*Đôi lời tâm sự: Mình edit có thể còn khá non nếu sai mong các bạn có thể chỉnh sửa giúp mình,có vài chỗ hơi khó hiểu mình sẽ dần dần chỉnh sửa,cảm ơn các bạn.
Từ chương này mình sẽ thay ngôi xưng cho Hứa Giác.
Cảm ơn mọi người
Một tuần sau kỳ thi là ngày quay lại trường lấy phiếu điểm và bài tập về nhà, sáng sớm thầy cô đã dán kết quả và bảng xếp hạng, mọi người chúi đầu vào đọc.
Cả lớp có 53 học sinh và toàn trường có 848 học sinh.
Hạng của Tần An Nhiên trong lớp là 3,cấp trường là 15
Mà Hứa Giác trong lớp là 40,cấp trường là 625
Như thường lệ bài kiểm tra hàng tháng và hàng tuần, đó gần như là mức thành tích bình thường của hai người.
Bởi dựa theo lệ thường,giáo viên sẽ sử dụng ngày này để giải thích bài thi, vì vậy học sinh tương đương với việc ở lại trường một ngày
Giữa trưa,Trầm lão sư Ngữ Văn đặc biệt gọi Tống Thư Giai cùng Tần An Nhiên đi tới,nói cho họ biết có cuộc thi viết văn vào thứ tư tới,lớp 11 cử hai người bọn họ tham gia.
Cô ấy thường dạy kèm cho hai người họ, lần này chỉ nói sơ qua hạng mục công việc.
Sau đó,liền thuận tiện cho họ nghỉ ngơi trưa đi ra ngoài trường để lấy tài liệu nghỉ đông đã in
Cầm tờ giấy xuất cảnh do giáo viên điều ra,Tần An Nhiên hai người bước ra khỏi cổng trường, vừa đi vừa trò chuyện.
"Lần này cậu đã làm rất tốt." Tống Thư Giai khen ngợi
"Ừm...!Nhưng vẫn có một số sai sót bất cẩn, tớ vẫn phải cẩn thận hơn."
"Không sao, cậu đặt yêu cầu quá cao đối với chính mình, cậu đã rất tốt rồi."
Tần An Nhiên cười với cậu:"Cậu cũng thi tốt."
Lần này thứ hạng của Tống Thư Giai là 5 và 20
"Không sao, dù sao, mục tiêu của tớ phân khoa lớp thực nghiệm người chậm tiến,chỉ trong thời điểm này "
"Tương lai cậu chọn văn khoa hay khoa học tự nhiên?" Tần An Nhiên thuận miệng hỏi.
"Hẳn là văn khoa đi"
Tần An Nhiên gật đầu,cô cũng đã dự đoán trước được rồi,thành tích ngữ văn của Tống Thư Giai luôn rất tốt
"Cậu thì sao?"Tống Thư Giai hỏi ngược lại
"Khoa học tự nhiên"
"Vậy, tuy rằng môn ngữ văn của cậu cũng tốt, nhưng nên chọn môn có ưu thế hơn."
Nhưng là Tần An Nhiên chọn khoa học tự nhiên còn có mục đích khác,nhưng cô không nói gì
"Mà này,cậu cùng Hứa Giác là cùng nhau lớn lên hả?" Tống Thư Giai đột nhiên mở đầu đề tài khác
"Xem như từ nhỏ liền quen biết,gia đình cậu ấy trước đây ở trên lầu nhà tớ,cấp 2 liền chuyển đi,bất quá vẫn là học chung trường"
"Vậy ấn tượng của cậu về cậu ấy là gì?"
