượu giữa chừng, phát điên không thể chấp nhận, đêm hôm còn gọi điện cho tôi khóc lóc kể lể, nó nói rằng mình đang trốn trong nhà vệ sinh, nó sợ hãi cực kỳ.
Đêm đó Nghiêm Tự đang ở bên cạnh tôi.
Lúc tôi nghe điện thoại thì ngoài trời đã rạng sáng.
Tôi ngồi bên bệ cửa sổ, châm một điếu thuốc lên.
Ở đầu dây bên kia, một người đàn ông đang khóc lóc thê thảm, hỏi tôi rằng nó nên làm gì bây giờ?
Ở đầu dây bên này, tôi cười khẽ, nhẹ nhàng hỏi nó: "Đã vào chưa?"
Em trai tôi sửng sốt, lập tức lại gào khóc to hơn.
Tôi chẳng để tâm, lại hỏi thêm một câu nữa: "Cho nên rốt cuộc đã vào chưa?"
Nó cúp điện thoại.
Nghiêm Tự đi tới sau lưng tôi, cầm điếu thuốc trên tay tôi lại.
Đêm vẫn còn đen, anh ta mơ màng buồn ngủ, ôm chầm lấy tôi từ sau lưng rồi gác cằm lên cổ tôi.
Nghiêm Tự ở thời điểm này hoàn toàn không có chút ít tư thái cao ngạo bề trên nào.
Anh ta lười nhác, thỏa mãn và dịu dàng săn sóc.
Tôi tựa vào lòng anh ta, nhìn cảnh đêm của thành phố ở bên ngoài cửa sổ, ánh đèn neon lấp loáng hệt như là một giấc mộng.
Bạn thấy không, cảm giác có thể ấn người khác xuống thật tốt đẹp biết bao.
Trước năm ba mươi tuổi, vì để kết hôn với Nghiêm Tự nên tôi đã thăm dò rất nhiều lần.
Các bạn nghĩ rằng tôi yêu anh ta sao?
Không, tôi chỉ muốn g i ế t c h ế t anh ta mà thôi.
Người thắng mà anh ta tự tay bồi dưỡng ra, lần này cũng muốn làm nhà cái của cuộc đời một lần.
Anh ta từng nói muốn cho tôi nhìn rõ thế giới này.
Như ước nguyện của anh ta, tôi đã nhìn thấy rất rõ.
Tôi biết năm đó thị trường thẻ điện thoại bị nhiễu loạn, hàng hóa phải bán tháo với 20% giá gốc cũng chỉ vì một câu nói thuận miệng của anh ta mà thôi.
Tôi và Dương Tiếu là con kiến sống sót trong thế tục này.
Mà thế tục này ở trong mắt anh ta, lại chỉ là một bàn cờ nho nhỏ.
Anh ta thậm chí còn không cần động tay, chỉ cần liếc mắt một cái thì đã có vô số nanh vuốt lao tới vây quanh con kiến đang giãy dụa kia.
Tôi phát hiện ra chuyện này như thế nào ấy nhỉ?
Năm thứ ba sau khi tôi ở bên cạnh anh ta, có một hôm anh ta đi họp còn tôi thì ngồi trên ghế sô pha trong văn phòng của anh ta đọc tạp chí tài chính và kinh tế.
Sau đó ngay tại lúc tôi đặt tờ tạp chí đó lên bàn làm việc của anh ta, lại vô tình nhìn thấy một hợp đồng đầu tư.
Anh ta đầu tư cho một ông chủ họ Cố.
Vừa khéo đó cũng chính là người mà lúc trước Dương Tiếu nợ bốn trăm nghìn kia.
Năm đó Dương Tiếu xảy ra chuyện, người mà cảnh sát bắt giữ được là tên đàn em làm việc dưới tay của ông chủ Cố, tên đó đã chủ động nhận tội.
Từng lớp từng vòng thế này, chỉ cần tôi không phải là kẻ ngu thì chắc chắn sẽ có thể đoán ra được.
Sau này tôi có liên lạc với chị Cathy đã từ chức từ lâu.
Sau khi chị ấy từ chức khỏi Đường Nông thì đã quay về Philippines.
Mới đầu chị ấy không chịu nói gì với tôi cả, tôi dùng ba năm nghĩ đủ mọi cách để cạy miệng của chị ấy ra.
Chị ấy cực kỳ sợ hãi, chị ấy nói: "Cô Hà à, quên đi thôi.
Không phải Trung Quốc có một câu nói, dù biết nhưng vẫn giả ngu đó sao."
Tôi mượn danh nghĩa tham gia triển lãm thời trang để xuất ngoại, thay đổi điểm đến ở sân bay rồi tự mình đi tìm chị ấy.
Cathy đã hơn bốn mươi tuổi, chị ấy lén giấu chồng mình để đến gặp tôi, nói với tôi rằng năm đó thực ra Nghiêm Tự đã tới tìm Dương Tiếu.
Thằng nhóc kia quá khó chơi, cũng quá bướng bỉnh.
Anh nợ ông chủ Cố bốn trăm nghìn tệ, bị đánh bầm dập như thế rồi mà khi Nghiêm Tự nói sẽ trả nợ giúp anh, còn nói xong chuyện sẽ cho anh thêm một triệu tệ, chỉ cần anh rời khỏi một người là được.
Ấy thế mà anh không chịu, có c h ế t cũng không chịu.
Ban đầu Nghiêm Tự cũng không muốn để anh c h ế t.
Anh ta am hiểu đùa bỡn lòng người, chỉ cần không ngừng chèn ép thì không sợ anh sẽ chịu đựng nổi.
Dương Tiếu lại tiếp tục bị bao vây, bị uy hiếp, bị đe dọa.
Anh không chịu đựng nổi, cho nên anh muốn chạy trốn.
Mà lý do dẫn đến cái c h ế t của anh lại bởi vì sau khi nhận được cuộc điện thoại đó thì tôi đã lập tức xông ra ngoài.
Đúng vậy, nếu như tôi không thu dọn đồ đạc để đi cùng anh thì anh sẽ không phải c h ế t.
Giây phút Nghiêm Tự nhìn ra ngoài cửa sổ vào lúc trời rạng sáng đó, bầu trời âm u như thể đây là một khúc nhạc dạo ngay trước thời khắc tuyết rơi.
Hắn đứng ở đó rồi bất chợt nghĩ, đêm lạnh như vậy, cô bé kia sao có thể chạy ra ngoài mà không màng tới bản thân mình như thế chứ.
Thật sự là không nên.
Tình yêu tối thượng?
Thói đời này sao mà có những thứ như thế được.
Nực cười!
Hắn vừa nghĩ tới việc em đang liều lĩnh chạy tới nhà ga, sẽ vĩnh viễn rời khỏi nơi này, từ đây biến mất trong biển người thì tâm trạng lại đột nhiên khó chịu.
Hắn nhớ tới lúc em chào hàng đĩa CD cho hắn trên đầu cầu, vừa có người hô trật tự đô thị đến rồi thì em đã lập tức quay người bỏ chạy.
Em vác một bao vải đầy đĩa phim, chạy ngang qua người hắn, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước rồi kích động hô to:
"Dương Tiếu! Dương Tiếu!"
Thằng nhóc hai mươi tuổi tên là Dương Tiếu kia hệt như một vận động viên, cậu ta lao đến và nắm lấy tay em, dẫn em chạy về phía trước.
Bọn họ còn rất trẻ, bàn tay họ nắm lấy nhau chặt chẽ như vậy, nụ cười trên miệng hạnh phúc như thế.
Gương mặt của Thúy Thúy đỏ bừng, em ngây thơ đến cỡ nào cơ chứ.
Nghiêm Tự lại nghĩ đến bản thân mình, chẳng qua mới hai mươi sáu tuổi mà thôi, tại sao lại có vẻ như đã trải qua bao tang thương thăng trầm, già cỗi cả rồi.
Cuộc đời của hắn cứ như vậy, ngày này qua ngày khác chẳng có gì mới mẻ, nhàm chán đến tột cùng.
Hướng tới vị trí người thừa kế của Đường Nông, dưới sự kỳ vọng của ông ngoại, từng bước từng bước tiến về phía trước.
Dường như hắn đã có tất cả mọi thứ, năm bốn tuổi cha mẹ ly dị, sau này mẹ hắn qua đời vì bệnh tật, mà tính tình ông ngoại lại rất nghiêm khắc nên từ nhỏ hắn đã tự mình cố gắng làm mọi thứ, hắn có một cái đầu tỉnh táo và tư duy rõ ràng mạch lạc.
Hồi còn du học ở nước ngoài hắn cũng quen vài cô bạn gái, nhưng sau đó lại chia tay.
Con người nên lý trí, tỉnh táo.
Tình cảm của con người hẳn nên cân nhắc lợi và hại.
Cho nên tại sao bọn họ lại cười hạnh phúc đến như vậy, tựa như còn hạnh phúc hơn cả hắn.
Sau này Thúy Thúy dựa vào đâu mà nói: "Dương Tiếu không phải là cặn bã của cuộc đời tôi, tôi có thể cố gắng hết mình vì anh ấy, cho dù phải trả giá mạng sống này."
Em dựa vào đâu mà lạnh lùng nhìn hắn, miệng lưỡi bén nhọn, khịt mũi coi thường thành ý mà hắn cho em.
Còn cả thằng nhóc kia nữa, đã đến bước đường cùng rồi mà còn không chịu buông tay.
Thật là đáng c h ế t.
Nghiêm Tự nhíu mày, hắn chỉ hơi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào những bông tuyết sắp bay từ trên trời xuống.
Bay xuống đây nhanh đi.
Bao phủ đại địa rộng lớn này, che đậy mọi sự xấu xa và hết thảy dối trá.
Mau bay xuống đây đi.
Chiếu sáng con đường phía trước, để cho con ve kia nhìn ngắm rõ ràng.
Chỉ cần hắn muốn thì ve sầu mùa hạ cũng nhất định sẽ có cơ hội nhìn thấy bông tuyết ngày đông..