"Ách...cậu ta,làm gì cũng không nghiêm túc,nói chuyện vừa chán ghét tính tình thì lại vừa kì quái,không đam mê học hành cũng không quý trọng thân thể,chung quy là vẫn luôn thích gây chuyện với tớ....."Tần An Nhiên nói liên miên,khi nói về tật xấu của Hứa Giác,cô có thể nói đến ba ngày ba đêm
Tống Thư Giai nghe xong,vẻ mặt có chút vui vẻ,nhưng ngoài miệng cũng chưa nói cái gì
Trên đường ôm tài liệu trở về,đột nhiên Tần An Nhiên bị bóng dáng phía trước trường học làm cho kinh ngạc,là Lưu Hùng Vĩ,còn mang theo ba bốn nam sinh,thoạt nhìn đều là bộ dáng hỗn độn
Không cần phải nói đều biết họ tới tìm ai
Mấy tháng trước ở KTV thua thảm hại,tự nhiên là sẽ tới trả thù.
Thứ khiến Tần An Nhiên bất ngờ chính là,bọn họ cư nhiên có thể kìm nén lâu như vậy,đợi cho cuối kỳ mới tìm đến,còn gắng gượng giống như học sinh tốt
Nhưng liệu họ có nhận ra cô không?Sẽ tìm một nữ sinh như cô gây phiền toái sao?
Tần An Nhiên trong lòng không rõ, cô từng bước đi về phía cổng trường với tâm trạng lo lắng, hy vọng Lưu Hưng Vĩ không nhận ra khuôn mặt của cô, và hắn ta đã quên cô trông như thế nào.
Nhưng không như mong muốn,cô vừa lướt qua hắn ta,cô vẫn cứ cúi đầu,thực cố gắng giữ nguyên bộ dáng cúi xuống, cánh tay vẫn là bị hắn ta một phen túm được
Tần An Nhiên cả kinh,trên tay tài liệu rơi xuống
"Ồ, đây không phải là người ngày hôm đó sao? Người đã tạt sữa vào mặt ta." Lưu Hưng Vĩ dường như không chỉ nhớ mà còn rất ấn tượng.
Tống Thư Giai chứng kiến tình huống này,giật mình, cậu ta lập tức bước tới để ngăn lại
"Cậu làm gì?Đây là trường học" Ngữ khí của Tống Thư Giai lúc này vẫn rất ôn hòa
"Mẹ nó không phải việc của mày "Lưu Hùng Vĩ thô tục chửi,lại quay đầu nói với Tần An Nhiên " Bên cạnh ngươi tiểu bạch kiểm không ít a,nay lại có thêm một người"
Tống Thư Giai là thư sinh, luôn chú ý đến lý luận thay vì dùng vũ lực, nhưng người trước mặt, lý luận hoàn toàn không thể làm được.
Cánh tay mảnh khảnh của Tần An Nhiên bị bàn tay móng vuốt chim ưng của Lưu Hùng Vĩ kẹp chặt, cô không thể giãy giụa, giờ đã qua thời điểm điểm ăn trưa, trường học đóng cửa quản lý, không có nhiều người xung quanh, thỉnh thoảng có hai ba người qua lại.
Nhìn thấy cánh tay của Tần An Nhiên bị nắm chặt, Tống Thư Giai trong lòng nóng vội,ngoảnh lại nhiều,liền ném tài liệu trong tay rồi đấm vào mặt Lưu Hưng Vĩ
Sức mạnh của cậu ta thấp xa soi với Hứa Giác, sau khi Lưu Hưng Vĩ nhận một cú đấm, anh ta chỉ nghiêng đầu sang một bên, không xanh mặt.
Nhưng điều này làm hắn takhó chịu,hắn ta buông Tần An Nhiên ra, quay sang Tống Thư Giai: "Chết tiệt, mày dám đánh Lão tử."
Khí thế của hắn ta rào rạt,khoanh tay ngồi nhìn đem mũi nhọn chống lại nên vốn không đếm xỉa đến Tống Thư Giai
Tần An Nhiên trong lòng lo lắng,một phen tiến lên cầm lấy tay Lưu Hưng Vĩ nói "Người hất bát sữa vào ngươi là tôi,cậu ấy với người không thù không oán,ngươi không cần tổn hại người vô tội "
Lưu Hưng Vĩ chán ghét nhìn cô một cái,vừa định vung tay còn lại tát,Tống Thư Giai đã tiến lên nắm lấy tay hắn ta: "Đối thủ của cậu là tôi, đừng đánh con gái."
Sau đó Tống Thư Giai đem Tần An Nhiên đẩy đi " Cậu mau vào trường học đi "
"Nhưng..." "Nhưng..." Tần A Nhiên nhất định không thể để cậu ấyở đây một mình.
"Tìm lão sư đến "Tống Thư Giai bổ sung thêm một câu
"Một người cũng đừng nghĩ đến chạy." Lưu Hưng Vĩ nói, quay đầu ra hiệu với ba anh em còn lại phía sau, họ đã ngồi xổm cách đó hơn mười thước và hút thuốc.
Họ nghĩ Lưu Hưng Vĩ là quá đủ để đối phó với hai con gà gầy, vì vậy họ chờ đợi một buổi biểu diễn tốt.
Nhìn thấy bọn họ chuẩn bị bước tới, Tần An Nhiênvội nghĩ: Nhất định không phải là đối thủ của những người này, hiện tại cách duy nhất là tìm lão sư rồi báo cảnh sát, tự mình chạy đi, còn hơn ở lại đây.
Vì vậy, cô vừa dạng chân vừa lao về phía cổng trường, vừa đi vừa hét: "Tôi đi gọi cảnh sát!"
Cô hy vọng rằng điều này sẽ khiến những người này trực tiếp đào tẩu
Ba người anh trai của Lưu Hưng Vĩ cũng đuổi theo cô, dưới chân cô có gió thổi, cô chưa bao giờ chạy mạnh như vậy, nhưng may mắn thay, cô chạy mỗi ngày, cuối cùng cũng có ích vào thời điểm quan trọng, cuối cùng cũng vượt lên trước vào cổng trường.
Ba người kia không có đuổi theo vào
Vừa bước vào cô đã sang phòng bảo vệ bên cạnh báo cáo tình hình, ai ngờ bên trong không thấy ai, bác bảo vệ không phải là đi ăn cơm trưa thì vẫn là đi làm.
Tần An Nhiên lo lắng cô chỉ có thể theo hướng văn phòng làm việc phóng đi,tìm chủ nhiệm lớp Cố Cầm,cùng cô tóm tắt ngắn gọn sự tình,kéo cô đi,vội vàng chạy trở về.
Thời điểm đi qua phòng anh ninh,hai bác bảo an cũng đã trở lại
Cô dọc đường hết sức cầu nguyện mong Tống Thư Giai không bị thương, người như Lưu Hưng Vĩ công kích dữ dội, thân thể gầy yếu của Tống Thư Giai hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn ta, nếu thật sự bị đánh vào bệnh viện thì cô sẽ áy náy đến chết
Nếu hôm nay cô không cùng cậu ta đi lấy tài liệu, nếu lúc đó cô không hất cốc sữa lên người hắn ta ở KTV, nếu cậu ta không lên tiếng bênh vực cô, liệu cậu ta có thể thoát khỏi vận đen này không?
Điều cô không biết là ở phía bên kia, Lưu Hưng Vĩ nhìn thấy Tần An Nhiên chạy trốn, và sự tức giận tập trung toàn bộ lên người Tống Thư Giai
Tống Thư Giai nghiến răng, nắm chặt tay, chuẩn bị chiến đấu hết mình.
Lúc này, một giọng nam trầm thấp vang lên bên cạnh: "Đây là làm sao đây?"
Hai người quay đầu lại nhìn, Hứa Giác đứng cách đó mấy mét, hơi nghiêng đầu nhìn bọn họ, trong tay còn cầm một bó mực nướng, tư nhiên hỗn hợp của mùi thơm của hồ tiêu bay tới đây
"Cậu cũng sẽ đánh nhau với người ta?" Hứa Giác tựa như không thấy Lưu Hưng Vĩ,không nhanh không chậm cắn mực nướng,trêu trọc Tống Thư Giai mà nói
Tống Thư Giai không có nói tiếp
Lưu Hưng Vĩ tựa hồ không chịu nổi bị coi thường như vậy,xoay người về hướng Hứa Giác,trên mặt lộ ra biểu tình tàn nhẫn:" Ta hôm nay vận khí không tồi a,liền thấy toàn bộ địch thù,tiểu tử ngươi cũng đến đây"
"Thấy toàn bộ?" Hứa Giác híp lại suy nghĩ,suy nghĩ hàm nghĩa trong những lời này của hắn ta
"Đúng vậy,ta vừa để con bé hất sữa vào ta chuồn mất,ta sẽ không để ngươi dễ dàng chuồn mất"
Nghe vậy, vẻ mặt Hứa Giác trở lên u ám hẳn, khóe môi trở nên thẳng tắp,theo dõi hắn ta sát sao: "Tần An Nhiên? Ngươi động cô ấy?"
"Ngươi mẹ nó không hiểu tiếng người! Ta để con bé đó chuồn mất" Lưu Hưng Vĩ phát cáu khi nghĩ tới điều này
Vẻ mặt của Hứa giác đột nhiên thả lỏng, tâm trạng của cậu như được cải thiện ngay lập tức, Hứa Giác quay đầu lại nói với Tống Thư Giai: "Nhìn xem, cô ấy không quan tâm đến c ậu chút nào.
Cô ấy đã bỏ cậu mà chạy đi."
Tống Thư Giai "......."
Lúc này,Hứa Giác còn có tâm trạng châm ngòi ly gián
Sau khi chậm rãi ăn miếng mực cuối cùng, Hứa Giác tay phải vẫn cầm thanh tre, dùng tay trái nghéo Lưu Hưng Vĩ một cái: " Oan có đầu nợ có chủ,một chọi một,[tốc chiến tốc thắng
Tống Thư Giai cứ như vậy bị bài trừ sang một bên
Đây chính xác là những gì hắn ta muốn.
Lưu Hưng Vĩ lao đến trước mặt Hứa Giác, một quyền hung hăng tung ra,Hứa Giác tay trái thoái mái nhấc lên,liền vững vàng bắt được tay của hắn ta,chạn thế công của hắn ta,sau đó, anh ta vặn nó ra ngoài, và toàn bộ cánh tay của hắn ta bị lật.
"A ----" Lưu Hưng Vĩ hét thảm một tiếng
Ngay sau đó Hứa Giác dùng đầu gối đánh vào bụng hắn ta, buông tay ra, hắnta ngã xuống đất, Bất quá Hứa Giác không có cơ hội tiếp tục tấn công,mà là đứng thẳng dậy, xoay cánh tay trái vài cái, coi như đã kết thúc.
Tống Thư Giai đứng từ một bên quan sát, cảnh tượng trước mắt thật kinh người, không ngờ trận chiến được gọi là tốc chiên tốc thắng của Hứa Giác lại "chóng vánh" như vậy, cảm giác như thể chỉ chưa đầy năm phút mà Lưu Hưng Vĩ đã bị đánh bại, không còn sức để chống trả lại.
Mà Hứa Giác chỉ dùng một tay mà thôi
Lúc này, Hứa Giác cúi đầu nhìn Lưu Hưng Vĩ, cầm cây thanh tre trong tay chỉ vào anh, ngữ khí trầm bổng "Nếu lần sau ngươi xuất hiện trước mặt cô ấy, kết cục sẽ không dễ dàng như vậy."
Lưu Hưng Vĩ cùng ba huynh đệ trở về, nhìn thấy cảnh này, họ cũng không dám tới để báo thù cho hắn ta, giống như lần trước khi họ ở KTV, mục đích tồn tại của họ cuối cùng là để đưa Lưu Hưng Vĩ đi.
Nhìn thấy đám người Lưu Hành Vĩ đã đi, Tống Thư Giai yên tâm, bắt đầu ngồi xổm xuống, nhặt tài liệu học tập rải rác trên mặt đất, Hứa Giác đứng nhìn xung quanh, xung quanh không có thùng rác, trong tay vẫn cầm thanh tre.
Tống Thư Giai ngẩng đầu lên và nói với cậu: "Cảm ơn cậu vì chuyện hôm nay.
Tôi sẽ tự mình dọn dẹp."
"Không cần cảm ơn, tôi không định nhặt nó cho cậu." Hứa Giác bình tĩnh dựa vào tường bắt đầu phơi nắng.
"Kia...!cậu cũng có thể vào trước."
"Nếu những người đó trở lại thì sao?" Hứa Giác hơi ngóc đầu, "Một mình cậu giải quyết được không?
"Ách..." Tống Thư Giai không mong đợi điều này, vì vậy cậu ta không nói gì.
- --
Khi Tần An Nhiên cùng chủ nhiệm lớp thở hồng học chạy tới hiện trường, họ nhìn thấy Tống Thư Giai ngồi xổm trên mặt đất một mình, phân loại tài liệu học tập lộn xộn, còn Hứa Giác thì đứng sang một bên, trên tay cầm một thanh tre và vẽ lên tường một cách chán nản
"Thư Giai cậu không sao chứ?"Tần Ân Nhiên hỏi han
"Không có việc gì,hắn ta không đánh tớ" Tống Thư Giai ngẩng đầu cười cười với cô,ngữ khí thoải mái trả lời
"Thật sao?"Tần An Nhiên không tin,lại ngẩng đầu liếc sang Hứa Giác ở bên cạnh " Là cậu đem bọn họ đuổi đi?"
"Không phải, họ có vẻ sợ cậu gọi giáo viên nên đã rút lui." Tống Thư Giai nói trước.
"Nga,như vậy a"
Tần An Nhiên yên tâm, xem ra những người đó cũng là hổ giấy,ngoài miệng ồn ào tỏ vẻ lợi hại,vẫn là sợ lão sư
Cô cảm ơn GVCN Cố Cầm và hai nhân viên bảo vệ, sau đó ngồi xuống để dọn dẹp cùng Tống Thư Giai
Sau đó mấy người cùng nhau đi về phía cổng trường, Tần An Nhiên cầm tài liệu.
Hứa Giác tư nhiên đi cùng bọn họ, Cố Cầm nhìn đến hắn cũng không thèm nói gì, dù sao hắn tuy rằng rất không tuân theo quy tắc, nhưng cũng không phạm sai lầm lớn, điểm mấu chốt vẫn là một học sinh có vấn đề, hơn nữa cô đơn giản là mở một con mắt nhắm một con mắt
Ngược lại Tần An Nhiên chú ý tới cây tre trong tay, hỏi: "Cậu lại ra ngoài ăn?"
"Không có "Hứa Giác thề thốt phủ nhận
"Vậy thì thứ cậu đang cầm, chẳng phải là thanh tre mực nướng sao?"
"Không phải là cái tăm tôi dùng để xỉa răng." Hứa Giác nói dối mặt không đổi sắc
"...!Cây tăm sao có thể lớn như vậy?" Đây là coi cô như một kẻ ngốc sao?
"Tôi xỉa răng hàm" Quả thực coi cô như kẻ ngốc
".........."
Tống Thư Giai lén lút liếc nhìn họ, cậu tanghĩ về cuộc nói chuyện giữa Hứa Giác cùng mình sau khi ba người rời đi
"Đúng rồi,còn có một chuyện "
"Chuyện gì?"
"Việc này không cần nói cho Tần An Nhiên biết"
"Vì cái gì?"
"Cô ấy không thích tôi đánh nhau".